Giang Dữ đang cầm khăn lông lau mái tóc ướt át của mình, thì nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Châu Hạo ở phía sau.
"Lão Tứ, Weibo trường học đang buôn chuyện của cậu này".
Giang Dữ đối với việc này không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ đi qua hỏi, nhưng bên cạnh đã có người hỏi thay anh, "Lần này lại được ai tỏ tình?"
"Không phải đâu", Châu Hạo xoay người lại hỏi Giang Dữ, nhếch miệng cười lên có chút dung tục, "Tôi nói chứ vừa nãy tại sao cậu lại bất chấp trời đang mưa lớn mà đi ra ngoài, thì ra là đi tặng sự ấm áp nha!".
"Nhìn xem mấy tấm ảnh này, còn trực tiếp đăng lên, nếu không phải biết rõ sự tình, tôi cũng cho rằng các cậu thật sự là bạn trai, bạn gái đó". Đáy mắt Châu Hạo tràn đầy trêu chọc, "Nhìn không ra nha Lão Tứ, bình thường chỉ thấy cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, kết quả là những lúc nên ra tay thì liền ra tay, quả thật là theo trường phái hành động mà".
"Haizzz", Giang Dữ đem cái khăn lông đang cầm trong tay đặt xuống, âm thanh có chút nhạt, "Cậu nghĩ nhiều rồi".
"Nhưng mà dáng vẻ này của cậu không giống như là tôi đang nghĩ nhiều chút nào, vịt chết còn cãi bướng, phía dưới đã có người đang hỏi tin tức về cô bé đàn em rồi, thật sự không phải thay cậu tuyên bố chủ quyền?"
Nghe thấy lời nói của Châu Hạo, ánh mắt của Giang Dữ không tự giác mà trở nên sa sầm, tạo nên một tầng khói mù, vẻ mặt lại không có thay đổi rõ ràng gì.
Thấy Giang Dữ mở máy vi tính lên, chạy một dãy số liệu liền nhau giống như mật mã trên màn hình, Châu Hạo chỉ cho rằng Giang Dữ đang làm việc gì đó khác, cũng không quan tâm nhiều, lúc này đang hướng đến toàn bộ ký túc xá lan truyền thông báo tin tức mới nhất trong bình luận trên Weibo.
"Chết tiệt", Châu Hạo kêu lên một tiếng, tràn đầy vẻ khó mà tin được, "Weibo bị ai đó xóa rồi......", vừa muốn mở miệng ra mắng mấy câu, liền hiên ngang ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Dữ, "Lão Tứ, không phải là cậu xóa đó chứ?"
"Ừm", Giang Dữ đóng máy vi tính lại, màn hình màu đen phản chiếu gương mặt đẹp trai, anh tuấn mang chút lạnh lùng của anh, "Tôi không thích người khác bàn luận chuyện của tôi, lan truyền hình ảnh của tôi lắm".
Trưởng phòng ký túc xá Lâm Châu ngồi bên cạnh không thể kiềm chế bật ra một tiếng cười, "Lão Tứ, là cậu không biết đó thôi, một tấm hình của cậu mang ra ngoài có thể bán ra với giá trên trời, lại nói, đây không phải là chuyện thường ngày thôi sao, như thế nào lần này cậu lại xem trọng như vậy?"
"Phải đó", Châu Hạo còn không hiểu rõ Giang Dữ, hết sức vui mừng mà vạch trần lớp mặt nạ của anh, ngay cả âm lượng cũng cao lên không ít, như thấy trong chuyện này đang ẩn giấu rất nhiều điều thú vị, "Sợ là do cô bé đàn em kia được người ta quan tâm, đang được truy hỏi tin tức, cậu nói xem lời tôi nói có đúng hay không?"
Giang Dữ đưa tay day day ấn đường (1), không trả lời câu hỏi mà nói, "Cậu nghĩ nhiều rồi".
(1) Ấn đường: là điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, nằm trên sống mũi.
Châu Hạo buông lỏng tay, lại không còn gì để nói, có phải nghĩ nhiều hay không thì trong lòng Giang Dữ tự mình biết rõ, Châu Hạo không cần phải dồn ép bắt anh thừa nhận.
