Tôi đang suy nghĩ đến thất thần thì cửa sổ xe bỗng có tiếng gõ nhè nhẹ. Tôi ngồi thẳng dậy, định lên tiếng thì bác trai ra dấu hiệu im lặng với tôi rồi chỉ sang bên cạnh. Khanh đã sớm say giấc nồng, nhịp thở chậm rãi, thoải mái. Là bạn thân của nó, tôi biết rõ đã rất lâu rồi nó không có được một giấc ngủ thoải mái như vậy. Tôi khẽ cởi áo khoác, choàng lên cho nó rồi nhẹ nhàng mở cửa hông và cốp xe ra, cẩn thận giúp hai bác chất hành lý lên xe, hỏi nhỏ: “Bây giờ ở Italy có lạnh lắm không ạ?”
Bác trai khoác thêm cho bác gái một cái áo choàng dày xong mới yên lòng trả lời “Cũng không lạnh lắm con ạ, thời tiết khá thoải mái”
Bác nhẹ nhàng nhìn vào trong xe bằng một ánh mắt vô cùng ấm áp “Con bé ngủ thật ngon, rất lâu rồi bác không thấy nó ngủ yên bình như vậy”
Tôi khẽ gật đầu, giọng nói thoát ra khỏi miệng bỗng chất chứa lo âu “Nhưng con lo lắm, liệu mối quan hệ giữa nó với Kiên có khiến nó đau khổ thêm không??”
Bác trai ôm lấy eo bác gái, hai người nhìn tôi rồi mỉm cười. Bác trai vỗ vai tôi “Thuận theo tự nhiên đi con, nếu nó hạnh phúc thì tốt, còn nếu như không thì nó còn chúng ta mà. Bảo bọc nó quá cẩn thận về mặt tình cảm đôi khi cũng không tốt”
Tôi rối rắm suy nghĩ rồi gật đầu. Thôi vậy, cứ theo như lời bác trai nói, thuận theo tự nhiên thôi…
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã khuya lắm rồi. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi mà không thấy ai nên buồn thiu ngồi trong phòng gọi điện thoại cho Valerie (Không phải là không muốn gọi cho Ảnh, chỉ là Ảnh để quên điện thoại trong phòng rồi). Sau vài phút chuông điện thoại, Valerie nhẹ nhàng bắt máy “Alo”
Tôi hỏi ngay “Mọi người đang ở đâu vậy? Bỏ chị có một mình hà, chị khóc đó”
Bên đầu dây bên kia có tiếng cười lớn, rồi với giọng nín cười, Valerie nhẹ nhàng trả lời “Chị dậy rồi thì ra bờ biển đi, mọi người đang làm tiệc nướng ở đó đó” Rồi phũ phàng cúp máy.
Tôi bỉu môi, nhanh chóng cột lại tóc rồi khóa cửa phòng, chạy thẳng ra bãi biển.
Tôi chạy khoảng ’ là đến bờ biển. Chà, chưa đến nơi mà đã nghe thấy thơm phức nhỉ…
Mọi người đang làm thịt nướng và ăn dưới một cái trại vải rộng màu trắng, nói cười vui vẻ. Ryan thấy tôi đến, giơ xâu thịt nướng đang cầm trên tay lên, cười tươi “Chị đến rồi hả, mẹ làm thịt nướng ngon lắm đó, qua đây ăn đi”.
Tôi ton ton chạy đến chỗ mẹ tôi đang nướng thịt, ôm lấy eo của mẹ “Đi máy bay mệt lắm không mẹ??”
“Không mệt lắm.” Mẹ tôi mỉm cười, đưa tôi một xâu thịt nướng nóng hổi thơm phức “Nè, mới nướng xong đó, ăn ngay mới ngon”
Tôi mỉm cười, nhận lấy xâu thịt vui vẻ đi đến chỗ bố tôi. Ông đang đàn một bản Guitar mang âm hưởng Latin khá hay cho mọi người hát theo. Thấy tôi ngồi xuống, ông khẽ cười “Dậy rồi hả heo con”
Tôi bĩu môi, lườm ông một cái sắc lẻm…
Mọi người vui vẻ cười om sòm. Ảnh kéo kéo tay tôi, thì thầm “Bắt đầu thôi”
Tôi gật đầu. Nhẹ nhàng xin phép rồi kéo mấy chị em gái của tôi về phòng, nhanh chóng thay đồ, đợt này phải cho mọi người bất ngờ mới được..
