Công ty Trương Nhật là nơi tụ hội những tinh hoa của đất nước, họ không những có tài mà còn có cả sắc. Vì mỗi người trong bọn họ đều là “bộ mặt” của công ty. Nam thì ưu tú, đĩnh đạc. Nữ thì xinh đẹp, sắc xảo. Bất cứ một đối tác hay người nào ra vào cũng đều không khỏi trầm trồ khen ngợi. Nhưng những cô gái trong đây dù đẹp đến mấy cũng không thể không há hốc mồm khi nhìn thấy một mỹ nhân đang đứng ở ban thư ký.
Cô ấy mặc một chiếc váy trễ vai màu đen ôm sát cơ thể tôn lên dáng người hoàn mỹ, đường cong rõ nét đều hiện rõ. Làn da trắng hồng mịn màng thật khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ vào cảm nhận. Hai đầu vai tròn trịa để lộ ra cùng với khuôn ngực bầu bĩnh ẩn hiện sau chiếc váy khiến cho bọn đàn ông không khỏi thèm thuồng.
Linh Như khẽ liếc mắt nhìn qua mấy nhân viên đang nhìn mình thì thầm, khẽ nhếch môi xem thường rồi nói với thư ký:
- Tôi muốn gặp Tổng giám đốc của công ty này.
Cô thư ký kia quan sát cô gái trước mặt. Cô ta thấy cô gái này rất quen, suy nghĩ một lúc rồi bỗng há miệng ngạc nhiên. Đây chẳng phải là con gái cưng của Chủ tịch tập đoàn Phúc Vinh vừa mới du học về được báo chí nhắc đến mấy ngày nay hay sao?
Nhận thấy tầm quan trọng của cô gái trước mặt mình, cô thư ký nhỏ giọng cung kính:
- Thưa cô, Tổng giám đốc hiện vẫn còn đang công tác ở nước ngoài ạ!
Đôi mày xinh đẹp của Linh Như khẽ nhíu lại vẻ không hài lòng.
- Khi nào thì anh ấy về?
- Dạ khoảng một tuần nữa ạ! - Cô thư ký đáp.
- Lâu thế à? - Linh Như lẩm bẩm rồi quay đi.
Linh Như vừa đi khỏi thì cả đám nhân viên đều ồ ạt chạy đến chỗ cô thư ký, tò mò hỏi:
- Cô gái đó hình như là người mấy bữa nay báo chí hay nhắc đến phải không? Cô ấy đến tìm ai vậy?
Cô thư ký gật đầu, đáp:
- Cô ấy đến tìm Tổng giám đốc!
- Hả? - Cả đám há hốc mồm.
Họ ngạc nhiên cũng phải, bởi từ trước đến nay ngoại trừ đối tác ra thì chưa có một cô gái nào đến tìm Tổng giám đốc của họ, hơn nữa lại còn là con của người có chức quyền xinh đẹp nữa. Lẽ nào cô gái ấy... là bạn gái của Nhật Minh?
Cô thư ký và cả đám nhân viên nheo mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi thắc mắc về mối quan hệ giữa vị tiểu thư kia cùng với Nhật Minh.
...
Ngồi ở nhà, Nhã Thi bật ti vi lên xem hoạt hình Đôrêmon mình yêu thích nhất. Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng xem, cứ mân mê chiếc điện thoại lên nhìn ngắm như chờ đợi gì đó.
Nhã Thi ngồi cuộn tròn trên ghế, tay nắm chặt điện thoại không buông. Mấy bữa nay Nhật Minh không gọi điện cho cô, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Không rõ đó là loại khó chịu gì nữa!
Nhiều lần muốn hỏi Hải Nam anh dạo này thế nào, có khỏe không nhưng cô không có can đảm để hỏi. Vì lòng tự trọng và sĩ diện quá cao nên không cho phép cô hỏi thăm một người mà trước đó cô đã thề rằng không bao giờ yêu.
Tính tong!
Tiếng chuông cửa phá ngang suy nghĩ của Nhã Thi, cô không nghĩ là Hải Nam vì lúc chiều anh đã đến rồi. Vậy người bấm chuông chỉ có thể là chị Chi ở nhà buồn nên ẵm bé Mi qua chơi thôi.
Nghĩ vậy, cô đi ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, mọi cảm xúc trong cô như vỡ òa. Bao nhiêu nhớ nhung, mong mỏi cuối cùng cô cũng gặp lại Nhật Minh. Anh đang đứng trước mặt cô, vẫn đẹp trai, phong độ như lúc mới đi. Cả người Nhã Thi cứ ngây ngốc đứng đó nhìn anh, còn anh thì khỏi phải nói, nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, anh đương nhiên là vui rồi.
- Anh... Anh... - Cô chỉ tay vào Nhật Minh, vẫn chưa hết ngạc nhiên vì đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây. - Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang ở Pháp công tác sao?
