Tôi cảnh giác, chậm rãi mở cửa…
“Rầm…”
Tôi mém tí xíu nữa là ngã ngửa. Tôi xoa đầu, bất lực nhìn mười con người, năm nam năm nữ mới vừa “Xâm nhập gia cư bất hợp pháp” kia…Aizzz
E hèm, tôi xin giới thiệu một chút cho các bạn biết nhé…
Hai đứa trẻ (nhìn vậy thôi chứ cũng mười bốn rồi ý) nhìn y chốc nhau với mái tóc bồng bềnh màu vàng uốn lọn công chúa với chiếc váy phồng màu lục nhạt đang quấn quanh eo tôi liên tục gọi “ Chị White, chị White” tên là Wendy và Jenny, hai chị em sinh đôi nhà Carlet, e hèm, cũng chính là nhà tôi…..
Cô gái đứng ở góc phòng, với đôi mắt tím saphie buồn buồn cùng mái tóc nâu nhạt quăn quăn thả ngang vai đang mỉm cười với tôi, như tôi đã từng nhắc qua ở kì trước, tên Valerie, một cô gái nghiêm túc nhưng đôi lúc cũng khá tinh nghịch…
Nhìn qua một chút nữa, bạn có thể nhìn thấy một cô nàng cá tính với một bộ quần áo khá ngỗ nghịch mà tạm thời tôi không thể dùng một từ ngữ nào chính xác mà có thể kể ra đây được đang lè lưỡi đối với tôi tên là Hannah, sở hữu một đôi mắt nâu hút hồn cùng một chiếc răng khểnh xinh xinh
Đứng ngay bên cạnh Hannah là đôi tình lữ “mặn nồng” chị Amor và anh Kai, chị Amor với chiếc váy trắng thiên sứ bồng bềnh, đôi mắt to tròn long lanh cùng nụ cười nhẹ nhàng đứng bênh cạnh anh Kai (hoàng tử ấm áp trong lòng tôi đó) trong chiếc áo sơ mi trắng trong thật sự rất hợp đôi nha….Aizzz, không biết người ta đang có nỗi buồn chuyện tình cảm hay sao a..
Tôi bất lực xoa xoa trán, quay trở vào trong phòng thì nhận ra một tình cảnh còn bất lực hơn gấp ngàn ngàn lần…
Chiến giường Queen vĩ đại của tôi đã bị chiếm đóng một cách không thương tiếc bởi bốn chàng trai (có nên bảo là bốn thằng nhóc không nhỉ?) có khuôn mặt soái ca. Aizz, thật là một cơn ác mộng đêm khuya mà….
Tôi bực mình, nhanh chóng lấy gối, vỗ thật mạnh lên đầu cả bốn người “Dậy, dậy nào, chiếm giường em vậy á hả??? Cút nhanh..”
Chàng trai nằm ngoài cùng mặc một chiếc áo sơ mi đỏ khẽ giương mắt màu hổ phách, cười tinh quái “Này, White, lâu lâu cũng phải đặc cách cho anh chớ”
Tôi đánh mạnh vào đầu anh ta bằng cái gối cầm trên tay, hét to “Này, Avery, anh có thể bớt vô sỉ đi được không hả, giường này là của em, của em đó, muốn ngủ thì đi thuê thêm phòng mà ngủ”
Ryan ngẩn đầu dậy. Cậu chàng mặc một chiếc áo thun đơn giản màu trắng, mắt có vẻ rơm rớm, giả vờ đáng thương “Chị White ơi, họ bảo hết phòng rồi nên mọi người mới phải tới đây tá túc đó chớ…”
Avery ngồi dậy bên cạnh, vỗ vỗ đầu Ryan, ra vẻ thương cảm “Em đừng trong mong gì vào con người máu lạnh vô tình này Ryan à, hi vọng nhiều thì thất vọng nhiêu thôi”
Tôi điên máu, thực sự điên máu rồi, hừ hừ…
Hai anh chàng còn lại nhìn tôi đang điên máu với đôi mắt vô cùng vui vẻ. Cho đến khi tôi lườm hai người một cái tóe cả lửa thì hai người đó mới chịu dừng mắt lại nhưng cơ thể vẫn run lên từng chặp vì nín cười. Anh chàng bên trái Ryan tên là Dylan, vừa cố nín cười đến đỏ cả mặt vừa giả ngây thơ vẫy vẫy tôi “Lâu quá rồi không gặp em. Em khỏe không???”
Tôi phất tay “Em vốn dĩ vẫn luôn luôn cảm thấy năng lượng tràn trề…nhưng mà từ khi mọi người bước vào đây…aizzz…chắc em phải đi nhảy xuống biển tự vẫn đây”
Mọi người trong phòng cười vang vui vẻ, ngay cả một người lạnh lùng như Edward đang ngồi bên phải Dylan cũng phải bật cười. Tôi nhéo má Edward, ra vẻ ngạc nhiên “A, ra là em cũng biết cười a”
Cậu nhóc gạt tay tôi ra, khuôn mặt nháy mắt hồng lên…aizzz, dễ thương chết tôi rồi…..
Để tôi nói cho mọi người nghe một bí mật nhé. Tất cả mọi người đều là anh chị em của tôi, nói cách khác đều là con nuôi của cha và mẹ tôi. Có người được ba mẹ tôi tìm thấy, cũng có người là con cái của những người đã mất trong tổ chức….Bật mí cho mọi người tí vậy thôi, đừng nói với ai nhé. Yêu mọi người nhiều lắm ý ^^
Chin: Tất cả đoạn đối thoại đều được nói bằng tiếng nước ngoài