Sau cú va chạm mạnh ấy, cả người Nhã Thi mất thăng bằng ngả ra phía sau. Nhưng rất nhanh, một bàn tay mạnh mẽ đã vòng qua ôm lấy lưng cô. Nhã Thi tính vùng ra khỏi bàn tay đó để chạy đi thì một giọng nói trầm nam tính từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:
- Nhã Thi! Là em phải không?
Cô ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
- Nhật Minh! - Cô khẽ gọi, không hiểu sao khi thấy Nhật Minh, nước mắt cô càng chảy ra nhiều hơn.
- Sao em lại ở đây? - Anh vừa ngạc nhiên vừa vui sướng khi nhìn thấy cô nhưng sao cô lại thành ra thế này? - Ai đã khiến cho em thành ra như vậy? Nói tôi biết!
Nhã Thi lắc đầu nguầy nguậy, cúi xuống không dám nhìn anh. Anh liếc mắt qua đám người ở bên trong và dừng lại ở chỗ Đan Huy và Thư Kỳ. Cả hai người đó đều nhìn anh bằng cặp mắt kinh ngạc.
Nhật Minh ôm chặt cô để mặt cô áp vào ngực mình, khóe môi khẽ nhếch lên đầy tự đắc, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên sắc bén hơn.
- Ai trong số mấy người đã khiến cho gương mặt cô ấy thành ra như vậy? - Câu hỏi đó là anh dành cho tất cả những người có mặt ở đây, giọng anh tuy nhẹ nhưng lại có tính chất mệnh lệnh khiến người ta khiếp sợ. - Tôi đếm từ một đến năm, nếu không ai chịu nhận thì đừng trách tôi!
Và rồi anh bắt đầu giơ tay lên đếm.
- Một!
Ai nấy đều nhìn nhau, riêng chỉ có một người đang run rẩy nắm chặt hai tay vào nhau. Đó không ai khác là cô gái trang điểm cho Nhã Thi.
- Hai!
Mồ hôi cô ta chảy ròng ròng, cô ta nhìn Thư Kỳ bằng ánh mắt cầu cứu nhưng Thư Kỳ lại nhìn chăm chăm vào Nhật Minh. Dường như cô ta đang bị Nhật Minh hút hồn.
- Ba!
Giọng anh vẫn vang lên đều đặn, vẫn nhẹ nhàng nhưng ngọn lửa trong lòng lại đang sục sôi mãnh liệt.
- Bốn!
Không còn cách nào khác, cô gái trang điểm ấy rụt rè bước ra. Hai tay cô ta bấu chặt vào vạt áo.
- Là cô? - Nhật Minh nhíu mày nhìn cô gái vừa mới bước ra từ đám đông và đang đứng trước mặt mình.
- Dạ... dạ... phải! - Cô ta sợ đến nỗi cà lăm, không dám nhìn anh.
- Ai là người đã sai cô làm việc này?
- Dạ... Tôi... không ai sai tôi cả! - Cô ta len lén nhìn qua Thư Kỳ, lúc này Thư Kỳ mới nhìn cô ta, cái nhìn đầy đe dọa.
Nhật Minh nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô ta và ánh mắt đe dọa của Thư Kỳ, anh khẽ cười.
- Vậy ý cô là những việc này do cô tự làm? - Anh muốn tự cô ta nói ra ai là kẻ chủ mưu.
- Dạ... phải! - Cô ta lau mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Thư Kỳ tiến lên trước một bước, tỏ ra mình là một người tốt, thấp giọng nói:
- Chuyện này cũng không có gì to tát, tôi nghĩ anh nên bỏ qua cho cô ấy.
- Bỏ qua ư? Cô đừng có mơ! Cô đừng tưởng tôi không biết người đứng sau chuyện này là ai. - Nhật Minh gằn từng tiếng, nét mặt anh bây giờ trông khá đáng sợ.
Thư Kỳ nuốt nước bọt, trong lòng rung lên từng đợt. Nhưng cô ta thắc mắc một điều là tại sao Nhật Minh lại bảo vệ cho Nhã Thi? Quan hệ của hai người là gì?
- Anh... Anh nói vậy là sao? Tôi không hiểu! - Thư Kỳ cố gắng tỏ ra bình thường để Nhật Minh không nghi ngờ.
