Giản Tinh tẩy trang xong thì đứng ngoài cửa phòng hóa trang đợi Phó Nguyên.
Lúc bọn Trác Hoa đi ra, thấy cậu, y cười lạnh: “Cao tay ghê đấy, nhưng tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích.
Đạo diễn Lý coi trọng nhất là hiệu quả chương trình, nếu cậu vẫn tiếp tục vờ vịt thì chỉ còn nước bị xóa đi thôi.”
Dứt lời đi thẳng chẳng quay đầu.
Mấy người sau lưng y cũng hừ lạnh, toàn là khinh bỉ.
Sau khi họ đi, Trần Thụy đi ra làm mặt quỷ sau lưng họ, nói với Giản Tinh: “Anh kệ bọn họ, phải cố lên nhé.
Anh xem phim đấy, bao nhiêu người không có tay còn vẽ được tranh truyền thống bằng miệng cơ mà.
Giản Tinh, anh nhất định sẽ làm được.”
Giản Tinh cười gật đầu.
Đến khi tất cả học viên đi rồi, Phó Nguyên vẫn chưa trở lại.
Giản Tinh ngồi xổm một góc, tì cằm vào đầu gối, dùng ngón tay viết viết vẽ vẽ trên đất, giống như chú cún bị bỏ rơi.
Lúc Thẩm Tiêu đến thì thấy cảnh đó, anh dừng trước mặt Giản Tinh: “Tiểu Tinh.”
Giản Tinh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cậu vẫn chưa kịp giấu đi sự lo âu và mờ mịt nơi đáy mắt.
Thấy Thẩm Tiêu, tất cả cảm xúc lập tức được thay thế bằng niềm vui.
“Anh Thẩm.”
Mắt Thẩm Tiêu hơi co lại, anh ngồi xổm xuống theo cậu, nhìn thẳng vào cậu: “Không vui à?”
Giản Tinh lắc đầu: “Không có.”
Thẩm Tiêu quan sát cậu, thấy cậu thật sự không giả vờ thì thở phào.
“Thế vừa nãy cậu nghĩ gì?”
Giản Tinh hơi gục đầu xuống: “Nếu ngày mai em nhảy không tốt, anh Phó sẽ rất buồn.
Nhưng đến bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra cách.”
Lúc nãy cậu nghe những người khác nói, cơ hội tham gia chương trình này rất hiếm, Phó Nguyên chắc chắn khó khăn lắm mới tranh thủ được cho cậu.
Nếu cậu biểu hiện kém, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Phó Nguyên.
Thẩm Tiêu mỉm cười, thì ra cậu buồn không phải vì người khác cười nhạo mình, mà là vì lo mình sẽ liên lụy đến người khác.
Anh hỏi: “Lúc nãy có mấy giây cậu nhảy rất tốt, cậu làm thế nào vậy?” Khác biệt lớn như thế, tuyệt đối không phải vô tình.
Giản Tinh nói cách tính toán của mình cho Thẩm Tiêu nghe.
Thẩm Tiêu vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.
Giản Tinh tưởng là anh không tin, nói: “Thật đấy, em học được một đoạn, để em nhảy cho anh xem.”
Cậu đứng dậy nhảy theo đoạn video của Thẩm Tiêu mà mình đã học.
Thấy điệu nhảy thân quen, Thẩm Tiêu ngẩn ra mấy giây, ánh mắt nhìn Giản Tinh hơi sáng lên.
Một đoạn nhảy hai mươi giây kết thúc rất nhanh, Giản Tinh xấu hổ: “Em mới học được bấy nhiêu thôi.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, cười hỏi: “Thích điệu nhảy này à?”
Giản Tinh im lặng nhìn anh.
Chỉ vì đây là điệu nhảy của anh mà thôi.
Không biết Thẩm Tiêu có đoán ra ý của cậu không, khóe môi anh vẽ lên một đường cong vui vẻ.
Người đại diện của cậu bảo cậu đến tham gia chương trình lần này, hẳn không phải là hàm hồ vô cớ.
