Nhìn lại cánh cửa đã bị bung bản lề, tôi thực xấu hổ cười hềnh hệt “Nha, ngài hiệu trưởng Vincent yêu quý, gọi cháu lên đây có chuyện gì vậy??”
Bác Vincent liếc xéo tôi một cái tóe lửa, chập rì rì mà quăng lên trên mặt bàn một xấp văn kiện dày cộp đánh bịch một phát “Ryan fax văn bản cho cháu, nó bảo là không liên lạc với cháu được, thiệc tình, thằng nhóc đó không biết lưu luyến gì con nhóc không tim không phổi như cháu nữa ”
Tôi đứng tựa vào bàn, vừa chỉnh chỉnh mấy ngón tay, nói bằng giọng lơ đãng “Ai biết được nha, người ta có mị lực mê người thế này, chỉ có người không biết thưởng thức như bác mới không bị cuốn hút thôi đó chứ”
Bác Vincent đập bàn, chỉ chỉ tôi, ánh mắt vừa tức giận vừa mắc cười “Cháu…cháu…cháu…cháu nói ai không biết thưởng thức hả, cháu có tin ta gửi địa chỉ của cháu cho cái đám nhóc ở Canada để bọn nhóc đó lôi tuốt cháu về bên đó không???”
Aizzz….lão già này biết rõ yếu điểm của tôi thật đó….đáng ghét…
Tôi mỉm cười hềnh hệch “Bác Vincent, cháu giỡn, cháu giỡn thôi mà, bác là người có mắt thẩm mĩ nhất nhất nhất mà cháu từng gặp qua luôn đó….Bác đừng nói thông tin của cháu cho bọn họ biết nha…nha….nha…???”
Bác Vincent khẽ vẫy vẫy tay, ra vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn “Đi đi đi đi đi đi, càng nhìn thấy chàu thì càng thấy cháu chướng mắt, đi đi cho khuất mắt ta”
Tôi mỉm cười tươi, xoay người ra cửa, vừa đi vừa vẫy vẫy xấp tài liệu “Bye bye bác, cháu đi nha” rồi nhanh chóng đóng cánh cửa hư bản lề lại. Chà, tiếng kêu rất to nha….
Ngài Vincent tựa người vào chiếc ghế bành rộng thoải mái, khẽ nở một nụ cười sủng nịnh, lắc lắc đầu cảm thán “Aizzz….con bé này thật là….”
Tôi thong thả đi dọc hành lang về lớp, vừa đi vừa giở nhanh những xấp tài liệu vừa mới được Ryan gửi qua. Nhanh chóng bỏ qua những bức thư sến súa thấm đẫm nước mắt nước mũi của các thành viên trong tổ chức, tôi miễn cưỡng lắm mới có thể kiếm được một thông tin cho ra hồn. Nhanh chóng đọc nhanh qua những dòng thông báo ấy, ánh mắt tôi khẽ chuyển….lạnh băng…
Dòng thông báo đó do Valerie - một người khá ít nói trong tổ chức gửi cho tôi. Dòng thông báo đó chỉ vỏn vẹn có mấy chữ:
“Khu vực B đã bị Arnold (Tri Ưng) tấn công, chúng ta không bị mất không mất anh em nào nhưng một số mã nguồn do chị tạo ra đã bị lấy đi…..
Valerie”
Tôi ngồi bệch xuống bãi cỏ, cả người bỗng trở nên thơ thẩn…
Tại sao??? Tại sao??? Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi???
Người con trai tôi yêu tại sao lại cùng tôi không cùng một chí tuyến….tại sao chúng tôi lại là những người đối địch của nhau???
Không…không…không…trước khi mối tình này trở nên sâu đậm không thể khống chế, tôi sẽ tự tay cắt đứt mối tình oan nghiệt này….
Tôi nhất định có thể cắt đứt nó, nhất định có thể…nhất định có thể…
Nhưng tại sao nước mắt của tôi lại rơi như thế này…???
Tối hôm đó…
Tôi khẽ thao tác những động tác quen thuộc, nhanh chóng vào được hệ thống video của tổ chức….
Hình ảnh của một người con trai quen thuộc nhanh chóng hiện lên trên màn ảnh…
Cậu con trai đó có khuôn mặt hoàn mĩ, sỡ hữu một mái tóc vàng và nụ cười tóa nắng rực rỡ làm an lòng người đối diện đang lười biến ngồi nghiêng trên sôpha đọc một cuốn sách gì đó…
Người con trai đó, không ai khác, chính là Ryan
Tôi nở nụ cười, gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn tạo thành những tiếng cốc cốc nho nhỏ..
Ryan ngẩn đầu, lập tức nở nụ cười tươi, giọng điệu vui mừng như trẻ con “Chị White, lâu quá rồi không gặp chị, em tưởng chị quên tụi em luôn rồi đó chớ”
Chin: / Chin xin chúc các bạn nữ càng ngày càng trở nên xinh đẹp, dễ thương và được mọi người yêu mến nha ^-^
P/S: Muốn có một người chúc mình như vậy ghê ^-^