Đan Huy nãy giờ vẫn đứng im lặng quan sát. Hắn không thể tin được những gì mình đang thấy và có vô vàn câu hỏi xoay quanh trong đầu hắn lúc này. Chẳng phải cô rất ghét Nhật Minh sao? Sao lại dễ dàng để cho anh ta ôm như vậy? Chẳng lẽ hai người đang quen nhau?
Hắn vừa định lên tiếng thì...
- Có chuyện gì ở đây vậy? - Đúng lúc này thì ông Hoàng Kỳ từ trong nhà bước ra, lên tiếng khi thấy mọi người bu quanh lại một chỗ. Mọi người đứng dàn ra hai bên để ông ta đi. Nhìn thấy Nhật Minh, ông ta liền trở nên vui vẻ. - Ồ! Cậu đến rồi sao? Tôi rất vui khi cậu chịu đến đây!
Nhật Minh nhìn ông ta bằng cặp mắt giận dữ, lại cảm giác như người Nhã Thi đang run lên bần bật. Anh nhẹ buông cô ra, cởi chiếc áo vest ra rồi mặc hẳn vào người cô. Sau đó anh lại ôm cô vào lòng, hướng mắt về ông Hoàng Kỳ, ánh nhìn đầy căm phẫn như muốn giết ông ta ngay lập tức. Nhưng giọng anh vẫn điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi khiến cho ai nấy đều nổi da gà:
- Ông thật không biết trời cao đất dày là gì! Chuyện mà ông định bàn với tôi... xin lỗi nhưng bây giờ tôi không còn hứng thú muốn nghe nữa. Khi nào ông dạy dỗ lại con gái ông cho đàng hoàng thì hãy tới gặp tôi. Còn nếu không, công ty ông có bị xóa sổ khỏi Việt Nam thì cũng đừng hỏi tại sao.
Sắc mặt ông Kỳ bây giờ đã trở nên tái mét, cả người ông ta run run. Ông ta nhìn cô con gái yêu quý của mình rồi lại nhìn Nhã Thi, đôi môi cứng ngắc không nói được câu nào.
- Các người nghe đây! Từ bây giờ ai dám cả gan chạm vào một sợi tóc của cô gái này... - Anh ôm chặt cô. - Thì đừng trách Nhật Minh tôi tại sao lại ác. Vì cô gái này là người mà tôi yêu!
Thật buồn khi đứng trước hàng trăm người, Nhật Minh vẫn chỉ có thể nói cô là người anh yêu chứ không thể nói cô là người yêu anh. Vì hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.
Bốn chữ cuối khi anh thốt ra, ánh mắt ai nấy đều mở to như thể vừa nghe thấy một chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm. Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng anh lại có thể thốt lên điều đó trước mặt nhiều người và nhiều phóng viên như vậy. Tự dưng hắn thấy trong lòng khó chịu như có thứ gì đó vừa bị mất đi.
Không những họ, mà Nhã Thi cũng ngạc nhiên không kém. Cô ngước đôi mắt to tròn giờ đây đã đẫm nước mắt lên nhìn anh. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ không ngần ngại đẩy anh ra và mắng anh một trận. Nhưng lúc này, làm sao Nhã Thi có thể làm thế khi anh đang cứu cô thoát khỏi “trò chơi quỷ dữ” này?
Tự dưng lúc này cô cảm thấy biết ơn Nhật Minh bao giờ hết. Trong lúc cô chơi vơi giữa biển người với hàng trăm cặp mắt khinh miệt thì anh lại xuất hiện và giải cứu cho cô.
Trong khi người cô yêu suốt bao năm chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mình bị làm nhục thì anh - một người mà cô luôn đối xử tệ bạc lại xuất hiện kịp thời để cứu cô. Thử hỏi ông trời tại sao lại trớ trêu như vậy?
Lần đầu tiên, Nhã Thi chịu để yên cho anh ôm, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy. Thậm chí ngay trước mặt Đan Huy - người con trai mà cô nghĩ rằng ngoài hắn ra, cô sẽ không nằm trong vòng tay của người khác. Nhã Thi ấm ức khóc, chưa bao giờ cô cảm mình lại mất mặt đến như vậy. Cô úp mặt vào ngực Nhật Minh làm cho lớp phấn màu trên mặt cô dính vào chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh. Cô nói nhỏ chỉ đủ để anh nghe:
- Tôi muốn về!
