Edit: V.O
Cố Giai Giai và Thu Hỉ đã đợi ở ký túc xá được nửa ngày.
Cố Giai Giai vẫn không kìm nén được, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho Cố Ấn Quốc.
"Ba, anh con và Niệm Niệm đã xảy ra chuyện." Đợi sau khi người đầu kia điện thoại nhận cuộc gọi, nội tâm Cố Giai Giai rất sốt ruột.
"Ba biết, tên nhóc thối này..." Cố Ấn Quốc lại trầm tư nửa ngày: "Chẳng qua, chẳng lẽ Niệm Niệm chính là bạn gái của anh con?"
Cố Giai Giai cũng phục ba cô rồi.
Đã lúc nào rồi, đây không phải là trọng điểm có được không?
"Ba, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh con bị bắt!"
"Ừm, anh con da dày thịt béo, bị bắt không quan trọng, thật ra, người bọn họ muốn gặp không phải là anh con, mà là ba." Ông nói chi tiết cho Cố Giai Giai.
"Sao lại thế?" Cố Giai Giai không hiểu ra sao.
"Dù sao, chuyện này nói thì dài dòng."
"Vậy thì nói ngắn gọn."
"Con chơi thành ngữ với ba?" Cố Ấn Quốc hỏi lại.
"Được được, thấy ba không nóng nảy, con vội cũng vô dụng." Cố Giai Giai bất đắc dĩ cúp điện thoại.
~
Lúc này, tình cảnh trong căn phòng nhỏ tối đen hài hòa.
"Ba cây ba có hai." Tống Gia Minh nhìn bài trong tay mình, lớn nhất cũng là con hai.
"Ba cây năm có tám." A, muốn đấu với tôi.
"Qua." Cố Nan Vong qua như thường.
"Cái này cũng không cần?" Tống Gia Minh ngạc nhiên, bài trong tay Cô Nan Vong là cái gì vậy, nhỏ vậy sao?
Ông ta lại nhìn thoáng qua bài trong tay mình, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ còn ba cây, tình thế thắng đã định rồi.
Ông ta ngồi thẳng người: "Nếu tôi thắng, điều kiện của các cậu, có tính không?"
Điều kiện?
"Tính, đương nhiên tính, nhưng cứ xem rốt cuộc ông có thắng chúng tôi được không trước đã." Tô Ý Niệm nhíu mày với Cô Nan Vong.
Sau một giây đi ra ngoài căn phòng nhỏ tối đen, Tống Gia Minh đã cầm bộ bài vào, cho nên mới có cảnh tượng hài đó.
Ông ta chỉ muốn gặp Cố Ấn Quốc, không nghĩ tới lại khó như vậy, sớm biết vậy, lúc trước ông ta đã không thả Cố Ấn Quốc đi.
Điều kiện của bọn họ chính là, nếu Tống Gia Minh thắng, hai người bọn họ phải dẫn Tống Gia Minh đi gặp Cố Ấn Quốc.
Nhưng nếu Tống Gia Minh thua, vậy, muốn gặp Cố Ấn Quốc, phải dựa vào chính ông ta, hơn nữa còn phải thả hai người bọn họ ra.
Lúc ban đầu, khi Cô Nan Vong nghe được Tống Gia Minh thích ba mình, vẻ mặt anh ngạc nhiên, vô cùng không muốn tin sự thật này.
Sau này, Tống Gia Minh nói với Cố Nan Vong, ba và mẹ anh ly hôn, không phải vì ba anh có người bên ngoài, mà là vì ba anh giống với ông ta, đều thích đối phương, vậy nên trong lòng Cố Nan Vong, có một chút thay đổi.
Tống Gia Minh thích Cố Ấn Quốc đã rất lâu rất lâu, lâu đến chính ông ta còn không nhớ rõ, như một thói quen, có đôi khi làm bất cứ chuyện gì cũng không biết sao lại nhớ tới Cố Ấn Quốc.
Sau này, sau khi ông ta nói hết tất cả mọi chuyện cho Cô Nan Vong biết, Cố Nan Vong bắt đầu từ từ chấp nhận.
Nhưng anh vẫn cảm thấy, như vậy không công bằng với người mẹ đã ly hôn của anh.
Tống Gia Minh nói: "Trong thế giới tình cảm, không có ai công bằng với ai, cũng không có ai sẽ thích người không thích phương này mà đi thích một phương khác. Có đôi khi, tình cảm là một bên tình nguyện, phải thừa nhận thất bại."
"Chúng ta thích một người, mà vừa khéo giới tính của người kia giống bản thân mình. Trong thế giới tình cảm, không phải nên có kỳ thị, mà là ngang bằng nhau."
"Thật ra, cậu muốn hỏi tôi yêu Cố Ấn Quốc đã bao lâu, bản thân tôi cũng không rõ. Nhưng tôi biết, tôi không yêu nhiều lắm, vừa khéo đủ cả đời."
- ----
V.O: Edit tới đây lại có cảm giác, ế... thế hóa ra truyện này là đam à??? WHAT THE HELL!!!