Vào hôm xảy ra sự việc Ngụy Thế Quân mới từ Mỹ trở về, anh có hẹn gặp đối tác để bàn bạc về vấn đề kinh doanh của tập đoàn.
Tình cờ nhà hàng ven biển mà hôm đó Ngụy Thế Quân đặt lại chính là nhà hàng mà Ngụy Tô Linh hẹn Sở Sinh Trang cùng đi ăn tối ở đó.
Trong lúc đang đợi đối tác đến, hình ảnh hai cô gái trẻ đang giằng co nhau cạnh lan can nhà hàng phía đối diện đã vô tình lọt vào mắt Ngụy Thế Quân.
Bất ngờ trong lúc xảy ra tranh chấp một cô gái đã bị đối phương thẳng tay đẩy xuống biển, đó chính là Ngụy Tô Linh.
Khi nhận ra người đang từ từ chìm dần xuống nước là em gái mình, Ngụy Thế Quân đã ngay lập tức lao xuống biển.
Vì trời tối nên phải mất một khoảng thời gian mới xác định được vị trí mà Ngụy Tô Linh rơi xuống, độ hơn năm phút sau cả hai mới vào được bờ, đúng lúc đội cứu hộ đến, nhanh chóng làm sơ cứu và đưa Ngụy Tô Linh vào bệnh viện.
Sau khi đã cứu được em gái đưa lên bờ, Ngụy Thế Quân lập tức nhìn lên phía lan can nhà hàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy nhưng ở đó không có lấy một bóng người.
Kẻ nhẫn tâm đẩy em gái anh xuống nước đã không một chút động lòng, cô ta thậm chí còn đứng trơ ra đó chứng kiến cảnh Ngụy Tô Linh vùng vẫy dưới nước trong lúc cận kề với cái chết rồi mới quay lưng bỏ đi.
Nhưng thật bất ngờ là ngay sau khi Ngụy Tô Linh được cứu lên bờ thì cô ta lại xuất hiện đóng vai như một kẻ vô tội đứng trước mặt anh, thậm chí còn không biết sợ mà bày ra bộ mặt hết sức lo lắng khi trông thấy Ngụy Tô Linh đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Thế Quân sững sờ nhìn người con gái đang dần tiến về phía mình, anh thật sự không dám tin vào những gì bản thân vừa trông thấy.
Nhưng người phụ nữ đã có mặt trong cuộc giằng co đó từ dáng dấp, chiều cao, gương mặt, trang phục cho đến tất cả mọi thứ đều chỉ ra một người duy nhất đó chính là cô, Sở Sinh Trang.
“Vậy là anh Thế Quân thật sự đã tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối sao?”_Uyên Hạ sau khi nghe Châu Bá An thuật lại sự việc thì tròn mắt ngạc nhiên
Châu Bá An gật đầu.
“Rõ ràng như vậy mà không làm được gì?”
“Bằng chứng?”_Châu Bá An nhìn vẻ mặt bất bình của Uyên Hạ rồi thản nhiên thốt ra một câu khiến cô ta ngây người
Vì là nhà hàng mới mở nên hệ thống camera tạm thời chưa được kích hoạt thành ra không có bất cứ bằng chứng nào được ghi lại vào thời điểm xảy ra vụ việc.
Còn về nhân chứng, ngoại trừ Ngụy Thế Quân ra thì lại càng không có lấy một người.
Vì mỗi phòng ăn cho khách đều nằm riêng biệt trên mặt biển và chúng được thiết kế bao phủ bởi một lớp kính mà bên ngoài không thể nhìn vào chỉ có người bên trong mới có thể nhìn ra nên không một ai quan sát được tình hình lúc đó.
Cũng do Ngụy Thế Quân khi ấy đang đứng ở ban công ngắm cảnh biển lúc về đêm, mà phòng Ngụy Tô Linh lại ở phía đối diện nên anh mới tình cờ trông thấy.
Về phía Sở Sinh Trang, cô vẫn cứ khăng khăng cho rằng lúc đến chỗ bàn ăn đã hẹn trước với Ngụy Tô Linh thì đã không thấy ai ở đó rồi.
Trong khi trên bờ biển lại thấy mọi người túm tụm lại một chỗ, cô có nghe loáng thoáng một số nhân viên gần đó truyền tai nhau rằng vừa có người bị rơi xuống nước.
Sở Sinh Trang liền nghĩ có thể là Ngụy Tô Linh đã xuống dưới xem có chuyện gì xảy ra nên cô cũng chạy xuống bãi cát chỗ mọi người đang tụ tập lại.
Từ xa, hình ảnh Ngụy Tô Linh đang nằm trên cáng và xung quanh là những nhân viên y tế khiến Sở Sinh Trang không khỏi sững sờ, cô thất thần nhìn theo hình bóng Ngụy Tô Linh đang dần di chuyển lên xe cứu thương.