Nhật Minh nhìn xuống cô, một tiếng “được” rất nhỏ được phát ra từ miệng anh. Trước khi đưa cô ra xe, ánh mắt anh quét nhìn họ lần cuối, một ánh nhìn kiên định mang theo một chút giận dữ như thể muốn nói: “Hãy nhớ kĩ những gì tôi vừa nói!”
Nhưng dường như anh vẫn còn quên gì đó, anh đứng lại, chỉ vào đám phóng viên vẫn còn đang cầm máy ảnh chụp liên tục, đe dọa:
- Nếu để tôi thấy bất cứ hình ảnh hay tin tức nào về cô gái này ngày hôm nay thì mấy người nên chuẩn bị tinh thần “cuốn gói” đi là vừa.
...
Suốt buổi trên xe, Nhã Thi ngồi im không nói một tiếng nào nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô vừa đau lại vừa thất vọng. Đau vì biết được cô gái mà cô mới kết bạn lại chính là bạn gái của hắn. Thất vọng vì cô đã tin tưởng vào Thư Kỳ để rồi chợt nhận ra, mình là một con ngốc. Ngốc quá thể khi bị người ta xỏ mũi dắt đi khi nào cũng không hay không biết.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bị bọn người xấu xa kia làm cho “biến dạng” Nhật Minh cảm thấy đau lòng quá mức. Được rồi Hoàng Kỳ, những gì con gái ông gây ra cho cô thì người làm cha như ông chắc chắn sẽ phải lãnh chịu hậu quả.
Càng nghĩ anh càng thấy căm ghét ông ta nhưng cũng phải cảm ơn ông ta vì nếu ông ta không mời anh tới thì có lẽ anh đã không có mặt đúng lúc để giúp cô rồi. Nhưng ông ta cũng chẳng tốt lành gì mà mời anh tới nếu như anh không năm lần bảy lượt chen chân vào phá hoại công việc làm ăn của ông ta. Trước đó, Đan Huy đã hẹn anh ra gặp riêng để nói chuyện nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối. Vốn dĩ khi ông ta mời anh đến dự tiệc anh cũng không định đi nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy gì đó bất an nên đành miễn cưỡng, chấp nhận cho ông ta một cơ hội đến xem ông ta nói gì. Nào ngờ, ông ta lại để cho anh chứng kiến cái cảnh người anh yêu bị làm nhục trước hàng trăm cặp mắt như vậy. Chuyện này thật không đáng để tha thứ!
Có lẽ do quá mệt nên Nhã Thi đã ngủ lúc nào không hay, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi.
Anh dừng xe, chồm người tới lau nước mắt cho cô. Ánh mắt đượm buồn.
“Cho dù cả thế giới này có cười nhạo em như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn còn có tôi luôn buồn và xấu hổ cùng em.”
...
- Nhã Thi! Tới nhà rồi, dậy đi em. - Nhật Minh mở cửa xe bên Nhã Thi, nhẹ lay tay cô.
Nhã Thi choàng tỉnh, dụi mắt nhìn quanh. Nhận ra con hẻm quen thuộc lại nhìn thấy anh đang ở rất gần mình. Cô rụt rè bước xuống.
- Để tôi đưa em vào nhà.
Cô tính mở miệng nói cảm ơn anh rồi tự mình đi vào nhưng anh đã giành nói trước. Không hiểu sao, cô lại để anh dìu vào nhà.
Đứng trước cửa, Nhã Thi lấy chìa khóa ra định tra vào ổ nhưng Nhật Minh lại cầm lấy và mở thay cô.
- Em ngồi đây, đợi tôi một chút!
Anh đưa cô tới ghế ngồi, rồi bản thân đi vào toa-lét. Lát sau anh trở ra với cái khăn ướt trên tay.
Ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng lau đi những lớp phấn lòe loẹt có phần gớm ghiếc ấy. Vẻ mặt anh lúc chăm chú làm một việc gì đó quả thực rất có sức hút. Bằng chứng là cô đang nhìn anh chằm chằm.