“Cậu vừa nói, cậu cần một ngày để học một điệu nhảy?”
“Vâng.”
“Vì tốc độ tính toán chậm?”
Giản Tinh lắc đầu: “Vì động tác vũ đạo phức tạp, một giây có thể có đến mấy chục loại biến đổi, lượng tính toán rất lớn.
Em đã dùng cách tính nhanh nhất, kể cả bấm máy tính thì cũng chỉ nhanh hơn em tự tính % thôi.”
Thẩm Tiêu hiểu ý của cậu, ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Ý cậu là mỗi động tác đều phải tính một lần?”
“Vâng, động tác thay đổi thì trọng tâm cũng thay đổi.”
“Nhưng, động tác vũ đạo có biến đổi khôn lường thế nào thì tóm lại vẫn chỉ là sự kết hợp giữa cơ thể và tứ chi.
Cậu đã nghĩ được cách tính tốt như thế, nếu có thể tìm ra một vài quy luật từ những động tác này thì có phải sẽ tăng tốc được không?”
Giản Tinh thoáng chốc sững sờ.
Thẩm Tiêu thấy cậu im lặng, nhảy lại đoạn Giản Tinh vừa nhảy.
“Cậu xem chỗ này và chỗ này, thật ra là cùng một động tác, chẳng qua vị trí tay hơi khác một chút.
Cả chỗ này nữa, chỉ là hướng tay khác nhau mà thôi.
Nếu tính toán, hai động tác này hẳn là có chung một đáp án.”
Giản Tinh ngây người, hai mắt mở to mất tiêu cự, tận ba phút sau mới chợt sáng trở lại.
“Đúng, quy tắc.
Mỗi một động tác vũ đạo hoàn chỉnh đều là một đường cong nối liền.
Trước kia em tính riêng từng điểm của đường, nhưng đã là đường cong thì sẽ có công thức.
Chỉ cần tính ra toàn bộ đường cong độ của cơ thể và cánh tay trên ba trục XYZ để tạo thành cơ sở dữ liệu, bất cứ động tác vũ đạo nào cũng có thể truy xuất dữ liệu tương ứng từ cơ sở dữ liệu này, ta sẽ phục chế được hoàn hảo động tác ấy.” ()
Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu, mắt sáng lóng lánh, cúi người thật sâu: “Anh Thẩm, cảm ơn anh!”
Mặc dù Thẩm Tiêu không hiểu Giản Tinh nói gì, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc anh biết Giản Tinh đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
Anh nhướng mày: “Thế có phải nên mời tôi ăn cơm không?”
Giản Tinh cười xán lạn: “Đương nhiên, anh Thẩm muốn ăn gì để em mời.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu cười, khóe môi bất giác cong lên: “Bây giờ chưa nghĩ ra, nợ đấy đã, đợi cậu quay xong chương trình này rồi tính.”
Phó Nguyên quay lại, sắc mặt nặng nề.
Vừa nãy Lý Khải đã nói, nếu ngày mai Giản Tinh vẫn thế này thì tập sau không cần đến nữa, chương trình sẽ cắt phần của cậu đi.
Phó Nguyên biết, Lý Khải làm vậy đã là khoan dung hết sức.
Bằng không, với bản tính theo đuổi hoàn mỹ của ông, ngay hôm nay họ đã bị đuổi ra khỏi trường quay rồi.
Sau này Giản Tinh muốn tham gia chương trình gì sẽ rất khó.
Đến trước cửa phòng hóa trang, thấy một mình Giản Tinh đang cúi đầu ngồi cuộn tròn trên đất, anh lại đau lòng.
Phó Nguyên che giấu vẻ mặt nặng nề, đổi sang mỉm cười.
“Tiểu Tinh, đi, chúng ta về thôi.”
Giản Tinh thấy anh, cười đứng dậy và ra ngoài theo anh.
