Căn phòng vẫn tối om. Ba co bé kia vẫn co cụm nhau lại, để an ủi và cũng để đỡ sợ. TV đã được tắt. Bởi lẽ cả ba cô nàng đều ko chịu nổi trong căn phòng nhỏ tối om lại thêm mấy âm thanh kinh dị trong phim nữa, đặc biệt sau chuyện vừa rồi. Ba cô bé cũng vì sợ hãi mà chẳng dám ra ngoài. Dẫu vậy, tâm trạng vẫn rấ bất ổn.
Có tiếng bước chân vào phòng. Trong cái tĩnh lặng ghê sợ nãy giờ của căn phòng, tiếng bước chân bỗng trở nên rõ nét hơn thường ngày. Một cô bé thăm dò:
- An... cậu phải không? (thở ra) Cậu cũng giỏi thật! Ma vậy mà ko sợ.
Bất chợt ko hiểu sao lạnh sống lưng, và âm thanh trầm trầm, từ từ vang lên:
- Tất nhiên ko sợ! Bởi vì...ta...là...ma...
Đột nhiên gương mặt Hạ An sáng vàng lên. Trong bóng tối, trông rất ghê.
Ba cô gái lại hét toáng lên, người run run.
Thật khâm phục! Ra còn sức để hét lớn vậy!- Nữ quỷ thật tâm suy nghĩ.
''Cạch!''-tiếng bật công tắc. Căn phòng sáng choang lên bởi ánh đèn. Ba cô gái kia giờ thấy rõ ràng một Hạ An đang ôm bụng nắc nẻ cười.
Tủi thân. Xấu hổ. Tức giận!
Hạ An đó, lại dám đùa giỡn tụi này, còn trong hoàn cảnh này... Dám lấy đèn pin chiếu lên mặt mình dọa ma nữa chứ!
Nữ quỷ cuối cùng cũng thôi cười, nhìn gương mặt của ba cô bé kí, đành lắc đầu.
Căn phòng hiện tại sáng, rất sáng, cái cảnh hỗn độn thật rõ ràng hơn bao giờ hết. Lúc nãy chỉ nhìn qua ánh trăng và đèn pin nên có chút mờ ảo, còn bây giờ, là hiện thực tàn khốc!
Bỏ đi, mình cũng mệt mỏi rồi!
- Chắc chắn là do con Nhi Tuyết làm!-Cô bạn cùng bàn kêu lên, tất nhiên vẫn xoa xoa chỗ cổ.
Tính ra thì, cô bạn đó là tội nghiệp nhất. Mà mấy đứa kia, nghịch thật dại! Có thể chết người như chơi chứ! Ta thì ko ngại, chỉ ngại các ngươi thôi.
Tiễn ba vị ôn thần ra về, nữ quỷ lại một mình trong căn nhà lớn. Không nên nhắc đến mấy đứa nhóc ''dọa ma'' kia, hiện tại chắc chắn đang tìm cách thoát khỏi ''mê cung trận''. Chỉ là một trò chơi nho nhỏ, ko ảnh hưởng gì.
Trên mạng nói Halloween là để ma quỷ có dịp chơi đùa trên dương thế. Còn con người trong ngày này ăn mặc kì quái là để ma quỷ khỏi cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Nói thẳng luôn đây là ngày để ma và người hòa đồng chơi đùa. Chậc châc, tất nhiên là trong hòa bình! Vậy nên, mình chính là giúp mấy đứa đó biết Halloween thực sự là như thế nào thôi!
Bước vào phòng ngủ. Căn phòng tối đen. Nhưng có một chút ánh sáng li ti đủ để biết hiện tại, chắc chắn mình ko bị mù. Ánh sáng đó quá nhẹ đi, muốn đi cũng phải mò mẫm mà đi thôi. Chỉ là, nếu ko có thì, so với người mù, trong hoàn cảnh này, chẳng khác gì nhau.
Những lúc một mình, nữ quỷ lại điên khùng suy nghĩ vẩn vơ như vậy! Chẳng đâu vào đâu!
