-Nước A,
Hân Nghi vừa đáp máy bay xuống thì Ken đã đợi sẵn ở sảnh lái xe một mạch đến công ty.
Được thông báo tin CEO trở về mọi người đứng trước cửa xếp thành hai hàng dài đến lối vào, Hân Nghi mở cửa xe Porsche bước xuống đi giữa hai cô đi rất nhanh và uyển chuyển thoáng cái đã bước tới thang máy lên tầng cô bước vào phòng lấy điện thoại đặt trên bàn định gọi đến phòng Hạ Nhu nhưng bị Ken ngăn lại.
-Any cô nên bình tĩnh lại đã.
cốc cốc
Hân Nghi đi lại ghế ngồi xuống tựa nửa người vào ghế hai tay xoa thái dương miệng mệt mỏi khẽ buông ra hai chữ: -Vào đi.
Lisa bước vào đứng một bên hơi cúi người tay áp chặt hai bên hông: -Tôi xin lỗi.
-Lấy tôi một ly nước.
Lisa nhanh chân lấy cho cô một ly nước uống để bình tĩnh trở lại cô biết ai là người có liên quan và ai là người không liên quan thấy Lisa vẫn cúi mặt không dám nhìn mình Hân Nghi mới lên tiếng:-Trong chuyện này không phải lỗi của cô do tôi không biết nhìn người.
Hân Nghi đứng dậy đi đến phòng Hạ Nhu Lisa và Ken định đi theo nhưng cô đã phất tay không cần, Hân Nghi gõ cửa thì bên trong có người lên tiếng mời vào Hân Nghi theo đó đi vào thấy Hân Nghi đến phòng mình vẻ mặt Hạ Nhu hơi lo lắng không biết vì cô đại giá quang lâm hay do sự hổ thẹn trong lương tâm Hân Nghi nghĩ đến mà cười khổ, Hân Nghi ngồi bắt chéo chân lên ghế sofa.
-Sao CEO không gọi tôi đến? Cô có chuyện gì gấp sao?
Hân Nghi vẫn giữ nụ cười nhạt trên mặt nhưng lại cảm thấy ghê tởm.
-Ở đây không có ai chúng ta không cần xưng hô trên dưới. Hôm nay tôi đích thân đến đây chỉ là muốn ôn lại chuyện cũ và cùng chị nói chuyện tương lai một tí thôi.
Hạ Nhu rót cho Hân Nghi một ly nước rồi cũng ngồi xuống ghế giữa.
-Chị nhớ lúc trước tôi đã từng mời chị khó khăn như thế nào không mãi lâu thật lâu chị mới chịu đồng ý giúp tôi. _Hân Nghi biểu môi góp một tí hòa khí cho câu chuyện.
-Đúng vậy lúc trước cô chỉ là một cô bé bình thường dưới tôi một khóa không gì nổi bật nhưng khi tiếp xúc lại rất thân thiện và rất biết phấn đấu. Ah tôi còn nhớ cái ngày cô cùng tôi đi thuyết phục giáo sư cô đã giúp tôi rất nhiều.
-Đúng vậy, chị còn nhớ có vài hôm sắp ra trường chúng ta đã cùng nhau uống rượu và hứa hẹn nói chuyện trăng sao đến tận sáng lúc ấy thật sự rất tuyệt phải không?
-Đúng vậy chúng ta lúc ấy thật tuyệt.
...
-Chúng ta ôn xong những kỉ niệm quá khứ rồi chắc phải nói đến chuyện tương lai rồi nhỉ?
Hân Nghi đứng dậy chỉnh sửa áo khoác ngay ngắn.
-Tương lai chúng ta không biết sẽ như thế nào nhỉ chắc sẽ rất thành công và nó thật tuyệt em nói phải không? Công ty chúng ta ngày càng phát triển vươn ra thế giới chị thật sự rất vui.
-Tương lai chúng ta sẽ thay đổi sẽ có thêm nhiều thứ và phải từ bỏ nhiều thứ. Ví dụ như chị.
Hân Nghi chỉ ngón trỏ ngay tim Hạ Nhu: -Ở đây vẫn còn chứ?
Hân Nghi nâng tay rời theo không mặt Hạ Nhu giọng chế giễu: -Nó được che đậy bao lâu rồi mệt lắm không?
Hân Nghi lấy khăn lau tay vừa đụng vào người Hạ Nhu khiến Hạ Nhu cảm thấy mình bị khinh thường vẻ mặt khó chịu lên tiếng: -Ý cô là?
Hân Nghi từ tốn lấy xấp giấy của Khải Vệ đưa cho cô ta xem. Hạ Nhu xem từ đầu đến cuối không sót chỗ nào cười chế giễu.
-Không ngờ cô lại nhanh như vậy mà lại rất chính xác rõ ràng từng chi tiết. Cô biết tại sao tôi làm vậy không?
-Tôi có nên nghe thêm một lời nói dối nào từ chị nữa không? Những người làm sai luôn dùng một lý do thật êm tai.
-Tôi làm mọi chuyện đều vì cô, cô đã bao giờ xem tôi là một người bạn đồng hành thật sự chưa? Đã bao giờ cô thảo luận hay bàn bạc gì với tôi chưa? Cô không bao giờ mà chỉ toàn tự quyết định và làm theo ý mình thử hỏi nếu người như thế thì tôi có nên lấy những thứ mình nên có rồi nhanh chóng đi nơi khác không ít nhất nơi mà tôi được xem trọng.
-Ồ, lấy thứ chị nên có? Chị nên nhớ công ty này chị không hề bỏ ra một chút công sức để kiếm người đầu tư cho công ty vậy mà bảo lấy thứ nên lấy? Nhưng không sao...Chúc chị thuận buồm xuôi gió._Hân Nghi hơi cúi người miệng nhếch nhẹ khinh bỉ.
-Cảm ơn cô.
-Không cần cảm ơn tôi ý tôi là chị thuận buồm xuôi gió cút cho nhanh, cửa ở đấy không tiễn.
Hân Nghi đứng dậy chỉ tay ra cửa ra ý tiễn khách.
Hạ Nhu chị nói đúng chúng ta sau này sẽ rất tuyệt mà tuyệt nhất là không có nhau._Hân Nghi quơ tất cả đồ đạc trên bàn xuống mặt đất cầm tấm bản tên bỏ vào sọt rác.
-Kỷ niệm đẹp đến mấy cũng là kỷ niệm hiện tại khóc liệt đến đâu cũng phải đối mặt.