Hân Nghi cùng Khải Vệ vào trong tham gia đấu giá, mức giá khởi điểm là nhưng con số ấy cứ tăng lén liên tục đến hơn chai rượu đầu tiên đã được bán được biết là chai rượu chủ chốt cũng như quý giá là một trong chai nằm trong bộ sưu tập rượu quý của gia tộc Ngao từ thời Trung Cổ.
Khải Vệ ban đầu không muốn tham gia anh không có nhã hứng mấy với mấy việc này nhưng khi nhìn thấy chai rượu kia anh bỗng dưng nhã hứng sau khi đợi MC nói qua giới thiệu và giá khởi điểm như chai đầu để tăng sự kịch tính.
Khải Vệ giơ bản
-
-
-
Khải Vệ: -
Anh vốn là người không thích lâu lắc nên ban đầu đã không muốn tham gia nhưng không muốn thất lễ hay phụ lòng tốt của Cố Hằng nên tham gia góp vui thêm kịch tính.
- vị kia có lẽ không muốn giằng co thêm kiên quyết có bằng được.
Khải Vệ vẫn tiếp tục giơ bản:
-
Hân Nghi đặt bàn tay lên cổ tay Khải Vệ ý muốn ngăn cản anh cười không đáp lại không hiểu ý gì vẫn tiếp tục giơ bản: -
Tên kia hết kiên nhẫn:-
MC đọc lớn giá xem có ai kêu nữa không thì không ai giơ bản nên tuyên bố kết quả.
Hân Nghi buông tay ra khoanh tay trước ngực ngồi thẳng người nhìn về hướng sân khấu.
-Anh chơi xỏ hắn.
- ừ. Ai bảo hắn không biết gì mà khua môi múa mép.
-Có lẽ anh nên tham gia những sự kiện như thế này nhiều vào biết đâu được vài đồng lẽ tiền hoa hồng đấy.
Hân Nghi giọng điệu chăm chọc nhưng Khải Vệ không thèm để ý tiếp tục xem chai cuối lần này anh vẫn tham gia giơ bản nhưng bị một phen hú hồn vừa rồi thì đến con số đã dừng lại thế là anh đã thắng không ai dám dành.
Sau khi MC công bố chai rượu chính trong bộ sưu tập ao cũng bị một phen hú hồn tập vì nó có giá không phải cao nhất trong lần này mà chỉ thì mọi người đã mơ hồ hiểu ra kế hoạch của Khải Vệ ban nãy.
-Xin chúc mừng Âu Tổng.
Khải Vệ khoác tay Hân Nghi lên bục nhận chai rượu và nói vài lời chụp vài tấm ảnh rồi anh cũng cáo lui không muốn ở lại lâu phiền phức nhưng khi đi đến cổng thì tên bị anh chơi lúc nảy chạy theo làm phiền nhưng đã bị người của Cố Hằng ngăn lại và ông ta cũng ra tiễn anh.
-Xin lỗi Âu Tổng tôi thất lễ rồi không quản tốt an ninh.
Khải Vệ gật đầu không ý kiến mở cửa xe bên ghế phụ cho Hân Nghi khi quay qua ghế chính thì Cố Hằng nói nhỏ Khải Vệ vài câu Khải Vệ chỉ gật đầu tán đồng rồi đeo kính râm đen mở cửa ngồi vào chiếc xe thể thao màu trắng cứ thế lao vào dòng xe cộ náo nhiệt phía trước.
-Cô muốn đi đâu một lát không?
-ừm cũng được.
Chiếc xe dừng lại ở chân cầu có vài quán ăn nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách vì vừa ngon vừa rẻ lại có phong cảnh thiên nhiên mát mẻ đẹp đẽ không mấy tìm được ở các quán sang trọng.
Khải Vệ cùng Hân Nghi tản bộ quanh bờ hồ thấy cô mặc áo mỏng có vẻ đã lạnh anh cởϊ áσ khoác cho cô.
-Cảm ơn anh.
-Lại đấy uống gì đi.
Hân Nghi chỉ tay về một quán nước gần đó. Khải Vệ ừ một tiếng rồi cũng đi tới đó lâu rồi anh chưa hề ra ngoài thế này có lẽ đã gần - năm gì rồi lúc trước anh hay cùng Lục Thư Nhã đến ăn uống khi họ hẹn hò nên khi gặp anh bà chủ liền nhận ra
-Lâu rồi không thấy cậu và Tiểu Nhã hai người dạo gần đây thế nào rồi.
Khải Vệ cười đáp một câu đơn giản rồi thanh toán.
-Vẫn tốt
-Ừ thế hôm nay đến cùng Tiểu Nhã à? Thế con bé đâu rồi?
-Không, cô ấy mất gần năm rồi.
-Oh thế tôi xin lỗi nhé!
-Không gì đâu thế cháu xin phép.
Khải Vệ lịch sự chào rồi ra bàn chỗ Hân Nghi đang ngồi, ngồi xuống cạnh cô.
-Anh và bà ấy quen biết à? Xem ra có lẽ là khách quen rồi.