Sau khi Cố Nan Vong đi ra khỏi thư viện mới phát hiện vừa rồi có phải bản thân quá hung dữ với Tô Ý Niệm, anh suy nghĩ một lát xong vẫn quyết định quay lại xin lỗi cô.
Không phải chỉ là một bữa tối dưới nến sao, bản thân buông bỏ thể diện đồng ý là được rồi đúng không?
Nhưng vừa đi đến cửa thư viện, đã thấy một đám người vây quanh trước mặt Tô Ý Niệm, một bạn nữa đẩy đẩy Tô Ý Niệm đang dựa lên bàn, thấy sắc mặt cô tái nhợt, khiến bạn nữ đó sợ hãi: "Bạn ơi, bạn sao vậy? Bạn có ổn không?"
Ánh mắt và bước chân của Cố Nan Vong càng khẩn trương, anh bước nhanh tới trước mặt cô, vươn tay sờ trán, Tô Ý Niệm nhắm mắt mặc cho anh sờ, bởi vì vừa rồi dạ dày thật sự là đau không chịu nổi, vốn muốn đứng dậy đi rót nước, nhưng không nghĩ tới, mới đứng dậy đã ngồi xuống lại.
Anh thấy sắc mặt cô càng tái nhợt, cảm thấy phải lập tức đưa đến phòng y tế, cô nhóc kia, buổi sáng không ăn sáng, còn đưa bánh mì và sữa cho anh, thật không biết cả ngày cô nghĩ cái gì, không thể suy nghĩ một chút nào về chính bản thân cô sao?
Anh không nói hai lời bế cô lên: "Tô Ý Niệm, tốt nhất là em cầu nguyện em không sao."
Tô Ý Niệm chịu đựng đau đớn, vươn hai tay khoát lên cổ anh, đầu tựa lên vai anh, cô thật sự rất muốn cứ bị bệnh vài lần như thế này: "Anh, không phải anh, đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Chẳng lẽ, anh, ở đây, lo lắng, cho em?" Cô yếu ớt nói ra những lời này.
Cô gái này, rốt cuộc cô có biết bản thân đang bị bệnh không?
Cố Nan Vong giống như bị Tô Ý Niệm nhìn thấu tâm tư, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, ngậm miệng."
Đi dọc theo đường đến phòng y tế, Tô Ý Niệm hạnh phúc dựa lên vai Cố Nan Vong, giờ phút này, cô rất hy vọng thời gian có thể ngừng lại, vĩnh viễn dừng lại.
Trong phòng y tế.
Giáo y đang bôi thuốc cho một bạn nam bị thương chân, cô thấy Cố Nan Vong ôm Tô Ý Niệm đi vào: "Sao vậy? Không ổn chỗ nào?" Dạo này, cô đã thấy nhiều cảnh nam sinh ôm nữ sinh vào phòng y tế ở trường học, nếu không phải là người yêu, thì cũng là ai thích ai, loại thầm mến thanh xuân này, là thuần khiết và cũng là thuần túy nhất.
Giáo y cầm cồn và băng gạc thấm lên đầu gối cho bạn nam kia, có thể bởi vì vết thương bị trầy da, hơn nữa bị cồn kích thích, bạn nam nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng.
"Đau? Ráng chịu, con trai lớn như vậy, còn sợ đau." Dường như giọng điệu giáo y không tốt lắm, các bạn ở Đại học B đều biết, giáo y trường bọn họ không có sắc mặt gì tốt với các bạn nam.
Giáo y là người phụ nữ trung niên hơn hai mươi gần tuổi.
Cố Nan Vong đặt Tô Ý Niệm lên giường: "Bác sĩ, nhanh xem cho cô ấy, hình như dạ dày cô ấy không thoải mái."
