Tôi hì hục đứng dậy để chạy thêm một vòng nữa thì thấy Trịnh Kiên đang thong thả đi về phía tôi, vừa đi vừa huýt sáo vô cùng vui vẻ…
Tôi nghi hoặc, nhà tôi nói ra cũng không lớn lắm đâu, chỉ cỡ mthôi (Chin: lạy chị, m mà còn kêu là không lớn lắm) nhưng ít nhất cũng trên dưới mười cái nhà vệ sinh lận nha, sao cậu ta lại có cái vẻ mặt khoan khoái vui vẻ thế nhỉ??? Đáng lẽ ra, giờ này hẳn phải tái mặt rồi chứ????
Tôi ngồi bệch hẳn xuống, vừa xoa xoa bắp chân đau nhức, vừa cực kì chu mỏ vừa không chú ý đến hình tượng một chút nào mà kéo kéo góc áo hắn, cất giọng nghi hoặc với vài phần hồ ly
“Nè, Trịnh Kiên, cậu dọn xong rồi hả???”
Hắn trầm ngâm, rồi gật gật đầu “Có thể coi là như vậy”
Tôi vẫy tay “Nha, xong là xong, không xong là không xong, có vẻ là cái khái niệm gì a???”
Hắn xoa xoa cằm “Tớ không biết dì Hoa, dì Nương làm xong chưa a…”
Dì Hoa dì Nương là hai người giúp việc trung thành nhất của nhà tôi, hai dì ấy đã từ lâu không đụng đến việc nhà rồi, nhắc đến hai người ấy làm gì a????
Tôi nghi hoặc “Hai dì ấy có việc gì??”
Hắn ta cười đến là sáng lạn “Nha, hồi nãy ở hành lang tớ gặp hai dì ấy bèn đứng lại chào hỏi một chút, vốn muốn tiếp tục công việc được cấp trên giao phó thì hai dì ấy cực kì thân thiết giữ tớ lại, còn nói cái gì mà trong nhà có nhiều người gúp việc như vậy để bọn họ làm được rồi xong nhanh chóng kéo tớ đi uống trà…aizzz…tớ cũng lực bất tòng tâm a…”
Nếu nghe cậu ta nói không chắc chắn tôi sẽ nghĩ là thật, nhưng sau khi tỉ mỉ quan sát đôi mắt đầy nét gian trá như một con hồ ly chín đuôi của cậu ta, tôi ngửa đầu ai oán nhìn trời…
Aizzzz…..tuyệt đối là mỹ nam kế a…
Tôi xoa xoa trán, thật là bật đắc dĩ a, người hầu nhà tôi, định lực sao lại kém đến thế chứ???
Tôi vừa quay đầu sang nhanh chóng giật mình hết hồn. Khuông mặt yêu nghiệt của cậu ta đang kề sát vào mặt tôi, cất giọng trầm trầm “Nha, cậu có ý kiến gì gì sao???”
a….aa….aaaaaaaaaaaaaa……..
Khuôn mặt này….khuôn mặt này….khuôn mặt này…
Thật con mẹ nó yêu nghiệt a….
Tim tôi đang nhảy Tango …
Mặt tôi vừa mới lấy từ lo nướng ra a….
Orz, máu mũi cũng ham vui chạy ra chơi cùng a…
Thật con mẹ nó mất mặt, vừa rồi còn trê trách mấy người kia thiếu định lực…
Chính mình còn không chịu được một đòn của hắn ta liền chảy máu mũi …..
Thật mất mặt, thật mất mặt….
Hắn ta mỉm cười, lại tỏ vẻ quyến rũ, lắc lắc đầu, đưa ra một miếng khăn giấy trắng muốt, mỉm cười yêu nghiệt, đặt vào tay tôi….
Bùm….
Máu mũi theo phong trào càng đông càng vui, chính thức phun trào lần hai….
Tôi một tay đặt lên khăn giấy, một tay chỉ ra cổng, không ngại tiếng nói sẽ bị khăn giấy làm nhiễu đi mà hét to “TRỊNH KIÊN, cậu cmn cút ngay cho tôi, còn tiếp tục ở đây, tôi không đảm bảo được cậu còn toàn thây đâu”
Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt cún con đáng thương bị người ta mắng oan….
Tôi giận dữ trừng mắt…
Ánh mắt của hắn ta, lại càng đáng thương….
Tôi đầy oán niệm trừng mắt….
Chỉ số đáng thương trong mắt hắn ta, có tăng không có giảm…
Tôi buồn bực cụp mắt xuống, thật muốn ngay lập tức ngửa đầu lên trời xanh, chất vấn Ngọc Hoàng đại đế, tại sao cho tôi nhiều thứ không bằng hắn vậy a…
Xảo quyệt không bằng hắn…ờ, cái này có thể là do bẩm sinh đi
Phúc hắc không bằng hắn….ừm, cái này không ý kiến
Nhưng tại sao mức độ vô sỉ, mặt dày lever max của tôi cũng không bằng hắn….
Tôi muốn vô sỉ, muốn mặt dày một lần cho thỏa chí aaaaa……