Phó Nguyên khích lệ: “Tiểu Tinh, đừng nhụt chí, hôm nay cậu biểu hiện tốt lắm, ngày mai phải tiếp tục cố gắng.”
Giản Tinh tự tin gật đầu: “Anh Phó, ngày mai em nhất định sẽ nhảy tốt hơn hôm nay.”
Phó Nguyên cười vui vẻ, giấu đi sự miễn cưỡng và cay đắng mà chỉ anh mới biết.
Trên đường, Phó Nguyên vừa lái xe vừa suy nghĩ, Giản Tinh cũng cúi đầu suốt, ngón tay viết lên chân không ngừng, hai người đều lặng thinh.
Đến nhà, Giản Tinh xuống xe và tạm biệt anh.
Đang định rời đi, Phó Nguyên cuối cùng không kìm được nói: “Tiểu Tinh, ai trong chúng ta cũng có sở trường và sở đoản, bất kể kết quả ngày mai thế nào, chúng ta đều phải dũng cảm đối mặt, biết chưa? Không biết nhảy cũng không sao, mỗi người một nghề, cậu đóng phim tốt là được rồi.”
Giản Tinh cười nói: “Cảm ơn anh Phó, em biết, em sẽ cố gắng.”
Phó Nguyên nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, lòng vừa mừng vừa lo, anh mỉm cười, đoạn lái xe đi.
Giản Tinh chạy về nhà, mở máy tính, lấy giấy nháp, ngồi tính toán mãi đến đêm.
Ngày hôm sau, lúc Phó Nguyên đến đón Giản Tinh, thấy quầng mắt cậu đen sì, anh nhíu mày hỏi: “Tối qua không ngủ à?”
Giản Tinh xin lỗi: “Vâng, hôm qua em ngủ muộn.
Nhưng em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc ghi hình hôm nay.”
Thấy cậu quả thật tinh thần hăng hái như có việc mừng, Phó Nguyên âm thầm thở dài, đúng là đứa trẻ vô tư.
“Trên đường nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay ghi hình nặng lắm đấy.”
Thế là Giản Tinh ngủ một giấc trên đường đi, lúc đến đài, tinh thần càng hăng hái.
Ở cửa phòng hóa trang, Phó Nguyên đập nắm tay với cậu: “Cố lên!”
“Vâng, cố lên!”
Giản Tinh gật mạnh đầu, cười đi vào phòng hóa trang.
Đến khi cậu khuất bóng, nụ cười của Phó Nguyên mới dần tan biến.
Anh mím môi, sắc mặt nặng nề, đi vào trường quay gặp Lý Khải đang chạy thử máy móc.
Phó Nguyên tỏ vẻ lấy lòng: “Chào đạo diễn Lý.”
Lý Khải thấy anh, mặt mũi sa sầm: “Cậu lại đến làm gì?”
Phó Nguyên thôi lấy lòng, trịnh trọng khom lưng trước Lý Khải: “Đạo diễn Lý, kính nhờ anh, xin anh cho Giản Tinh ghi xong chương trình hôm nay.
Kể cả là đứng trong góc không ai nhìn thấy cũng được, hậu kỳ cắt hết cảnh của cậu ấy đi cũng được, xin anh cho cậu ấy ghi hình nốt tập này.”
Nếu thật sự bị đuổi đi, có lẽ bản thân Giản Tinh sẽ không cảm thấy gì, nhưng trong mắt giới giải trí, cậu đã đánh mất tư cách làm khách mời, sau này sẽ không có bất cứ chương trình nào cần đến cậu nữa.
Lý Khải cụp mắt nhìn Phó Nguyên một mực khom lưng, ông không nói gì, Phó Nguyên vẫn cứ cúi đầu.
Sắc mặt phức tạp, Lý Khải thở dài: “Phó Nguyên, cậu cũng là người thông minh.
Vì một người mới thiếu hụt bẩm sinh mà làm đến nước này, có đáng không?”
Chữ “xin” trong giới giải trí không đáng một xu, nhưng cũng là một món quà vô giá.