Sở Sinh Trang thậm chí còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, cô đi về phía Ngụy Thế Quân chưa kịp nói lời nào thì đã bị anh ném cho một ánh nhìn vô cùng căm hận khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
“Vậy có gì chứng minh được thời điểm mà cô Sở có mặt tại nhà hàng không? Nếu trong trường hợp một người thuộc vào diện tình nghi thì chẳng phải họ nên cung cấp chứng cứ chứng minh mình vô tội hay sao? Nói cách khác thì nó là bằng chứng ngoại phạm.”
Châu Bá An nhìn Uyên Hạ, chần chừ một hồi rồi khẽ gật đầu:
‘’Có...nhưng không rõ ràng.”
[...]
“Tôi đã định không truy cứu nhưng vẫn là nhịn không được.
bg-ssp-{height:px}
Tối qua ông là sao vậy?”
Ngụy Thế Quân rời mắt khỏi mấy bản báo cáo trên mặt bàn, nhìn Châu Bá An tỏ vẻ không hiểu.
“Đừng giả vờ, ông biết tôi đang nói đến vấn đề gì mà.”
“Nếu không thể nói chuyện một cách có đầu có cuối thì mời ra ngoài, tôi đây không rảnh.”
“Hành động lo lắng của ông tối qua đối với Sở tiểu thư là vì lý do gì? Ông không phải là đã có tình cảm với cô ấy rồi?”
Bị Châu Bá An hỏi thẳng thừng như vậy khiến Ngụy Thế Quân có hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó liền phản bác lại:
“Con mắt nào của ông thấy tôi như vậy?”
“Cả hai mắt của tôi đều thấy như vậy.
Ông đừng có nói là không có bởi vì tôi sẽ không tin đâu.”
“...Trả ơn.”_Ngụy Thế Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi thản nhiên thốt ra hai chữ khiến Châu Bá An há hốc mồm
“Cô ta vì cứu Uyên Hạ mà bị thương, tôi chỉ đơn giản là không muốn phải mắc nợ.”
Một lời này vừa nói ra liền khiến cho người phụ nữ đang đứng ngoài cửa chết lặng.
Sở Sinh Trang nhìn bóng người đàn ông ấy in trên khung kính nhỏ của cửa phòng đang mở, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc rất khó chịu nhưng lại chẳng thể làm được gì để bộc phát nó ra.
Rõ ràng bản thân cô cũng đã biết Ngụy Thế Quân anh chỉ là vì Uyên Hạ nên mới có hành động như tối qua nhưng sao khi nghe chính miệng anh nói cô lại cảm thấy không cam tâm như vậy?
Bốn chữ ‘trả ơn, mắc nợ’ nghe sao thật chói tai!
Dường như nó được thốt ra bởi nhầm người rồi, Sở Sinh Trang cô còn chẳng giúp gì anh cả, người cô giúp là Uyên Hạ mà, còn anh liên quan gì ở đây mà phải thay cô ta trả ơn cô?
Sở Sinh Trang hít một hơi thật sâu, hai tay siết chặt xấp tài liệu, cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô quay người toan rời đi thì bắt gặp Uyên Hạ đang đứng ngay sau lưng nhìn mình.
Hai người im lặng không nói gì, Sở Sinh Trang chỉ khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ rời đi.
Về đến phòng kinh doanh cô liền đưa cho trợ lý của mình xấp tài liệu đang cầm trên tay và bảo cô ta mang sang cho tổng giám đốc ký tên.
Ngụy phu nhân đứng gần đó trông thấy khẽ nhíu mày_Thằng con nhà mình lại làm gì con bé nữa rồi, cái thằng không đánh không được mà!
“Chào Ngụy phu nhân ạ.”
Nghe thấy tiếng nhân viên chào hỏi ai đó Sở Sinh Trang liền quay lại nhìn:
“Cô Ngụy, cô mới đến ạ?”
“Ừ, cô có chút việc nên đến.
Đúng rồi, đi uống với cô một ly cà phê nha.”
“Dạ?”_Sở Sinh Trang ngẩn người, cũng cảm nhận được những ánh mắt hóng hớt nhiều chuyện của mấy người trong văn phòng đang nhìn mình liền quay lại trừng mắt với bọn họ một cái rồi rời đi
Vì biết sắp đến giờ tan ca chắc chắn Sở Sinh Trang sẽ ở lại làm thêm giờ rồi mới về nên Ngụy phu nhân đã đến trước lôi cô đi để ngăn chặn việc đó, dù sao cũng là công ty của gia đình có làm hay không đều không quan trọng.
Hơn nữa, cũng lâu rồi Ngụy lão gia không được ăn cơm cô nấu nên hôm nay Ngụy phu nhân tiện thể bảo cô cùng bà đi siêu thị mua ít nguyên liệu về nấu để tối nay dùng bữa ở Ngụy Viên..