Bố mẹ tôi và các anh em trai vận còn đang ngồi lại trong trại, ăn uống vui vẻ. Chúng tôi lén lút chạy đến địa điểm hồi chiều đã sắp xếp, đốt những đống lửa nhỏ tạo thành một sân khấu rồi ra hiệu cho các nhạc công của Resort đã đến chuẩn bị…
Tiếng guitar nhẹ nhàng vang lên trên bãi biển vắng, trầm lắng, xa xăm. Hòa theo tiếng nhạc, chúng tôi bắt đầu bằng những động tác nhẹ nhàng, mềm dẻo. Rồi tiếng nhạc nhanh chóng nhanh hơn, mạnh hơn một cách dồn dập. Cùng với sự tham gia của trống Cajón tưng bừng làm cho vũ điệu Flamenco của chúng tôi càng ngày càng trở nên nóng bỏng và rực lửa. Với chiếc váy màu có tà màu đen và đỏ, chúng tôi như những ngọn lửa đốt cháy sân khấu, phối hợp với nhau một cách nóng bỏng và thu hút. Rồi vũ điệu lên đến cao trào, những tiếng vỗ tay như phá tan đên đem tĩnh mịch, chúng tôi đứng xếp thành một vòng tròn, thả mình theo tiếng nhạc, trong ánh lửa bập bùng. Chị Amor nhẹ nhàng cởi bông hồng trên tóc, ném về phía anh Kai, nghe nói đó là một hình thức thể hiện tình cảm của những cô gái Tây Ban Nha. Khi bông hồng rơi vào tay anh Kai, tôi thấy trên môi chị Amor vươn nụ cười, môt nụ cười hạnh phúc…….
Tiếng nhạc chậm dần rôi ngừng hẳn, Chúng tôi cuối người xuống chào rồi quay đầu lại cám ơn các nhạc công. Tôi nghe thấy tiếng vỗ tay của bố mẹ tôi, Ryan và Edward, tiếng huýt sáo của anh Avery, tiếng trêu chọc của Dylan nhưng tâm trạng của tôi lúc này thật kì lạ. Trái tim tôi bỗng nặng trĩu. Tôi ước, chỉ là ước thôi, ước gì tôi và Kiên có được một tình yêu như anh Kai và chị Amor, yên bình và bất chấp tất cả. Ước gì có một ngày, tôi có thể trao trọn vẹn một bông hồng Flamenco cho anh ấy mà không gây tổn thương cho cả hai……….
Chú thích
() Trại: trại biển thường được các nhân viên ở các khu Resort dựng khi có yêu cầu thường dùng để ăn tối hoặc tắm nắng
Dưới đây là ảnh minh họa
() Cajón: là một nhạc cụ gõ hình hộp có nguồn gốc từ Peru, được chơi bằng cách vỗ mặt trước hoặc mặt sau của trống bằng bàn tay, ngón tay, hoặc đôi khi các dụng cụ khác nhau như bàn chải, cần câu hoặc gậy.
Cajón hủ yếu được chơi trong âm nhạc Afro-Peru, cũng như các phong cách đương đại của flamenco và jazz hay trong số các thể loại khác.
() Flamenco: Flamenco là một thể nhạc và điệu nhảy xuất phát từ Andalusia Tây Ban Nha. Nhạc Flamenco có đặc điểm ở các đoạn rất nhanh nhưng chi tiết (điển hình là cách búng ngón tay phải tròn đều và nhanh khi chơi đàn guitar flamenco). Đặc điểm của điệu nhảy Flamenco là những tư thế riêng biệt, tiếng búng hay vỗ tay và tiếng giày gõ nhịp điệu trên sàn nhảy (thường là sàn gỗ).
Từ flamenco không biết có từ khi nào nhưng chỉ được sử dụng nhiều vào thế kỷ và thường có liên hệ đến dân du mục châu Âu (gypsy).