Con người Giang Dữ, đối với những thứ mình muốn đều có kế hoạch rõ ràng.
Anh muốn thật lòng thích một người, thì người kia sẽ không có bất cứ cơ hội nào để thoát khỏi tay anh.
Giang Dữ sẽ từng bước từng bước, từ từ tiếp cận, giống như đối xử với quân địch cường đại vậy, khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, sau đó, anh sẽ giăng một lớp màn che bao phủ che mất tầm nhìn của đối phương, cuối cùng là làm cho đối phương quen với sự tồn tại của anh.
Điều khủng bố đó chính là thói quen, thói quen dù khó bỏ nhất, thì nó cũng vẫn là thói quen.
Cô bé đàn em rất nhút nhát khi cư xử với người lạ, yêu cầu chính là cái loại tiếp cận thầm lặng này, Châu Hạo mặc dù là trêu chọc Giang Dữ, nhưng cũng có chút không quá tin tưởng rằng Giang Dữ sẽ thật lòng thích loại nữ sinh này.
Trước đây, những người tỏ tình với Giang Dữ cũng không phải không có những nữ sinh ngoan hiền, lanh lợi, điềm đạm nho nhã như vậy, không lý nào lại xuất hiện một người, khiến Giang Dữ liền thay đổi chủ ý.
- ----
Vòng sơ khảo vào buổi tối ngày kia của hội sinh viên, Ninh Nhuệ Tinh vẫn đi.
Trước đây lúc cô cùng đi với Lai Âm, cô đã vượt qua mức quy định mà ghi danh thêm vào một bộ phận nữa, sau khi phỏng vấn vào buổi tối ngày kia, vốn dĩ cô đã muốn rời đi rồi, nhưng mà có một đàn chị ngồi ngay phía cửa nhận ra cô, đàn chị rất nhiệt tình, không nói hai lời liền đem cô đẩy vào trong phỏng vấn.
Lúc trước Ninh Nhuệ Tinh còn lo lắng sẽ đụng phải Giang Dữ phỏng vấn mình, cô nhìn xung quanh phòng học một chút, không nhìn thấy người kia, lúc này mới yên tâm một chút trả lời câu hỏi của đàn chị đối diện.
Đi ra khỏi phòng học đang diễn ra phỏng vấn, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn thở phào một hơi, cô lại nhìn thấy một người mặc một thân quần đen áo đen đang đứng ở phía cửa.
Giang Dữ nhìn thấy cô lại không tỏ ra quá kinh ngạc, tự nhiên đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi, "Lúc phỏng vấn có cảm giác như thế nào?"
Ninh Nhuệ Tinh chỉ nghĩ anh đây là đang hỏi thăm bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt, cô cố gắng làm ra dáng vẻ thả lỏng hướng về phía anh cười một chút, chính là có chút miễn cưỡng, lấy lệ, "Rất tốt".
Mặt mày Giang Dữ rũ xuống, trạng thái cô đối diện với anh rõ ràng có chút không chuyên tâm, ngay cả câu đối thoại vừa rồi, cô cũng liên tục né tránh ánh mắt của anh.
Trước khi cô đi vào phỏng vấn, Lai Âm đã nói là sẽ chờ cô ở cửa mà, Ninh Nhuệ Tinh đưa mắt nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy từng bóng người rồi lại từng bóng người trong đêm đen kịt, nhưng bóng dáng Lai Âm lại không thấy đâu, cô vừa muốn gọi điện thoại hỏi, liền nghe thấy người trước mặt mở miệng nói, "Đang tìm mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá của em hả? Họ đã đi trước rồi".
"Đi rồi?" Ninh Nhuệ Tinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.
Một loại cảm giác bị bỏ rơi, bị bài xích tự nhiên mà sinh ra, đồng thời tâm trạng đang kiềm nén cảm thấy có chút tủi thân, hai mắt cô không kiềm chế được xuất hiện một tầng nước mỏng mù mịt, nếu không phải lo lắng rằng mình đang ở bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh thiếu chút nữa là bật khóc lên rồi.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy đôi mắt đang rơm rớm nước mắt của mình, cô cố gắng trừng thật lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, muốn đem nước mắt ép trở lại.
