Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quà cưới của ba mẹ chồng ngoài rất nhiều vàng bạc áo quần trang sức thì còn có tuần trăng mật ở Maldives được bao trọn gói.
Hai cụ cũng khéo chọn ghê gớm. Nơi bọn mình nghỉ là một trong những phòng xây theo kiểu quần thể, kiểu có cột đỡ và ở ngay trên biển ý, mực nước bên dưới thì thấp thôi nhưng mình thấy cũng phục rồi, người ta làm thế nào mà giỏi phết.
Một phần ba tường được thay bằng kính nhìn ra biển xanh rì, ngay phía trước có bể bơi riêng biệt lớn được thiết kế rất tinh tế.
Bao nhiêu chuyện dồn dập mệt mỏi, tới đây tự dưng thấy như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh ý, thoải mái nhẹ nhõm hết cả người.
Mọi việc diễn ra tự nhiên vui vẻ lắm luôn, cho tới khi tắm xong mình mới bắt đầu bối ra bối rối. Chuyện là từ hôm cưới đến giờ trăm thứ bà dần nào đã có đêm tân hôn cho tử tế.
Mặc dù đã ăn kem trước cổng, nhưng mình là phụ nữ mà, vẫn mong có những giây phút lãng mạn ngọt ngào chứ.
Hay thế nhỉ?
Ừ, cứ thế đi!
Mình với lấy cái váy ngủ “thần kì” mà con Hạnh tặng. Mặc lên chẳng thấy thần đâu, chỉ thấy kì thôi. Cái này khác gì nude nhỉ?
Ôi vợ chồng với nhau rồi mà vẫn ngượng mới đểu chứ, hít thở thật sâu, trấn tĩnh thật nhiều mà vẫn không đủ can đảm ra ngoài với cái bộ dạng này. Suy tới tính lui, đành thay lại bộ pijama.
Đến lúc mở cửa thấy hối hận thế chứ nị.
Ai đó vì mình mà rải những cánh hồng đỏ thắm, nến thắp rực rỡ cả một căn phòng. Không nghĩ chồng yêu vẫn nhớ mộng ước của vợ vậy đâu, anh thuộc tuýp người khô khan mà.
Khoé mắt rưng rưng luôn à, xúc động chết đi mất.
Muốn quay lại đổi váy sexy quá mà người ta đã bế phỗng lên rồi. Anh trìu mến đặt mình xuống giường, chiếc nhẫn đó, nhẹ nhàng luồn vào tay.
Thực ra nhẫn cưới thì có một đôi của mẹ mua cho, nhưng viên kim cương to quá, vướng víu nên mình chỉ đeo lúc làm lễ, còn lại vợ chồng quyết định sẽ tự chuẩn bị nhẫn tặng nhau.
Chiếc này của anh xinh lắm, mặt nhẫn là nửa vầng trăng khuyết nho nhỏ màu tím biếc. Mình thích cực ý, ngắm mãi không chán. Xong rồi mới sực nhớ ra, vội vàng nhảy xuống giường lấy chiếc hộp trong vali, cũng làm nghi lễ trao nhẫn cho anh. Nhẫn nam mà, giản dị thôi, nổi bật nhất là hai chữ TN khắc uốn lượn trên đó.
Giây phút ấy, dưới ánh nến lung linh, tay đan tay, môi chạm môi, sao mà thiêng liêng đến thế!
Nhớ mấy cái kiến thức phổ cập của bà Nga con Hạnh để có đêm tân hôn đáng nhớ, mình quyết định tư tưởng thông thoáng ra một chút, táo bạo đẩy anh xuống giường, chủ động khiêu khích nhiệt tình.
Khổ nỗi, kinh nghiệm còn non kém quá.
Đúng là cũng chẳng nên nghe lời mấy con mụ chưa chồng tám phét vớ vẩn.
Mần tới mần lui được cái đếch gì đâu?
Thất bại, thất bại thảm hại.
Ngượng ngùng lắm ý, rốt cuộc áp má vào ngực chồng yêu thở dài thườn thượt. Anh ôm lấy vợ, khẽ lật người. Rõ ràng ông xã mím môi, nhưng ánh mắt lại như cười cười, hại mình xấu hổ gần chết luôn, hai má đỏ ửng.
-“Ghét, ngủ thôi.”
Chưa kịp rúc đầu trốn vào chăn đã bị kéo lại mắng vô trách nhiệm, rồi bàn tay mang theo hơi ấm kia luồn qua bật từng khuy áo, dịu dàng mơn trớn qua lại khiến da thịt ửng hồng, tim mình cũng đập theo từng hồi thảng thốt.
Từng nụ hôn ẩm ướt rơi đều đều trên nụ hoa nhỏ mang theo chuỗi cảm xúc dạt dào run rẩy, cảm giác tê dại tới nhức nhối. Bờ môi ấy, nóng bỏng như lửa, chầm chậm lướt xuống cánh sen e ấp, khi khẽ khàng đụng chạm bao phủ, lúc lại khiêu khích nồng nàn.
Có những giây phút, thân thể như muốn tan ra, hồn phách lơ lửng nơi nào, chính bản thân mình cũng không kiểm soát nổi.
Có những chuyện, chưa từng nghĩ qua, rằng sẽ ngọt ngào đắm đuối, đẹp đẽ tinh khiết đến vậy.
Xuân sắc hữu tình một màn cuồng nhiệt, ai đó tay đỡ đầu mình, thân áp thân tình cảm. Có vẻ như anh không dùng sức nên mình không thấy nặng, ngược lại cảm giác rất ấm áp thoải mái, người ngợm bủn rủn theo giọng điệu yêu chiều kia.
-“Vợ là của chồng.”
-“Vâng.”
Mình cũng vòng qua ôm ông xã rồi trả lời ngoan lắm, anh thì cười tươi rạng rỡ, ngón tay mơn man từ khoé mắt tới gò má, say mê ngắm nghía.
-“Anh khổ quá!”
-“Sao vậy?”
-“Anh thấy anh bám vợ quá rồi.”
Phì cười luôn với “tồng êu”, cưng lắm ý, cưng không để đâu cho hết.
-“Hối hận nữa Nguyệt ạ. Biết thế làm xong PhD anh về hỏi cưới em luôn, thấy tiếc thời gian…”
Nghĩ kể cũng tiếc thật.
Nếu thời gian có thể quay lại thì mình cũng nhiệt liệt cổ vũ anh làm thế đấy. Nhưng thôi, dẫu muộn vẫn còn hơn không. Người ta bảo, cái gì của mình, thì mãi vẫn là của mình. Cuộc đời, đừng sân si nhiều quá, nếu thật sự có duyên ắt sẽ về bên nhau.
Hai vợ chồng mình đích xác là như vậy rồi.
Bọn mình, từ giờ sẽ thương nhau nhiều thật nhiều, cùng nhau bù đắp những năm tháng thanh xuân lỡ làng kia.