Khi Viên Minh Lãng theo Diệp Dung đến một quán ăn Hồ Nam rất nổi tiếng gần đó, cả người vẫn còn đang thất thần.
"Ông chủ, cho một phần lòng gà chua cay, một phần thịt lợn kho tàu, một phần bún hải hoàng, một phần nấm trà khô, một phần canh đậu phụ rau mùi và một phần cơm lớn, mỗi phần đều phải cay, cảm ơn."
Sau khi Diệp Dung gọi món xong, cô đưa thực đơn cho người phục vụ.
Đem bộ đồ ăn mở ra, rót cho mình và Viên Minh Lãng mỗi người một cốc nước.
"Con người ta, cũng có lúc không vui, lúc này nên ăn chút gì đó ngon miệng, hoặc là vận động một chút để k1ch thích trí não.
Chờ sau khi ra thật nhiều mồ hôi rồi, sẽ cảm thấy những vấn đề trước kia kỳ thật cũng không có gì ghê gớm."
Diệp Dung nhấp một ngụm trà, giương mắt liếc Viên Minh Lãng đang ngồi đối diện, cười nói tiếp: "Được rồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chuyện khác tạm gác qua một bên.
Ăn cơm thôi!"
Viên Minh Lãng hiếm khi thấy thái độ của Diệp Dung như thế này, nhất thời cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau khi người phục vụ lần lượt mang các món ăn đến, chờ Diệp Dung cầm đũa lên, Viên Minh Lãng cũng cúi đầu dùng bữa.
Ẩm thực Hồ Nam luôn chú trọng vào độ cay, hoàn toàn khác với ẩm thực Ninh Giang.
Khi Viên Minh Lãng cắn hai miếng, toàn bộ khuôn mặt cậu đều đỏ bừng.
Nhưng mà, sắc mặt của Diệp Dung ở phía đối diện vẫn không thay đổi, chỉ có một vài giọt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi.
Một bữa cơm Viên Minh Lãng ăn không nhiều, nhưng nước thì lại uống một lượng lớn.
Bụng căng đến mức tựa vào lưng ghế, liên tiếp ợ hơi mấy cái.
Diệp Dung liếc nhìn Viên Minh Lãng ở đối diện, bình tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, một mình đứng dậy đi tới quầy lễ tân thanh toán tiền.
Viên Minh Lãng không ngờ Diệp Dung lại đi nhanh như vậy, đến khi cậu phản ứng lại thì Diệp Dung đã cầm điện thoại quay lại rồi.
"Giám đốc Diệp, đã nói là đãi chị bữa sáng mà, lát sau tôi sẽ chuyển tiền lại cho chị."
"Bữa sáng chỗ nào? Đây là bữa trưa." Diệp Dung cúi người cầm lấy bánh bao mà Viên Minh Lãng đã đặt trên bàn.
"Bữa sáng tôi cầm trước, tối về hâm nóng lại là được.
Hôm nay thế thôi, tôi về trước đây."
Diệp Dung nói xong, cầm hai cái bánh bao bước ra khỏi quán ăn Hồ Nam.
Viên Minh Lãng nhìn Diệp Dung sải bước ra khỏi quán, đưa tay chặn một chiếc taxi chạy ngang qua.
Cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động trên bàn, nghĩ đến cuộc điện thoại đòi tiền của mẹ mình vừa rồi, trong lòng không còn cảm giác buồn bã ban nãy nữa.
Kỳ thật, Diệp Dung nói không sai.
Nếu từ đầu đến cuối cha mẹ chưa bao giờ coi trọng cậu, vậy cậu cần gì phải tự mình quan tâm đến cái nhìn của họ.
Cuộc sống là của chính cậu, không cần thiết phải lãng phí sức lực và thời gian vì những chuyện vặt vãnh như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Minh Lãng trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Cậu mở điện thoại lên muốn gọi cho mẹ thẳng thắn từ chối lời yêu cầu của bà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ bỏ.
Dù gì từ nay về sau cậu và người nhà sẽ là những người xa lạ, nên không cần thiết phải lãng phí tiền điện thoại của mình vì một người xa lạ.
Vì vậy, Viên Minh Lãng bỏ điện thoại di động vào túi, cầm mũ bảo hiểm bước ra khỏi quán ăn Hồ Nam.
......
Vì lời nói của Diệp Dung, trong lúc vô ý tâm trạng chán nản của Viên Minh Lãng đã được giải tỏa.
Sau khi đi làm vào ngày thứ hai, Viên Minh Lãng tâm trạng rất tốt hào phóng mà gọi một ly cà phê cho mọi người trong văn phòng.
Viên Minh Lãng đích thân mang phần của Diệp Dung vào văn phòng của cô, trước vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Dung, Viên Minh Lãng chân thành nói cảm ơn cô.
Diệp Dung biết lời cảm ơn của Viên Minh Lãng có ý nghĩa gì, mỉm cười cầm lấy ly cà phê của Viên Minh Lãng đặt lên bàn.
"Xem ra cậu đã tốt lên rồi, ly cà phê này tôi nhận lấy, nhưng mà, tôi sẽ không nói cảm ơn đâu."
"Giám đốc Diệp quá khách sáo rồi, nếu không có việc gì vậy tôi ra ngoài trước."
Diệp Dung gật đầu với Viên Minh Lãng, mở nắp cà phê ra cúi đầu uống một ngụm.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Diệp Dung của hôm nay mặc một chiếc áo khoác kaki dài với một chiếc áo sơ mi sọc ngang trắng đen bên trong.
