Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 11
======
Khi nghe Diệp Dung hát bài này, Viên Minh Lãng nhớ tới trước kia cũng thường thấy các bạn cùng phòng hát ở ký túc xá.
Khi đó, Viên Minh Lãng nghe bạn cùng phòng "ma khóc sói tru", trong lòng chỉ nghĩ đối phương là một thiếu niên cấp hai thiểu năng trí tuệ.
Nhưng mà, lúc Diệp Dung hát, Viên Minh Lãng nghe từng lời một, chỉ cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Viên Minh Lãng lặng lẽ nhìn Diệp Dung đang đứng ở giữa, nhìn thấy tia sáng màu vàng mờ ảo phát ra từ cô, một cảm giác không thể giải thích được từ đáy lòng dâng lên.
"Minh Lãng, tới, cùng nhau uống một ly.".
Harry Potter fanfic
Ngay khi Viên Minh Lãng thất thần, Lưu Hàng đột nhiên cầm lấy bia trong tay, giơ lên nhìn Viên Minh Lãng.
"Đúng đó, hiếm khi được cấp trên mời khách, chúng ta không thể để cho cô ấy tiết kiệm được." Vương Nặc giơ đồ uống trên tay trêu chọc.
Viên Minh Lãng trước khi đến đây không hề nghĩ đến việc uống rượu, nhưng lúc này, cảm xúc đè nén trong lòng khiến cậu chỉ muốn trút bỏ phát tiết một trận.
Vứt bỏ cái gối trong tay, Viên Minh Lãng từ trên ghế sô pha đứng dậy đi tới trước mặt mọi người, cầm lấy ly bia mới của Lưu Hàng, sau đó cùng hắn chạm nhẹ một cái.
"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong suốt thời gian qua." Nói xong, Viên Minh Lãng không quan tâm đến phản ứng của mọi người ngẩng đầu uống một hớp rượu.
Ai cũng không ngờ Viên Minh Lãng vốn thường ngày ít nói lại uống rượu mạnh như vậy, mọi người nhìn nhau rồi từng người cũng uống một ngụm lớn.
Lưu Hàng dường như nhìn ra Viên Minh Lãng có gì đó không ổn nên đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, khuyên giải nói: "Ming Lãng, mọi người đều là người của một bộ phận, đừng khách sáo như vậy.
Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu cậu đã uống nhiều như vậy, sau đó còn chơi như thế nào?"
Viên Minh Lãng đã uống hết nửa chai bia trong một hơi, sặc đến mức không kìm được ho khan.
Nhận thức được ánh mắt quan tâm của mọi người, Viên Minh Lãng mỉm cười với bọn họ nói: "Các người nhìn tôi làm gì? Tiếp tục uống nào."
Thấy Viên Minh Lãng không có gì lạ, đám đông lại tiếp tục sự phấn khích trước đó.
Mà Viên Minh Lãng, người chưa bao giờ uống rượu, sau khi làm hết nửa chai bia không khỏi cảm thấy choáng váng.
Đưa tay chạm nhẹ vào vết rượu nơi khóe miệng, Viên Minh Lãng vô thức nhìn Diệp Dung vừa hát xong đang nhìn mình.
Bàn tay cầm chai bia bất giác siết chặt, cả người vô tình bước đến gần Diệp Dung.
Nhìn trước mặt người nọ đang kinh ngạc, Viên Minh Lãng tiến thêm một bước.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, Viên Minh Lãng mới nhận ra người phụ nữ cường đại chặn cậu ở lối vào thang máy lúc trước không cao quá tai mình.
Chỉ cần duỗi tay ra là có thể đem người ôm vào trong lồng ngực.
Sau khi hát xong, Diệp Dung thấy bầu không khí của một đám nhân viên có chút không đúng, quay đầu lại thì thấy Viên Minh Lãng như con thỏ đang hào sảng giơ một chai bia uống cạn.
Ngay khi cô đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người này, Viên Minh Lãng đã lau bia trên khóe miệng và từng bước đi về phía cô.
Nhìn thấy thanh niên đẹp trai mảnh khảnh đi về phía mình từng bước, Diệp Dung chỉ cảm thấy áp lực trong cả căn phòng đột nhiên tăng lên.
Nhưng mà, cả người cô đột nhiên cảm thấy phấn khích, áp lực mà cô kìm nén trong lòng bắt đầu bùng cháy đột ngột khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Viên Minh Lãng.
"Giám đốc Diệp, cảm ơn sự quan tâm của chị mấy ngày nay, tôi kính chị một ly."
Sau khi nghe Viên Minh Lãng nói, mọi người đang chơi trò chơi sôi nổi đều dừng lại.
Nhìn Viên Minh Lãng và Diệp Dung, trong mắt họ mang theo sự phấn khích mà chính mình không cũng biết.
"Này, cậu có cảm thấy Tiểu Viên và cấp trên đứng chung với nhau có một chút cái đó cái đó không?" Tiêu Hàm dùng bả vai củng củng vào Vương Nặc đang ở bên cạnh, hai ngón trỏ bụ bẫm móc vào nhau.
Chị Lý ở một bên nghe được lời của Tiêu Viêm, không khỏi bật cười.
"Dẹp mộng đi, con người của cấp trên, Tiểu Viên có thể trấn áp được sao?" Sau đó, chị Lý bụm miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Nhưng mà, nhìn hai người, dù ngoại hình như thế nào đi chăng nữa thì xét về giá trị, hay ở khía cạnh khác, hai người họ khá là xứng đôi vừa lứa."
Diệp Dung định đón xe, vốn dĩ không muốn uống rượu.