Tích...
Tích...
Tích...
Kim giây điểm từng chút một, đều đặn. Không gian im ắng, tâm trạng lại có điểm không yên. Chợt lắng nghe những âm thanh đều đặn, từng chút một đó, lắng vào tâm hồn.
Buồn? Không hẳn vậy.
Cũng chẳng hiểu được hiện tại chính mình nữa. Tự dưng lại có cảm giác đó, một chút cô đơn, một chút bất an, một chút... không biết gọi là gì nữa. Nó qua quen thuộc. Cái tâm trạng đó! Khi biết xung quanh chẳng còn ai, khi ngồi lặng nhìn vào khoảng không vô định nào đó, trong không gian màu trắng tự tạo ra, cố nắm bắt một thứ gì đó, rất mờ nhạt, nhưng ko thể với đến nó...
Cheeng!-Âm thanh chợt đổi. Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
Tích...
Tích...
Tuy vậy, như điều tất nhiên, kim giây vẫn tiếp tục quay. Nhưng lần này nghe kĩ, mỗi âm thanh, hình như, lại mang một sắc thái riêng.
Tất cả tưởng chừng là như nhau, hết sức bình thường, thậm chí trong hỗn tạp các âm thanh vội vã, ta chẳng thể nhận ra cũng từng có những âm thanh trong trẻ mà thanh thúy như vậy. Trongg cái tĩnh lặng của tâm hồn, nó cứ thế thấm vào mình, bỏ đi ko muốn nghe ko được. Nó như bắt mình lắng nghe nó thật kĩ, để mình nhận ra ''nó'' đấy cũng có những điểm riêng, và nó không là một. Mỗi tiếng chỉ là riêng mình nó thôi, nhưng chúng cứ thế hòa vào nhau, làm người ta lẫn lộn.
Cười khổ. Cũng từng là xuất hiện đấy. Nhưng rồi biến mất, và cũng chẳng được ai để ý, được ai nhớ đến. Cứ như chưa từng tồn tại. Nữ quỷ không rõ, mình là đang nói đến âm thanh kia, hay là nói chính mình nữa.
Vi vu...
Dòng âm khí quyện lại, xoáy vào không gian, tản ra xung quanh, vương vấn.
Những tâm tư kia vụt tắt, như chưa từng có. Đôi mắt trở lại sắc lạnh.
Bàn tay thon gầy, lạnh ngắt, âm u, từ trong bóng tối, phi ra.
Bình thản, nhưng nhanh nhẹn, nữ quỷ né sang bên. Bóng đen bị hụt về phía trước.
Suy nghĩ nhận ra nguy hiểm cũng chỉ vừa vụt qua; cổ đã bị nắm chặt, cả người bị nâng lên.
- Ngươi...ngươi...tại sao?... Ngươi... không phải... không phải...
Con ma đó giẫy giụa trong đau đớn, nó thực sự không hiểu. Tại sao? Nó xác định đây là Hạ An, nhưng bây giờ, nó có cảm giác, đây không còn là Hạ An nữa. Chẳng lẽ... đây...cũng giống nó. Tại sao? Nó đã tìm ra trước mà.
Nữ quỷ chợt bật cười. Thật nực cười! Ma dọa quỷ? Hôm nay cũng nhiều chuyện quá đấy. Ít ra thì, đây cũng là ma thật.
- Giờ nhận ra, không phải quá muộn đi.
Dòng yêu khí quyện lại, xoáy vào nhau, đẩy con ma trong thân xác Hạ Anh ra phía xa, từng chút một.
Con ma đó hai bàn tay cố giật bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ hắn ta. Tuy đau đớn, nhưng hắn không chịu giẫy giụa, gương mặt chỉ là căm tức, ko cam tâm.
Nữ quỷ thấy cảnh đó, lại mỉm cười:
- Ngươi biết vì sao quỷ lại đáng sợ hơn ma ko? Vì... ma ko thể nhận ra quỷ, còn quỷ... luôn luôn nhận ra ma.
