Đêm giao thừa, Giản Tinh giữ nguyên cuộc trò chuyện video với bố mẹ.
Một nhà ba người hai nơi, vừa tán gẫu vừa cắn hạt dưa cùng nhau xem Đêm hội Năm mới (), đây là chuyện mà mấy năm qua họ vẫn luôn làm, bởi vì Đêm hội Năm mới có tiết mục của Thẩm Tiêu.
Tiết mục của Thẩm Tiêu diễn ra vào giờ.
Khi anh xuất hiện, một nhà ba người đều rất kích động, bố mẹ Giản Tinh còn cầm điện thoại lên quay lại.
Thẩm Tiêu hát hai bài, tiếng hát của anh cũng như vũ đạo của anh, khiến tất cả mọi người say đắm.
Giản Tinh nhìn người đứng trên sân khấu lấp lánh huyền ảo, ánh sáng bao phủ quanh người, bản thân anh còn chói mắt hơn cả ánh sao.
Người này trời sinh thích hợp đứng trên bục cao, chiếu sáng tất cả mọi người bằng hào quang của mình.
Giản Tinh lấy điện thoại ra chụp ảnh màn hình TV, đoạn mở weibo của Một Vì Sao Nhỏ lên đăng bài.
Lần này, cậu không viết bất cứ lời khen nào, chỉ viết sáu chữ.
Anh Thẩm, chúc mừng năm mới!
Bên kia, Thẩm Tiêu diễn xong thì trở về hậu trường.
Anh mở điện thoại ra, giống như năm ngoái, không có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Sắc mặt vẫn như thường, Thẩm Tiêu cất điện thoại, tẩy trang xong thì rời khỏi đài truyền hình.
Giống năm ngoái, anh không ở lại đón năm mới với khán giả, một mình lái xe về nhà.
Về đến biệt thự của mình thì đã là hơn giờ đêm, cả ngôi nhà đen kịt.
Thẩm Tiêu đứng ở cổng một lúc mới vào.
Mở cửa, bật đèn, ánh đèn sáng rực chẳng hề khiến gương mặt lạnh lẽo của anh ấm thêm chút nào.
Một mình anh ngồi đờ đẫn trong căn phòng rộng lớn, điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh mở ra, là Bạch Đồ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, còn đính kèm một nhãn dán kỳ cục của mình.
Cuối cùng hắn nói cho anh biết, fan trung thành của anh lại đăng weibo rồi, bảo anh nhất định phải xem.
Thẩm Tiêu có rất nhiều fan trung thành, nhưng người Bạch Đồ gọi là fan trung thành chỉ có một.
Thẩm Tiêu mở weibo, thấy lời chúc phúc của Sao Nhỏ, từ từ mỉm cười.
Ảnh chụp màn hình TV, nhìn thời gian đăng bài, đó là lúc anh lên sân khấu.
Ở dưới đã có hơn chục nghìn bình luận, tiện tay mở ra, đa số là chúc mừng anh theo Sao Nhỏ, cũng có kha khá là chúc Sao Nhỏ năm mới vui vẻ.
Thi thoảng còn có mấy bình luận mắng cậu la liếm ké tiếng, nhưng cậu vẫn như xưa, không trả lời cũng không xóa bình luận.
Thẩm Tiêu nhướng mày, bình luận trả lời dưới bài đăng nọ.
Sao Nhỏ, cậu cũng năm mới vui vẻ!
Dùng tài khoản của Thẩm Tiêu.
Sau đó anh ném điện thoại đi, đứng dậy rót một ly rượu vang, bước đến ban công ngắm cảnh đêm dưới núi, cho đến khi tiếng chuông năm mới vang lên.
Nhìn pháo hoa trên trời, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng anh dần cong lên.
Anh không biết trên mạng đã vì bình luận của anh mà dậy sóng thế nào.
Mười phút sau khi anh bình luận, một dòng tít “Tiêu thần trả lời, dân học giỏi đu thần tượng thành công” chạy lên hotsearch.
Người hâm mộ nhao nhao kích động vì màn tương tác của hai người, thi nhau chạy vào bình luận dưới weibo của họ, ồn ào đến nửa đêm, ầm ĩ từ năm cũ sang năm mới, nhưng hai nhân vật chính lại không xuất hiện nữa.
Chỉ trong một đêm, weibo của Vì Sao Nhỏ đã tăng thêm mấy trăm nghìn fans.
Hôm sau là mồng , để đón Tết, Giản Tinh làm một bàn bữa sáng phong phú, ăn xong thì khoác cặp sách ra khỏi nhà.
Cậu quyết định nghe lời Phó Nguyên, đi ngắm nghía những nơi cậu chưa kịp thưởng thức.
Giản Tinh đến Kinh Đô năm, bận rộn học tập, rất ít khi đi chơi, mấy địa điểm nổi tiếng của Kinh Đô cậu đều chưa từng đi.
Điểm đầu tiên, cậu đến Trường Thành.
Đang trong kỳ nghỉ, thời tiết cũng đẹp, trời trong nắng ấm, du khách tham quan đông nghìn nghịt, Giản Tinh chỉ đành chậm rì rì tiến lên theo dòng người.
Rất nhiều du khách đang chụp ảnh, Giản Tinh nổi bần bật giữa dòng người, không ít người lén chụp cậu.
Giản Tinh không để ý đến điều đó, lần đầu tiên cậu đến trường thành, ngắm cảnh non sông gấm vóc hùng vĩ, cậu hưng phấn như một đứa trẻ.
