Phong Nha đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khẽ mỉm cười thật sự mong rằng điều anh nghĩ sẽ đến sớm một tí vì anh ấy đã chịu đựng nhiều thứ lắm rồi.
Nghe tin ngày mai Khải Vệ và Hân Nghi sẽ về là Đình Đình không ngủ được cứ lăn qua lăn lại hỏi Gia Mỹ mấy giờ rồi và nói là mai phải kêu nó dậy sớm để cùng đi đón ba ba và chị xinh đẹp khiến Gia Mỹ đau đầu thật lâu mới dỗ ngủ được thì gọi điện hỏi thăm và báo cáo tình hình Đình Đình cho Khải Vệ.
Hân Nghi đang dựa lên vai anh gương mặt thư giãn tuyệt đối đôi mắt nhắm nghiền có vẻ rất say giấc có vài sợi tóc rơi xuống mặt cô Khải Vệ nhẹ nhàng lấy tay tém lại gọn gàng thì Phong Nha cầm điện thoại đi đến đưa Khải Vệ bảo là Gia Mỹ gọi.
Khải Vệ ôm Hân Nghi đi vào căn phòng để cô lên giường ngay ngắn rồi mới trở lại nghe điện thoại Gia Mỹ.
-Alo
- Ông chủ vẫn khỏe chứ ạ? Mọi chuyện hôm nay tốt chứ?
-Ừ tốt, Đình Đình hôm nay thế nào?
-Con bé vừa ngủ thôi ạ nó rất mong được gặp ông.
Khải Vệ liếc nhìn đồng hồ nó được cài đặt theo giờ ở nước C khẽ nheo mắt.
-Ừ chăm nó cẩn thận. Cô cũng ngủ sớm đi.
-Vâng ạ. Tạm biệt ông, chúc ông ngủ ngon!
Khải Vệ ừ rồi tắt máy trở lại thì thấy Hân Nghi ngồi trên giường giương mắt nhìn anh chằm chằm.
-Sao thế? Không ngủ nữa à?
Hân Nghi thu lại ánh mắt rót ly nước bên cạnh uống một ngụm để tỉnh táo hơn.
-Không muốn ngủ nữa ngủ là lại thấy ác mộng.
Khải Vệ đi lấy một chai rượu và hai cái ly rồi tới ngồi xuống mép giường
-Uống một ít không sẽ dễ ngủ hơn.
-Ừm
Hân Nghi ngồi lại gần nhận lấy chiếc ly, Hân Nghi uống vài ly thì Khải Vệ đem để chai rượu lên tủ đầu giường chân để lên nằm xuống cạnh cô tay giơ rộng vỗ vỗ phần giường trống Hân Nghi hơi ngượng ngạo nhưng cũng vẫn nằm xuống gối lên tay anh đầu dựa vào vòm ngực nóng ấm.
-Ngủ đi cô sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.
-uhm
Hân Nghi khẽ chợp mắt đến lúc trời sáng Khải Vệ không biết dậy từ lúc nào anh đã đến đánh thức cô bảo là phút nữa máy bay sẽ hạ cánh hãy chuẩn bị đi.
Máy bay vừa hạ cánh lúc ra cửa Khải Vệ đã thấy con bé Đình Đình và Gia Mỹ đang đợi ở sảnh khi anh và Hân Nghi đi đến nó ôm choàng lấy anh hôn khắp mặt.
-Ba ba Đình Đình nhớ ba ba lắm.
-Ông chủ.
Gia Mỹ chỉ cuối đầu chào anh và hơi mỉm cười chào Hân Nghi cô cũng đáp trả bằng một nụ cười thân thiện.
Đình Đình buông anh ra chạy qua Hân Nghi cũng ôm hôn cô như vậy.
-Chị xinh đẹp em nhớ chị lắm.
Hân Nghi hôm lên má Đình Đình
-Thật không, chị cũng nhớ em lắm.
-Xong chưa?
Khải Vệ liếc nhìn hỏi việc đã phân phó cho Phong Nha anh ta gật đầu trả lời
-Rồi ạ, đã thu xếp đang vận chuyển về kho A.
-Ừ, đi thôi.
Khải Vệ quay sang bế Đình Đình đi ra xe trở về biệt thự.