Nhưng thấy người tới nâng ly là Viên Minh Lãng, Diệp Dung đột nhiên không muốn từ chối.
Nhìn Viên Minh Lãng lúc này, Diệp Dung chỉ cảm thấy khóe miệng có chút khô khốc.
Lấy một chai bia đã mở sẵn từ bàn bên cạnh chạm vào Viên Minh Lãng một chút, mở miệng nói, "Không cần khách sáo.
Nếu đã vào công ty, thì chính là người của tôi, chiếu cố cậu là việc nên làm."
Sau khi Viên Minh Lãng nghe thấy hai chữ người của tôi, chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu.
Dũng khí được khơi dậy từ nửa chai bia đã tiêu tan hoàn toàn, cảm giác hai má nóng bừng có thể thiếu cháy bất cứ lúc nào.
"Dù vậy, tôi vẫn phải cảm ơn giám đốc Diệp." Viên Minh Lãng lắp bắp nói lời cảm ơn, lại uống thêm một ngụm bia để bày tỏ sự kính trọng.
Bởi vì đã có Viên Minh Lãng làm tiền lệ, lúc sau những người khác lại đến chúc rượu Diệp Dung không có lý do gì để từ chối.
Sau khi một vòng người uống hết, Diệp Dung dù sức uống có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Xoa cái trán đau nhói, Diệp Dung vẫy tay chào mọi người.
"Đừng, đừng.
Nếu còn uống nữa ngày mai chắc không thể đi làm mất."
Lúc này đã gần mười một giờ tối.
Diệp Dung vốn đã say khướt theo mọi người ra khỏi KTV, sau khi thúc giục mọi người trong bộ phận vận hành rời đi, Diệp Dung cũng chuẩn bị gọi xe về nhà.
Nhưng mà, khi đang đợi xe buýt, Diệp Dung bị gió thổi qua chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Định dựa lưng vào tường nghỉ một lúc, lại không chú ý có người đang đứng sau lưng mình.
Diệp Dung lùi lại một bước, giẫm lên chân người đó.
"Thực xin lỗi." Diệp Dung quay người lại vô thức xin lỗi, bởi vì uống rượu quá chén, khi Diệp Dung quay đầu lại thì thấy là Viên Minh Lãng, chưa kịp nói thì hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Viên Minh Lãng vươn tay đỡ lấy cánh tay Diệp Dung, nhìn Diệp Dung say khướt không khỏi cau mày.
"Giám đốc Diệp, chị không sao chứ?"
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi, cậu về trước đi."
Nhìn Diệp Dung dựa vào tường với đôi mắt mờ mịt, Viên Minh Lãng lại nhớ tới tin tức "nhặt xác" trên mạng, làm sao dám để Diệp Dung một mình trước cửa KTV đông đúc.
Nghĩ đến mình cũng biết địa chỉ nhà Diệp Dung, cậu do dự một chút vẫn nói: "Giám đốc Diệp, hay là để tôi đưa chị về."
Diệp Dung cau mày vẫy tay với cậu, tỏ ý không cần quan tâm.
Viên Minh Lãng thấy cô đã say đến gần như mất ý thức nhưng vẫn cố cậy mạnh, cũng không hề hỏi ý kiến của cô nữa.
Đưa tay chặn một chiếc taxi bên đường, nâng Diệp Dung đem người nhét vào xe taxi.
Hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng ở tầng dưới tiểu khu của Diệp Dung.
Viên Minh Lãng thanh toán tiền xe, đem Diệp Dung cẩn thận đỡ xuống xe, rồi nâng Diệp Dung đến thang máy đi vào cửa phòng cô.
Diệp Dung lúc này đầu óc cũng không rõ ràng lắm, cô vừa vặn lấy chìa khóa trong túi xách ra đưa cho Viên Minh Lãng, cả người mềm nhũn dựa vào vai Viên Minh Lãng.
Viên Minh Lãng vừa đỡ Diệp Dung vừa cố gắng mở cửa.
Chạm vào công tắc ở cửa để bật đèn, Viên Minh Lãng đứng ở cửa nhìn một chút, tìm được đường đến phòng ngủ, dìu Diệp Dung đi tới đó.
Nhưng mà, ngay khi cả hai bước vào phòng ngủ, Diệp Dung đột nhiên bắt đầu giãy giụa.
Viên Minh Lãng nghĩ Diệp Dung uống say phát điên, vì vậy vội vàng đưa tay ra nắm lấy bả vai cô.
Ngay lập tức, kèm theo tiếng nôn mửa của Diệp Dung, Viên Minh Lãng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ vai mình chảy xuống.
Viên Minh Lãng không quan tâm đến dơ bẩn trên người mình, đỡ Diệp Dung ngồi xuống ghế.
Còn mình tìm phòng tắm cởi áo khoác, lấy khăn sạch thấm nước rồi trở lại phòng ngủ lau mặt và khóe miệng cho Diệp Dung.
Diệp Dung vừa nhổ ra cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Viên Minh Lãng đang lau vết dơ cho mình trước mặt, Diệp Dung vươn tay nắm lấy cổ áo của cậu.
Viên Minh Lãng không hề phòng bị, bị Diệp Dung bắt lấy ngã vào trong trong lòng ngực của cô, còn chưa kịp đứng lên, Diệp Dung đã dùng sức đẩy ngã cậu vào chiếc giường bên cạnh, thân thể mềm mại ấm áp cũng dính vào.
"Tên nhóc này, sao lại đáng yêu như vậy."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Viên Minh Lãng: Phụ nữ say rượu thật đáng sợ
Diệp Dung: Hả?
Cập nhật, cập nhật ~.