Nhã Thi được ngắm nhìn trực diện gương mặt điển trai của anh và quan sát nó một cách kĩ càng. Cô phải công nhận là anh mọi ngày đã rất đẹp, hôm nay lại càng đẹp hơn. Đẹp vì ngoại hình và đẹp vì đã giúp cô, đối xử tốt với cô mặc dù cô chưa một lần xem anh là một người tốt đúng nghĩa.
Lớp phấn màu dần dần biến mất, trả lại Nhã Thi gương mặt trắng trẻo và đáng yêu.
Do nhìn Nhật Minh quá lâu nên khi anh nhìn lại cô, cô không hề biết. Để đến khi ai kia đặt lên môi cô một nụ hôn, cô mới giật mình đẩy anh ra. Kì này Nhã Thi không tức giận, cũng chẳng “ban tặng” cho anh một cái tát như hôm qua. Vì sao ư? Chính bản thân cô còn không biết!
- Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi! - Cô lí nhí nói, hai tay bấu chặt vào vạt váy.
Đôi mày Nhật Minh thoáng chau lại nhưng rồi cũng nhanh chóng giãn ra.
- Tôi không cần lời cảm ơn của em. Cái tôi cần... - Anh tiến sát mặt cô. - Là tình cảm của em!
Cảm xúc bây giờ của Nhã Thi là ngạc nhiên xen lẫn bối rối nhưng rất nhanh sau đó, cô trở về trạng thái bình thường.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể.
Cô cứ nghĩ câu nói của mình sẽ khiến anh tức giận hay thất vọng nhưng không, anh vẫn bình tĩnh đến lạ.
- Tôi biết em vẫn chưa quên được hắn nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Vì thời hạn một năm vẫn chưa kết thúc.
Thời hạn một năm?
Cô mơ màng nhớ lại câu nói của anh.
“Dù em có chấp nhận tôi hay không nhưng... tôi cho em thời hạn một năm để nói yêu tôi. Nếu sau một năm mà em vẫn im lặng thì tôi sẽ không đợi nữa. Lúc đó, dù em có nói yêu tôi một ngàn lần thì tôi sẽ xem như đó là một câu nói bình thường. Và đương nhiên... tôi sẽ không đồng ý.”
Lúc đó vì tức giận nên cô đã mạnh miệng nói rằng:
“Anh đừng có ảo tưởng nữa, đừng nói là một năm, thậm chí là một đời tôi cũng sẽ không bao giờ mở miệng nói yêu loại người như anh đâu.”
Nhã Thi nuốt nước bọt, dường như cô đã quá vội vàng để nói ra câu đó. Vì cô nghĩ mình sẽ chẳng thể nào yêu anh, bây giờ cũng vậy và cả sau này cũng thế.
Cô biết ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ mình nhưng không vì vậy mà cô yêu anh. Nếu có, hẳn đó cũng chỉ là một sự biết ơn, một sự cảm động nhất thời mà thôi.
Trong lòng cô vẫn luôn mặc định hắn là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong cuộc đời này. Hôm nay gặp hắn, thấy hắn ôm hôn người con gái khác trước mặt cô. Cô cảm thấy lòng đau như cắt. Lúc đó cô thực sự muốn chạy đến hỏi hắn đó có phải là người con gái trong điện thoại hay là người con gái đã ngồi trên xe hắn khi hắn nói với cô là đi công tác không nhưng cô lại không có can đảm để làm điều đó. Vì cô bây giờ làm gì có cái quyền đó nữa, hai người đã chia tay nhau rồi.
- Nói cho tôi biết tại sao em lại có mặt ở buổi tiệc đó không? - Nhật Minh hỏi.
Nhã Thi cắn môi một lúc mới thành thật kể cho anh nghe tất cả. Nghe tới đâu, cơn giận của Nhật Minh lại dâng trào đến đó. Anh thề là sẽ khiến cho công ty Hoàng Kỳ phải tán gia bại sản thì mới hả dạ.
- Anh về đi, trời cũng tối rồi. - Nhã Thi đứng dậy cởi áo khoác ra trả cho anh. Nhìn xuống cái áo trắng tinh bị mình vấy bẩn, cô cắn môi. - Xin lỗi vì đã làm cho áo anh dơ!