Khom lưng vì người khác, Lý Khải không hiểu nổi tại sao.
Phó Nguyên chỉ nói: “Đứa trẻ này xứng đáng.”
Lý Khải nhìn anh thật lâu, cuối cùng nói: “Được rồi.”
Phó Nguyên cảm kích rớt nước mắt: “Cảm ơn đạo diễn Lý! Cảm ơn!”
Lý Khải khoát tay: “Bây giờ cảm ơn còn sớm chán, đã là đứa trẻ cậu coi trọng như vậy, sao không thử xem cậu ta có thể đạt đến trình độ nào.”
Trong phòng hóa trang, Giản Tinh vẫn ngồi trong góc, cả nghệ sỹ lấn sân và học viên đại chúng đều xa lánh cậu.
Chỉ có Trần Thụy sôi nổi ghé sang, vỗ vai cậu: “Giản Tinh, cố lên nhé.”
Giản Tinh khẽ gật đầu: “Ừ, em cũng cố lên.”
Trần Thụy lè lưỡi, lí nhí: “Giản Tinh, thật ra lúc trước em căng thẳng lắm, sợ bản thân xếp cuối.
Hì hì, bây giờ có anh cùng em, em không sợ chút nào nữa.”
Giản Tinh vẫn im lặng.
Bên cạnh có người cười lạnh: “Đúng là vật họp theo loài.” Là một nghệ sỹ lấn sân bên cạnh Trác Hoa.
Trần Thụy mím chặt miệng, cúi đầu không nói nữa.
Giản Tinh cười bảo: “Không sao, đừng để bụng.”
Quay đầu nhìn bên này, mấy nghệ sỹ lấn sân liếc xéo họ, không thèm che giấu vẻ khinh thường, sắc mặt những học viên đại chúng ở bên kia cũng tương tự.
Tiếng nói chuyện lao xao truyền vào tai.
“Chúng ta phải trải qua bao nhiêu vòng tuyển chọn mới được tham gia thi đấu, cậu ta dựa vào đâu.”
“Dựa vào chống lưng chứ sao.”
“Thời buổi này kẻ nào cũng dám tham gia chương trình, giới giải trí đen tối thật đấy.”
Mấy nghệ sỹ lấn sân bật cười giễu cợt tiếp lời: “Chắc là muốn nổi phát điên rồi.”
Hai bên lần đầu tiên thống nhất vì một việc.
Giản Tinh không phản bác, ánh mắt cậu thẳng thắn vô tư.
Đối phương nói không sai, cậu muốn nổi tiếng, bất cứ cơ hội nổi tiếng nào cậu cũng sẽ cố gắng làm hết sức mình.
Lúc này, có nhân viên đến đưa trang phục cho các học viên.
Trang phục được may theo số đo của từng người, Giản Tinh nhận quần áo, lễ phép gật đầu: “Cảm ơn.”
Nhân viên bất ngờ, mỉm cười rời đi.
Trần Thụy vui vẻ rạo rực đi thay quần áo.
Giản Tinh kiểm tra quần áo của mình, phong cách hip hop, đính đầy hạt cườm kim tuyến.
Phòng thay đồ đã đầy người, cậu đợi một lúc mới có chỗ thay.
Quần áo hơi rộng, Giản Tinh nói với nhân viên, rất nhanh đã có chuyên viên trang phục đến chỉnh giúp cậu.
Trùng hợp hai nghệ sỹ khác cũng có vấn đề về trang phục, chuyên viên bị họ gọi đi giữa chừng, dây dưa mất một lúc.
Đến khi Giản Tinh thay đồ xong và về phòng hóa trang, những học viên khác đã bắt đầu trang điểm.
Bên kia, Trác Hoa và mấy nghệ sỹ ngồi cạnh y đã trang điểm xong cả rồi.
Giản Tinh thấy không có chuyên viên trang điểm nào đang rảnh bèn ngồi đợi.
Trang điểm cho con trai vốn rất nhanh, nhưng trùng hợp làm sao, mấy người trang điểm đều xảy ra chút vấn đề, tốn rất nhiều thời gian.