Cố Nan Vong càng vội, dieendaanleequuydoon – V.O, giáo y lại càng không vội, cô từ từ sửa sang lại những gì vừa mới dùng xong trên bàn: "Nam nữ như các cô cậu, bình thường chỉ lo yêu đương đúng không? Chẳng chú trọng thân thể chính mình chút nào, đặc biệt là con gái." Giáo y cầm ống nghe bệnh: "Không thoải mái chỗ nào?"
"Chị, bọn em không yêu đương." Lúc Tô Ý Niệm nói ra những lời đó, vẻ mặt Cố Nan Vong từ lo lắng từ từ thay đổi, Tô Ý Niệm lén nhìn Cố Nan Vong đứng ở trước cửa, sau đó lại nhìn về phía giáo y.
"Chị, em chỉ bị đau bảo tử, không sao."
Chị giáo y buồn rầu: "Em là bác sĩ hay chị là bác sĩ?" Cô ấy đặt ống nghe khám bệnh trước ngực cô, hơn nữa dùng sức ấn xuống: "Đau không?"
Tô Ý Niệm có thể hoàn toàn cảm nhận được lực tay của giáo y, chỉ là cảm giác đó, lần này không có cảm giác như lửa đốt: "Đau." Cô gật gật đầu.
Giáo y lại dời ống nghe qua chỗ khác: "Chỗ này thì sao?"
Tô Ý Niệm lắc đầu.
"Chỗ này?" Giáo y lại hỏi.
Tô Ý Niệm lại lắc đầu.
Tới đây giáo y đã biết, thật là đau bao tử, nhưng nữ sinh này bị đau bao tử không phải là chuyện lần một lần hai, nếu nói nghiêm trọng thì chỉ sợ sẽ thủng, giáo y bực mình nhìn Cố Nan Vong đứng dựa vào khung cửa: "Cậu làm bạn trai thế nào vậy? Bạn gái cậu bị đau bao tử nghiêm trọng như vậy, sao giờ mới đưa đến phòng y tế?"
Giáo y ngồi ở trước máy tính, Tô Ý Niệm càng mông lung, thấy Cố Nan Vong không nói gì, lại nhìn nhìn giáo y: "Chị giáo y, anh ấy không phải là bạn trai em."
Vẻ mặt Cố Nan Vong dường như có chút không dễ nhìn, nhưng anh lại lựa chọn giữ yên lặng, cũng không nói gì.
Giáo y viết đơn thuốc, đem ra đưa cho Cố Nan Vong: "Cậu đến siêu thị bên cạnh trường, ở đó có hiệu thuốc, ở đây tôi không có thuốc cho em ấy, cậu đi mua cho em ấy."
Cố Nan Vong không nhận, nhưng theo giọng điệu của anh có vẻ biết phải nên mua thuốc gì: "Tôi không cần đơn thuốc, tôi hiểu rõ tình hình của bạn gái tôi hơn chị, giúp tôi trông chừng cô ấy, tôi đi mua thuốc cho cô ấy."
Tờ đơn thuốc của giáo y cứ như vậy rơi trong không trung, giáo y cười nhưng không cười nhìn Tô Ý Niệm, từ từ ngồi xuống bệnh cạnh Tô Ý Niệm: "Cô bé, bạn trai em học y?"
Cố Nan Vong ra khỏi phòng y tế, đi đến tiệm thuốc, tìm được thuốc anh cần, đi tới bàn thanh toán tiền, trở lại phòng y tế.
Thế này càng khiến Tô Ý Niệm mông lung, Cố Nan Vong không phải cùng khoa với cô sao?
Không phải đều học Pháp Luật à?
Cô ấp úng: "Em, em, không biết, anh ấy cùng khoa với em, hơn nữa, chị, anh ấy không phải bạn trai em."
Chị giáo y hiểu, đầu năm nay tiểu nữ sinh đều thẹn thùng, có bạn trai đẹp trai như vậy, đương nhiên đều sẽ nói không phải là bạn trai của mình, nếu không sẽ nhận bao nhiêu ánh mắt ghen ghét của những cô gái khác!