Nhật Minh đứng dậy, mỉm cười xoa đầu cô:
- Đồ ngốc! Không sao đâu, cũng chỉ là một cái áo thôi mà.
“Nó đâu có quan trọng hơn em.”
Nhã Thi cười đáp lại, anh tốt như thế vậy mà cô luôn khó chịu với anh. Cô thật tồi tệ!
- Ngày mai tôi sẽ xin cho em nghỉ một ngày. Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
- Ơ, không...
Nhã Thi tính nói không cần đâu nhưng bị cái trừng mắt của anh làm cho im bặt. Nhưng... anh biết chỗ cô làm để mà xin sao?
Cô tính hỏi lại chợt nhớ ra anh là bạn thân của Hải Nam, có chuyện gì mà Hải Nam lại không nói cho anh biết chứ!
- Tôi về, em nhớ nghỉ sớm!
Cô tiễn anh ra về rồi khóa cửa đi vào phòng.
Nhật Minh vừa mở cửa vào xe thì điện thoại anh để trên xe đổ chuông liên tục.
Là Hoàng Kỳ gọi.
- Có chuyện gì? - Giọng anh lạnh tanh.
- Nhật Minh, cậu có thể nào cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi xin cậu, con gái tôi nó không biết cô gái ấy là người yêu cậu nên mới hành xử như thế. Mong cậu rộng lượng bỏ qua cho nó. - Ông Hoàng Kỳ nói như cầu xin nhưng dù bây giờ ông ta và Thư Kỳ hay thậm chí là Đan Huy có quỳ mọp xuống chân anh cầu xin thì anh cũng chẳng thèm để tâm.
- Tôi đã cho ông một cơ hội nhưng tiếc rằng con gái ông đã làm mất cơ hội đó. Vì vậy, đừng cầu xin tôi vô ích. Ông chuẩn bị tinh thần phá sản đi là vừa.
Anh cúp máy, lái xe chạy đi.
Bên kia ông Hoàng Kỳ tức giận ném điện thoại xuống đất.
- Con có biết con đã hại ba rồi không? Cơ hội cuối cùng đã bị con làm mất rồi, thử hỏi ba làm sao mà sống được đây? - Ông ta gào lên khiến cho Thư Kỳ phát hoảng.
- Ba! Con xin lỗi! Tại con không biết. - Thư Kỳ chạy đến nắm lấy tay ông ta, vẻ mặt hối lỗi.
- Con xin lỗi ba thì có ích gì. Mọi chuyện bây giờ đã bị con làm cho rối tung lên hết rồi. - Ông Kỳ tức giận hất tay Thư Kỳ ra. - Con ra ngoài đi! Ba muốn nói chuyện riêng với Đan Huy.
- Ba...
- Đi! - Ông ta quát.
Thư Kỳ giật mình, chưa bao giờ cô ta thấy ông ta giận dữ với mình đến vậy. Có vẻ chuyện này rất quan trọng.
Thư Kỳ hậm hực bỏ đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông.
Ông Kỳ ngồi xuống ghế, uống một tách trà để lấy lại bình tĩnh.
- Cậu tính sao đây? Cậu chỉ còn hai tháng để làm cho Nhật Minh rút khỏi chuyện này. Nếu không, tôi sẽ đuổi việc cậu và sẽ không cho con gái tôi quen với một kẻ vô dụng như cậu nữa.
- Hai tháng nữa ư? - Đan Huy sững người, cả người đang thả lỏng cũng cứng lại. - Hai tháng làm sao đủ khi hắn ta không chịu gặp tôi và nghe tôi nói?
- Tôi không cần biết, cậu hãy tự mình nghĩ cách đi.
- Ông... - Hắn đứng phắt dậy. - Ông thật quá đáng!
Hắn tức giận bỏ đi.
“Lão già chết tiệt! Tôi cầu cho ông mau chết sớm để đỡ phải chướng mắt tôi!”
Ông Kỳ quăng tách trà vào tường đối diện, khiến cho tách trà vốn còn nguyên vẹn nay đã vỡ tan tành.
“Đồ bất tài! Cậu mà làm không xong thì đừng trách tôi!”