Nhật Minh không trả lời, anh thả cái giỏ trên tay mình xuống rồi ôm chầm lấy Nhã Thi, siết mạnh cô vào người để xua tan đi nỗi nhớ nhung mà anh đã phải chịu đựng trong thời gian qua.
- Trong một tháng qua, em có nhớ tôi một chút nào không? - Rất lâu sau, anh mới chịu buông cô ra, nắm lấy hai vai cô, khẽ hỏi.
- Không! - Cô quay mặt đi, tránh ánh nhìn tha thiết của anh.
Cô muốn trả lời là có nhưng không hiểu sao câu cửa miệng lại thành ra như vậy.
Đáy mắt anh hiện rõ sự thất vọng, dù đã biết trước câu trả lời nhưng sao khi nghe chính miệng cô nói ra, anh vẫn không thoát khỏi bị tổn thương?
- Nhưng tôi nhớ em! - Anh nhẹ ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô tìm kiếm hương thơm quen thuộc.
Trong tim Nhã Thi len lỏi niềm hạnh phúc lẫn ngọt ngào. Người đàn ông này luôn nói những câu làm cô rất vui song nhiều lúc cũng làm cô muốn phát điên lên được.
Trong một tháng Nhật Minh công tác tại nước ngoài, anh đã nhớ cô đến phát điên. Với anh, một ngày không gặp cô gái ấy là ngày đó, trong người anh cảm thấy vừa bứt rứt vừa khó chịu, giống như bị thiếu mất một vật gì đó quan trọng luôn bên cạnh mình.
Chính vì nhớ ai kia nhiều như thế nên khi vừa đáp chuyến bay, anh đã vội vã lái xe đến đây, mặc cho tài xế của mình trơ trọi nơi phi trường nhộn nhịp.
Gặp được Nhã Thi, tâm trạng anh liền trở nên vui vẻ. Anh chỉ muốn ôm chầm lấy người con gái trước mặt mình, hôn ngấu nghiến cho thỏa sự nhớ mong bao ngày. Nhưng Nhật Minh chỉ có thể ôm cô, vì nếu anh hôn cô thì cô sẽ càng ghét anh nhiều hơn, thậm chí là sẽ càng xa lánh anh hơn. Đó là điều anh không bao giờ muốn nó xảy ra.
Mấy ngày nay Nhật Minh luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc nên không có thời gian gọi cho cô. Hơn nữa, anh muốn tạo cho Nhã Thi một sự bất ngờ khi thấy mình bỗng dưng xuất hiện ở đây.
Bàn tay đang buông thõng của Nhã Thi từ từ đưa lên, muốn ôm đáp lại anh nhưng có một thứ cảm giác vô hình nào đó chế ngự không cho cô đáp lại.
Biết rõ là yêu, là rung động nhưng vẫn cứ khăng khăng phủ nhận.
Cô nhẹ gỡ tay Nhật Minh ra, chạy đi rót nước cho anh uống.
Bị cô buông, anh cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Nhưng rồi cũng nhanh chóng vui vẻ lại như ban đầu, tháo giày ra, cầm giỏ lên rồi đi đến ghế ngồi.
- Anh uống nước đi! - Nhã Thi đưa ly nước cho anh, nhẹ mỉm cười.
Anh đón lấy ly nước từ tay cô, không quên cảm ơn.
- Sao anh về sớm như vậy? Chẳng phải là một tuần nữa anh mới về hay sao? - Cô thắc mắc.
- Nếu tôi nói... vì nhớ em nên tôi về sớm thì em có tin không? - Giọng anh mang theo hàm ý sâu xa khó đoán.
- Nhớ gì chứ? Đương nhiên là tôi không tin rồi! - Cô liếc xéo anh rồi quay mặt vào ti vi nãy giờ vẫn chưa tắt. Trong lòng khẽ rung lên, mặc dù rất vui khi nghe anh nói thế nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm.
Nhã Thi có cảm giác như chỗ bên mình bị lún xuống, quay qua thì thấy anh đang nhìn mình cười. Cô nghiêng người dè chừng:
- Anh tính làm gì vậy?
Nhật Minh móc trong túi ra một chiếc hộp nhung màu xanh đưa cho cô.
- Tặng em!
Cô ngớ người một lúc rồi cũng nhận lấy khi anh cố dúi nó vào tay.
Nhã Thi mở hộp quà ra xem, đập vào mắt cô là một chiếc lắc tay khá to bằng bạc sáng lấp lánh, xung quanh có cỏ bốn lá, hình mặt cười và trái tim đan xen nhau. Trông rất đẹp!
- Đẹp quá!
Cô lấy chiếc lắc ra ngắm nghía một lúc rồi thốt lên. Đôi mắt ánh lên tia nhìn rạng rỡ. Chưa bao giờ cô nhìn thấy chiếc lắc nào đẹp đến vậy!
- Để tôi đeo cho em.