Con ma đó hơi sững lại, trợn mắt lên. Nhưng ngay đó nó lại hiện lên vẻ mặt ko cam tâm.
- Đừng tưởng bở nữa, ta đâu có giống ngươi, làm cái việc cướp xác hèn hạ đó.- Nữ quỷ nhìn thấu tâm tư con ma kia, nói- Xem nào, con ma như ngươi chắc cũng chết được gần năm chục năm đi, cũng có chút ít ma lực. Đáng tiếc, lại là ác ma! Để ta đoán nhé! Ngươi muốn có một thân xác để thoát khỏi phong ấn tự nhiên. Và ngươi quyết định làm hành vi cướp xác đó. Nói chính xác ra, đó là ép chủ nhân thân xác còn sống lập khế ước trao linh hồn cho ngươi. Muốn vậy, trước tiên ngươi cần một linh hồn sống. Có thể cậu bé Hạ Anh kia đã đi vào khu vực phong ấn của ngươi, và bị ngươi yểm bùa, đầy đọa tinhh thần đến khi linh hồn quá mức yếu ớt, bị bắt buộc lập khế ước với ngươi. Nhưng mà khi ngươi nhập xác vào thì cơ thể lại bị âm khí của ngươi làm suy kiệt dần dần, cuối cùng dẫn đến chết đi. Ngươi bắt buộc phải tìm một linh hồn sống mới trước khi cơ thể đó chết. Lợi dụng thân xác Hạ Anh để tìm kiếm và đầy đọa tinh thần con người. Cả nguyện ước của hai con bé đó. Một muốn xin lỗi, một muốn tỏ tình. Đều rất kì lạ. Chắc chắn đó là điều mà trước khi chết hai con bé đó nghĩ nhiều nhất, có khi là bao trùm toàn bộ tâm trí của chúng. Điều này cũng do ngươi gây ra? Ngươi lợi dụng tình cảm chân thành của một cô bé để thực hiên tội ác, ko đáng tha thứ!
Con ma nghe những lời sau của nữ quỷ, ngay lập tức nghĩ đến cô bé Khánh Ly. Chính nó đã tìm ra, nhưng ko hiểu sao, khi sắp sửa lập được khế ước, thì con bé đó xuất hiện ở trường, làm những việc kì lạ, hành tung thần bí khiến nó không thể bắt theo, và sau đó con bé đó chết. Bị bắt buộc phải tìm đối tượng khác, nhưng chính lần này, cũng bị kẻ khác cướp.
Con ma giấy giụa, cố gắng tòan sức thoát khỏi yêu thuật của nữ quỷ. Bàn tay vô hình bóp chặt hơn. Con ma ko nói tiếp được, chỉ có những tiếng ''ư...ư...'' trong cổ họng.
Nữ quỷ tự nhận mình nhân đức, nên mới cho con ma này biết lí do trước khi xử nó. Mà nhân đức phải nhân đức đến cùng, nên nữ quỷ tiếp tục nói:
- Thực ra điều ngươi nên ko ngờ ko phải sự xuất hiện của ta, mà là hai con bé mạnh mẽ hơn ngươi nghĩ nhiều. Tinh hần mặc dù thực sự khủng hoảng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn cách chết đi thay vì trao linh hồn cho ngươi. Thực ra, hai con bé này đã chết... trước khi ta đến rồi.
Mặc kệ con ma phản ứng tiếp thế nào. Nữ quỷ cũng chỉ đứng đó, giơ tay điều khiển yêu thuật.
Để ta xem ngươi trông thế nào.
''Bịch!''
Thân xác Hạ Anh bị ném ra, đập xuống sàn, ngất lịm.
Nữ quỷ trông hình ảnh hồn ma đang giấy giụa kia, mắt trợn trừng...
Là hắn!
Hận thù về tội ác trong long biến con người ta thành quỷ.
Sự hận thù giấu nơi sâu nhất con tim, sâu đến nỗi tưởng như đã quên.