Đúng lúc này, nhân viên đến thông báo: “Mười phút nữa bắt đầu ghi hình, chuẩn bị xong hết chưa? Xong rồi thì mau ra cánh gà.”
Mấy người xong xuôi đứng dậy, những chuyên viên trang điểm còn lại tăng nhanh động tác.
Giản Tinh giơ tay: “Tôi vẫn chưa trang điểm.”
Nhân viên lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Cậu bị làm sao đấy? Chưa trang điểm thì trang điểm nhanh lên, ngồi đực ra đấy là gì, muốn cả chương trình phải đợi cậu à?”
Giản Tinh: “Không còn chuyên viên trang điểm nào cả.”
Người nọ nhíu mày, xem đồng hồ thấy sắp đến giờ, chửi bới mấy câu, tức giận nói: “Tự nghĩ cách đi, đến giờ mà chưa trang điểm xong thì khỏi cần lên sân khấu nữa.” Nói rồi lẩm bẩm mắng mỏ bỏ đi.
Mấy người đã trang điểm xong nhìn cậu một cách hả hê, đoạn đi theo nhân viên.
Trần Thụy đang trang điểm, thấy vậy thì nói với chuyên viên của mình: “Chị ơi, chị trang điểm cho tôi đơn giản thôi, để dành thời gian trang điểm cho anh ấy.”
Chuyên viên trang điểm cáu kỉnh nói: “Đơn giản là thế nào, trang điểm để ghi hình mà qua quýt được à?”
Trần Thụy không dám nói nữa, lo lắng nhìn Giản Tinh: “Giản Tinh, anh biết trang điểm không? Hay là anh tự thử xem.”
Giản Tinh lắc đầu.
Bên kia, một chuyên viên đang trang điểm cho một nghệ sỹ nghe thấy lời nói của Trần Thụy bèn quay đầu sang, cô quan sát Giản Tinh mấy giây, ánh mắt lay động.
Nhanh chóng kết thúc phần đuôi mắt cho nghệ sỹ trong tay, cô dọn đồ toan sang chỗ Giản Tinh.
Nghệ sỹ nọ thấy vậy thì giơ tay lên.
Chuyên viên quay đầu, ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng nói: “Nếu cậu còn “lỡ tay” làm hỏng lớp trang điểm, tôi sẽ không sửa cho cậu nữa đâu.”
Người nọ khựng lại, bàn tay sắp chạm vào mặt chợt hạ xuống.
Chuyên viên rảo bước đến chỗ Giản Tinh: “Ngồi yên.”
Giản Tinh hơi sửng sốt, vội vàng ngồi ngay ngắn.
Khóe môi chuyên viên âm thầm cong lên, cô nhìn trang phục của cậu, lại quan sát làn da cậu, thoáng kinh ngạc: “Da cậu đẹp thật đấy, nước da rất trắng, trang điểm sáng một chút cho hợp với trang phục là được.”
Giản Tinh: “Cảm ơn.”
Chuyên viên trang điểm rất nhanh, mới đánh xong một lớp mỏng thì nghe thấy nhân viên vừa nãy gọi: “Nhanh lên, đến giờ rồi.”
Những người khác đã trang điểm xong, đi ra theo nhân viên nọ.
Trần Thụy cuống cả lên, nói với chuyên viên: “Phiền chị nhanh lên một chút.”
Chuyên viên lạnh mặt: “Nhanh cũng cần thời gian.”
Giản Tinh nói với Trần Thụy: “Em đi trước đi.”
“Thế còn anh?”
Giản Tinh lắc đầu: “Không sao, anh là diễn viên, nếu không thể tham gia thật thì thôi.”
Trần Thụy đành đi trước.
Giản Tinh ngồi trước gương, sắc mặt bình tĩnh, chuyên viên nhìn cậu: “Không buồn à?”
Giản Tinh hơi ngẩn ra, trả lời: “Không, chỉ hơi tiếc thôi.”