Nhìn thấy đỉnh đầu đang dao động nhẹ ở đối diện mình, ánh mắt của Giang Dữ trở nên u ám, qua một lúc có chút không nhịn được nữa, đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, ngữ khí có chút không biết phải làm sao, "Nghĩ cái gì vậy?", anh kiên nhẫn giải thích, "Anh nói anh có việc muốn nói với em, để cho bọn họ đi trước rồi, họ có gửi tin nhắn nói với em rồi, em xem thử xem".
Tràn ngập trong đầu Ninh Nhuệ Tinh bây giờ toàn là lời nói của Giang Dữ, cũng không chú ý đến bàn tay đang sờ loạn trên đỉnh đầu mình, cô mở điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của bọn Lai Âm gửi trong nhóm chat, lúc nhìn thấy đủ loại trêu đùa của bọn họ, lại nhìn lên gương mặt của Giang Dữ, cô nhịn không được mà gương mặt đỏ hồng cả lên.
Cô đích thực là không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ là mấy người bọn Lai Âm thích trêu đùa, khiến cho cô bây giờ cảm thấy có chút xấu hổ.
Giang Dữ tại thời điểm trước khi Ninh Nhuệ Tinh phát hiện ra đã thu tay lại, anh khẽ nghiêng người cúi đầu nhìn cô, "Anh đưa em về ký túc xá".
"Không cần đâu ạ", Ninh Nhuệ Tinh vô ý mà muốn từ chối, cô cảm thấy bản thân mình mấy ngày này dường như có chút không sao nói rõ được mà cùng đàn anh này hơi thân cận quá rồi, lần trước thì bị người ta chụp lại hình, lần này không biết sẽ lại náo thành chuyện gì nữa, "Tự em cũng có thể quay về ký túc xá, không cần phải làm phiền đàn anh đâu".
"Anh có chuyện muốn nói với em, vừa hay đưa em về ký túc xá". Giống như biết được Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ những gì, Giang Dữ đặc biệt giải thích, nói xong đã vững chãi bước lên một bước, âm thanh cực thấp, "Đi thôi".
Thấy Giang Dữ nói như vậy, Ninh Nhuệ Tinh cũng không từ chối nữa, thu hồi lại cảm xúc của bản thân, cùng anh bước đi.
Trên đường trở về, Ninh Nhuệ Tinh không ngừng cảm thấy mình cùng với Giang Dữ đi chung với nhau cực kỳ không ổn.
Trong khuôn viên của trường đại học phần lớn là những sinh viên tụ tập thành từng nhóm, mà nam nữ đi cùng với nhau phần lớn lại là người yêu, thậm chí Ninh Nhuệ Tinh còn có thể nhận ra được những sự quan sát như có như không ở xung quanh.
Bức ảnh ngày đó đã thu hút được một sự thảo luận sôi nổi, hôm nay lại đi cùng với nhau, cô thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể lấy lại trong sạch nữa rồi.
Thấy người bên cạnh vẫn đang trầm mặc không nói gì, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được mở miệng nói, "Đàn anh, anh nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy ạ?"
Bàn tay đang rũ xuống bên cạnh người của Giang Dữ khẽ động, "Chuyện ngày hôm trước..."
Trong lòng Ninh Nhuệ Tinh chợt lo lắng, cô cho rằng Giang Dữ đây là muốn tính toán với mình, suy cho cùng buổi tối ngày hôm đó cô cũng đã đem toàn bộ bình luận xem một lượt, đại khái cũng biết được những sự tích của anh, cũng biết rằng trước đây có rất nhiều cô gái lấy việc tiếp cận khi giao tiếp bàn công việc với anh viết thành những tác phẩm lớn, sợ rằng anh sẽ hiểu lầm, lại có lẽ sợ anh ngại cô nhiều chuyện mà gây ra phiền nhiễu, ngay cả nét mặt cô cũng đều trở nên nghiêm túc không ít.