Mái tóc dài xõa ngày thường được chải lên, nhìn qua trông thật thoải mái tươi tắn lại đĩnh đạc, ánh mắt Viên Minh Lãng không khỏi dừng lại trên người Diệp Dung, thấy đối phương vẫn luôn vùi đầu làm việc liền xoay người đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, kỳ thực tập của Viên Minh Lãng đã sắp kết thúc.
Với tư cách là trưởng phòng và là người chỉ đạo trực tiếp của Viên Minh Lãng, Diệp Dung được quản lý gọi vào văn phòng.
Cùng lúc đó, một số trưởng phòng khác cũng có mặt ở đây.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, giám đốc Muộn Thụy hắng giọng mở miệng nói: "Trước đây công ty đã tuyển một nhóm người mới vào, cũng đã được một thời gian rồi.
Tôi muốn hỏi các vị trưởng phòng về ấn tượng cũng như ý kiến của mình về những người này."
Ngoài việc Viên Minh Lãng tốt nghiệp đại học Hoa Đại, năng lực học hỏi cao, làm việc nghiêm túc cẩn thận, Diệp Dung cũng không có gì bất mãn với cậu.
Nghe Diệp Dung nói xong, Muộn Thụy liền gật đầu nói: "Ừm, vậy chờ sau khi kỳ thực tập kết thúc, hỏi ý kiến của cậu ấy một chút, nếu không có vấn đề gì vậy để bộ phận nhân sự giúp cậu ấy làm thủ tục chính thức nhập chức đi."
Nói xong, Muộn Thụy nghĩ đến cuộc điện thoại nhận được lúc sáng, tiếp tục nói với Diệp Dung: "Nhân tiện, Tiểu Hướng từ chi nhánh Thanh Ninh nói hệ thống lần này có nhiều chỗ còn chưa quen thuộc, hai ngày nữa đưa người tới đó một chuyến.
Không ấy mang Tiểu Viên đi đi, nhân cơ hội này khảo nghiệm cậu ấy một chút."
Diệp Dung nghe vậy gật đầu, sau khi yên lặng ngồi trong góc lắng nghe một hồi, Muộn Thụy liền bảo mọi người tan họp.
Sau khi Diệp Dung trở lại văn phòng, cô liền gọi Viên Minh Lãng vào văn phòng nói thẳng vào vấn đề: "Thời gian thực tập của cậu sắp kết thúc, nếu không có gì ngoài ý muốn, chờ sau khi kỳ thực tập kết thúc cậu có thể chính thức được nhận vào làm."
Viên Minh Lãng nghe Diệp Dung nói xong, tức khắc trở nên vui mừng.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp cười liền nghe thấy Diệp Dung nói tiếp: "Còn nữa, ngày mốt tôi sẽ đưa cậu đến chi nhánh của công ty Thanh Ninh một chuyến, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Viên Minh Lãng biết đây phải là bài kiểm tra cuối cùng của mình trước khi chính thức bước vào NJ, vội vàng gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Thấy thế, Diệp Dung gật đầu.
"Không có vấn đề gì thì tốt, chúng ta chắc sẽ ở lại Thanh Ninh khoảng ba bốn ngày, cậu trở về chuẩn bị tốt một chút.
Đến lúc đó tiền xe, chỗ ở và đồ ăn, công ty đều sẽ trợ cấp tương ứng, cậu không cần phải lo."
"Dạ được, cám ơn giám đốc Diệp.
Nếu không còn việc gì, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Nhìn Viên Minh Lãng rời văn phòng, Diệp Dung mở WeChat ra từ chối lời mời của Loạn Ly.
Diệp Tử: Hai ngày nay tôi sẽ không đi ra ngoài chơi với cậu, công ty đã sắp xếp cho tôi đi công tác vào ngày mốt, làm sao có thời gian đi chơi với cậu đây【 bộ xương khô 】
Loạn Ly: Đi công tác? Đi chỗ nào?
Diệp Tử: Thanh Ninh.....
Diệp Tử: Haiz, chi nhánh của một hệ thống mới.
Người ở chi nhánh Thanh Ninh bên kia không quá quen với hệ thống này nên không thể xử lý tốt được, cấp trên yêu cầu tôi qua nhìn xem.
Loạn Ly: Thanh Ninh!! Khúc Trì Thụ chính là của Thanh Ninh!
Loạn Ly: Nếu các người có mặt ớ đó nhớ phát video cho tôi đấy, để tôi thưởng thức dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Khúc Trì Thụ nào【 nước miếng 】
Diệp Tử: Làm ơn đi! Tôi là đi công tác, không phải là xem mắt.
Hơn nữa Thanh Ninh cũng không phải nhỏ, làm sao có thể gặp nhau cùng một chỗ được.....
Loạn Ly: Xía! Đừng có giả đứng đắn nữa, hai ta ai muốn còn không biết đâu ~【 xem thường 】
Loạn Ly: Nhưng thành thật mà nói, nghe Khúc Trì nói quán bar đệ tứ ái của Thanh Ninh rất nổi tiếng! Nếu cậu có thời gian thì đi dạo một vòng thử xem, nói không chừng có thể gặp được mỹ nhân, rồi xảy ra cái gì thì sao ~
Diệp Tử: Được rồi, được rồi, khi nào rảnh sẽ đi xem, nếu quý ngài không còn chỉ thị nào khác, chúng ta đừng tạm dừng ở đây, tôi thu dọn đồ đạc một chút chuẩn bị tan tầm
Loạn Ly: Quỳ mạnh giỏi ~.