Chuyên viên: “Tại sao cậu lại tham gia chương trình này?”
Giản Tinh nghiêm túc nói: “Chắc là vì tôi muốn nổi tiếng.”
Người nọ nhướng mày, đặt hộp trang điểm vào lòng Giản Tinh: “Ôm lấy, đứng dậy, chúng ta vừa đi vừa trang điểm.”
Giản Tinh sững người.
Chuyên viên cười: “Yên tâm, đảm bảo trang điểm cho cậu người gặp người yêu.”
Từ phòng hóa trang đi đến cánh gà tổng cộng hai phút, trên đường, Giản Tinh khống chế tốc độ, để chuyên viên bôi trét trên mặt mình hết lớp này đến lớp khác.
Lúc đến sau cánh gà, chuyên viên trang điểm cầm hộp phấn tay trái, cầm cây cọ tay phải.
Cây cọ quét qua hộp phấn, kề sát mặt Giản Tinh, song không chạm vào.
Ngón áp út khẽ gảy đầu cọ, lớp phấn rải đều trên mặt Giản Tinh.
Chỉ trong ba mươi giây, Giản Tinh đã được trang điểm xong.
Chuyên viên cấp tốc túm mấy lọn tóc của cậu, định hình đơn giản.
“Xong rồi.”
Giản Tinh đẹp trai chói mắt, trang điểm tự nhiên.
Cảnh giới cao nhất của trang điểm là không nhìn ra dấu vết trang điểm.
Chuyên viên rất hài lòng với kiệt tác của mình, không ngờ một chàng trai nhã nhặn ngoan ngoãn lại thích hợp với trang điểm đến vậy.
Nhân viên bên cạnh cười nói với chuyên viên: “Chị Giai, lại được ngắm tay nghề thần thánh của chị rồi.”
Đoạn nói với Giản Tinh: “Cậu may mắn ghê, chị Giai là chuyên viên trang điểm giỏi nhất của đài chúng tôi, kỹ thuật trang điểm ảo diệu trong nháy mắt của chị ấy là có một không hai khắp làng giải trí đấy.”
Chuyên viên được gọi là chị Giai vui vẻ: “Muốn trang điểm đẹp thì cũng cần có người mẫu đẹp nữa.”
Những học viên chứng kiến cảnh này, sắc mặt mấy người hơi méo mó.
Giản Tinh cúi đầu cảm kích từ đáy lòng: “Cảm ơn!”
Chuyên viên mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lâm Tuệ ấy.”
“Dạ?” Giản Tinh ngơ ngác.
Chuyên viên nói: “Tôi là Bùi Giai, bạn của Lâm Tuệ, cậu có thể gọi tôi là chị Giai.
Khoảng thời gian trước Lâm Tuệ từng nhắc đến cậu với chúng tôi, nhờ chúng tôi gặp cậu thì chú ý.”
Giản Tinh tròn mắt, mãi không hoàn hồn.
Đúng lúc này, nhân viên nọ đi ra.
Quan sát mọi người, thấy Giản Tinh đã trang điểm xong, nhân viên nọ thoáng kinh ngạc, sắc mặt dịu đi: “Được rồi, đến giờ rồi, lên sân khấu theo thứ tự.”
Giản Tinh cúi đầu chào Bùi Giai thêm lần nữa: “Cảm ơn chị Giai.”
“Không cần cảm ơn, cố lên nhé.”
Cô liếc nhìn những học viên khác đã đi trước, hạ thấp giọng: “Cách trả thù kẻ xấu tốt nhất không phải tranh cãi mà là giẫm lên họ bằng chính thực lực của mình.”
Giản Tinh cười xán lạn: “Vâng.” Đoạn quay người chạy vào sau sân khấu.
Thật lâu sau Thẩm Giai mới thoát khỏi nụ cười của Giản Tinh, nhìn bóng lưng cậu, cô kinh ngạc tán thán: “Nụ cười của đứa trẻ này đáng sợ thật đấy.”