"Đàn anh, chuyện ngày hôm đó em vốn là muốn giải thích, nhưng tin Weibo kia không biết vì sao bị người ta xóa mất rồi, nếu như biết sẽ bị người khác hiểu lầm, em..."
Ninh Nhuệ Tinh vẫn chưa nói xong, liền bị Giang Dữ cắt lời, "Weibo là do anh xóa", anh ngừng một chút, giống như vô ý mà nói tiếp, "Có một vài chuyện, em càng giải thích thì người khác càng nghi ngờ, đợi qua một khoảng thời gian, mọi người sẽ quên thôi".
"Thật không?" Giọng của Ninh Nhuệ Tinh có chút nhỏ, cũng có chút nghi ngờ.
Những chuyện không đúng với thực tế mà lại không giải thích, chẳng phải người khác sẽ tiếp tục hiểu lầm hay sao?
"Ừm", Giang Dữ trả lời một tiếng, sau đó thấp giọng cười khẽ, ngay cả trên trán cũng lan ra một chút vui vẻ cùng lười biếng, "Đàn anh sẽ không lừa em".
Không biết vì sao, nghe thấy câu này của anh, nhiệt độ trên hai má của Ninh Nhuệ Tinh dần dần có chút nóng bỏng lên, không thể kìm được mà nhớ đến sự thân mật ngoài ý muốn của buổi tối ngày hôm đó, còn có độ ấm của bờ môi khi ma sát bên tai.
Trong lúc cô đang ngẩn ra, trong vô thức đã dừng bước chân.
Giang Dữ dựa vào ánh sáng còn sót lại mà liên tục chú ý đến Ninh Nhuệ Tinh, cùng với bước chân đang dừng lại của cô, anh vừa muốn mở miệng hỏi han, liền thấy trong ánh đèn mờ nhạt, có đồ vật gì đó từ xa xa đánh tới.
Gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, Giang Dữ liền đem Ninh Nhuệ Tinh bảo vệ vào trong lồng ngực của mình, sau đó đưa tay, đem trái bóng rổ đang từ từ tiếp cận đánh trở lại bên đường.
Mấy người đang chơi bóng rổ vốn còn sợ trái bóng sẽ đánh trúng người khác, ai biết được trái bóng rổ lại bị người khác đánh trở lại, không chỉ không đánh trúng người ta, mà còn không cần phải đi nhặt lại bóng, nhịn không được mà phát ra những âm thanh hoan hô.
Bị bao vây bởi tiếng kinh hô, những âm thanh hỗn tạp xung quanh, nhưng Ninh Nhuệ Tinh cái gì cũng đều không nghe thấy, trong màng tai toàn bộ đều là tiếng tim cô đập thình thịch như trống.
Cô sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt rõ ràng, sâu sắc cùng với sống mũi cao thẳng của anh.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Giang Dữ cũng cúi đầu nhìn cô, chau chau mày, thấp giọng hỏi, "Không sao chứ?"
Ninh Nhuệ Tinh lắc lắc đầu, nét mặt lan ra một chút lo lắng, tập trung hỏi lại anh, "Đàn anh thì sao, anh không sao chứ?"
Vừa nãy cô được giấu trong lồng ngực của anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nếu như không đánh trúng cô, vậy chắc chắn đã bị người khác cản lại rồi.
Mà người kia, chỉ có thể là anh.
Lông mày vốn chau lại vì lo lắng của Giang Dữ thả lỏng ra một chút, hướng về phía cô cong cong môi, giọng nói ấm áp nhàn nhạt, thấp đến nỗi giống như từ nơi sâu nhất trong cổ họng phát ra vậy, "Có chuyện rồi".
Thật ra lúc trái bóng rổ đánh qua đây, anh đã mượn lực đánh trái bóng trở về, căn bản là không có chuyện gì cả, nhưng chính là có chút muốn nhìn xem phản ứng của cô.
Nghĩ xong, ánh mắt của Giang Dữ sáng rực lên nhìn chằm chằm cô, thấp giọng lặp lại, "Anh có chuyện rồi".
- ---------
Like page được được đọc nhiều truyện hơn nhé <3 <3 <3
Truyện convert hay : Ẩn Tế