Nhật Minh cầm lấy chiếc lắc rồi đeo vào tay Nhã Thi, phải nói là vừa cỡ tay cô, không quá rộng cũng không quá chật. Nhã Thi đưa tay lên lắc lắc vài cái, thích thú cười khúc khích.
Nhìn vẻ mặt vui sướng của cô nàng khỏi cần hỏi thì anh cũng biết là cô nàng thích mê thích mệt món quà này rồi.
- Cảm ơn anh! - Ngắm nghía đủ rồi, cô mới ngước lên nhìn anh, chân thành nói.
- Không có gì! - Anh cười rồi đưa cái giỏ có mấy hộp quà cho cô. - Còn đây là quà của chị Chi và bé Mi. Em giúp anh đưa cho hai mẹ con chị ấy!
Cô cầm lấy, cười:
- Thay mặt chị ấy cảm ơn anh!
- Ừm! - Anh xoa đầu cô như xoa đầu một đứa con nít khiến cô nhăn mặt. Thấy vậy, anh càng xoa mạnh hơn, lần này không phải xoa nữa mà là vò đầu cô. Anh cười sằng sặc khi thấy đầu tóc rối bù như bà điên của Nhã Thi, còn cô thì tức giận dí anh chạy vòng vòng quanh nhà, mong muốn vò lại cái đầu tóc đang còn gọn gàng trông rất “chướng mắt” của ai đó.
- Ha ha! Nhìn em giống bà điên quá! - Anh vừa chạy vừa quay đầu ghẹo cô.
Nhã Thi nghe vậy, tức giận đáp trả:
- Dám nói tôi giống bà điên ư? Tôi mà bắt được anh là tôi cho anh mất giống khỏi đẻ luôn!
Hai người cứ mãi rượt đuổi nhau như thế đến khi Nhã Thi mệt lã mới ngồi phịch xuống ghế. Nhật Minh thấy vậy liền trêu cô:
- Vịt cổ lùn à! Em nghĩ đôi chân ngắn cũn cỡn đó của em có thể bắt được tôi sao?
- Hứ! Đồ chân dài phách lối! Đáng ghét! - Cô hậm hực đấm tay xuống ghế, quay mặt đi hướng khác ra chiều giận dỗi nhưng ánh mắt lại ánh lên tia nhìn nham hiểm.
Thấy cô giận, anh cười hà hà đến ngồi cạnh cô. Chưa kịp dỗ dành thì đã bị Nhã Thi nhanh chóng tóm gọn. Cô thích thú reo lên:
- Ha ha! Lần này thì bắt được anh rồi nhé! Cho chết này, chết này! - Cô trả thù Nhật Minh bằng cách vò đầu anh giống như anh đã làm với mình. Nhìn đầu tóc anh vốn gọn gàng nay đã trở thành “tổ quạ” thì cô thích thú, cười sằng sặc.
Nhật Minh thấy cô vui nên cũng vui vẻ để cô làm những gì mình thích. Bất chợt anh ôm lấy Nhã Thi, tay vuốt lại mái tóc rối cho cô. Bây giờ anh mới nhận ra là tóc cô đã ngắn hơn so với lúc mình đi. Anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của cô, thở dài phiền não. Trong lúc anh đi, cô đã cắt tóc nữa rồi.
Nhã Thi nhìn anh khó hiểu, tự dưng đang giỡn vui lại ôm lấy mình rồi thở dài. Cô bỗng thấy mất hứng, tính ngồi ra xa thì lại bị anh ôm lấy.
- Tóc em vì hắn mà cắt ngắn, vậy có thể nào vì tôi... mà để dài không? - Anh vuốt tóc cô, nói trong hơi thở. Đó không phải là một câu hỏi mà nó tựa như một lời khẩn cầu tha thiết.
Nhã Thi cảm thấy như có cái gì đó nhói lên trong tim mình. Cô lúng túng đẩy anh ra, quay mặt đi không trả lời.
Nhật Minh thở dài, mặc dù anh thích Nhã Thi để tóc dài nhưng nếu như cô không thích thì anh cũng không ép. Chỉ là... anh có chút không cam tâm khi tóc cô vì hắn mà cắt đi thôi!
- Mấy bữa nay ở nhà em ăn uống không đầy đủ sao? Nhìn em kìa, toàn da với xương chẳng quyến rũ gì cả! - Anh vừa nói vừa liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, chậc lưỡi.
- Gì chứ? - Cô cũng nhìn người mình, bĩu môi hừ lạnh. - Ừ thì tôi không quyến rũ, vậy sao anh đi tìm người nào quyến rũ hơn tôi ấy? Đến tìm da bọc xương tôi làm gì?
Anh bị bộ dạng tức tối của Nhã Thi chọc cười, nhẹ ôm lấy cô vỗ về:
- Nhưng biết sao được, tôi chỉ nhìn vừa ý cô gái trước mặt thôi!
Cô nghe vậy, xì một tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.