Giản Tinh lấy điện thoại ra gọi video cho bố mẹ, cậu di chuyển ống kính, để bố mẹ được thấy cảnh sắc xung quanh, lớn tiếng nói sang năm nhất định phải đưa họ đến đây chơi.
Những người trẻ tuổi xung quanh rất đông, không ít người bật cười, khung cảnh này cũng bị nhiều người quay lại.
Giản Tinh ở Trường Thành hai tiếng, lúc rời đi, có hai việc nhỏ xảy ra.
Một bạn nhỏ lạc mất bố mẹ, đứng khóc tại chỗ, Giản Tinh vừa hay đi tới, ngồi xổm xuống dỗ dành đứa bé.
Đợi bé thôi khóc, cậu nhìn đám đông chen chúc trước sau, bèn dắt đứa bé sang một chỗ khác.
Cậu ngồi trên đất, để bạn nhỏ ngồi trên đùi mình, chơi trò nghịch ngón tay với bé.
Mười mấy phút sau, cuối cùng bố mẹ bé cũng đến.
Lúc xuống khỏi Trường Thành, có một cụ già suýt ngã, Giản Tinh đỡ cụ, cõng cụ xuống trường thành, đi mất hơn một tiếng.
Cụ già đến đây một mình, Giản Tinh cõng cụ ra bắt xe, đưa cụ đến chỗ xuống xe, xác định người nhà cụ sẽ đợi ở đó mới rời đi.
Cụ già sống ở phía Bắc thành phố, cậu ở phía Tây, đổi hai chuyến tàu, lúc xuống xe đã là sẩm tối.
Còn chưa về đến nhà, Giản Tinh đã nhận được điện thoại của Phó Nguyên.
Giản Tinh vui vẻ: “Anh Phó, chúc mừng năm mới!”
Đầu bên kia, giọng Phó Nguyên run lên vì kích động: “Chúc mừng năm mới.
Tiểu Tinh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Hôm nay em đi Trường Thành, vừa xuống xe xong, chưa về đến nhà, mai em định đi Cố Cung và Di Hòa Viên.”
Phó Nguyên thở dài: “E là cậu không đi được rồi.”
“Dạ?”
Phó Nguyên cười nói: “Cậu vào weibo xem đi.
Tiểu Tinh, cậu sắp nổi thật rồi.”
Giản Tinh không hiểu, mở weibo ra, cậu thấy có hai cái hotsearch là: “‘Món ngon và Gia đình’ sẽ lên sóng vào thứ Bảy, ngày tháng !”, “Cuối cùng cũng biết nhóc đáng yêu bên cạnh Tiêu thần là ai.”
Cậu mở cái thứ nhất ra, là tin chính thức của ‘Món ngon và Gia đình’, đăng kèm ảnh gia đình họ chụp vào ngày đầu tiên.
Vì có Thẩm Tiêu, chưa công bố bao lâu, tin tức đã chạy lên đầu bảng.
Trừ phim truyền hình, Thẩm Tiêu cực hiếm khi xuất hiện trên TV, ấn tượng trong lòng người hâm mộ luôn là xa không với tới.
Có thể thấy anh trên một chương trình ngập tràn hơi thở cuộc sống, với người hâm mộ của anh, điều này giống như thiên sứ lạc xuống nhân gian, được nhìn ở cự ly gần, sao có thể không kích động chứ.
Nhìn sáu người trong ảnh, ngoại trừ Thẩm Tiêu, Lý Thi Vận cũng có một lượng fan nhỏ, những người còn lại thì chưa thấy bao giờ, bên dưới thi nhau ném đá chương trình bắt rồng đến nhà tôm.
Đương nhiên cũng có người chê Thẩm Tiêu sắp hết thời, chương trình thế này mà cũng tham gia, lôi cái tin “chương trình đen đủi nhất lịch sử” ra ném đá cả thể.
Trên mạng rối như mớ bòng bong, cuối cùng, tất cả những lời ném đá và chửi bới bị tập thể fan mong được thấy Thẩm Tiêu phớt lờ.
Không ai quan tâm, các anh hùng bàn phím cũng dần biến mất.
Giản Tinh liếc mắt mấy cái rồi không xem nữa.
Cậu mở ảnh gia đình ra, ảnh chụp rất đẹp, mọi người cười vô cùng vui vẻ, ngay cả Thẩm Tiêu cũng thoáng mỉm cười.
Giản Tinh sung sướng lưu ảnh về điện thoại.
Bên kia, Phó Nguyên nóng lòng kích động hỏi: “Thấy chưa? Hotsearch của cậu đó.”
“Vâng, em thấy rồi, thứ Bảy () tuần sau ‘Món ngon và Gia đình’ sẽ lên sóng.”
() Trên thứ dưới thứ , mình chỉnh là thứ nhé, vì sau này Sàn học vũ đạo sẽ lên sóng trước vào thứ ngày …
Phó Nguyên ré lên: “Cậu chỉ thấy mỗi cái đấy?”
“Còn thấy fan của anh Thẩm đều rất vui.”
Phó Nguyên: “…”
Bầu nhiệt huyết chợt đóng băng vì phản ứng bình tĩnh của Giản Tinh.
Anh hít sâu một hơi, không còn tâm tư đâu chia sẻ niềm vui thành công với đứa trẻ nhà mình nữa.
Phó Nguyên bất lực nói: “Anh bảo cậu xem cái thứ hai.”
Bấy giờ Giản Tinh mới mở cái hotsearch thứ hai ra.
Trong đó có hai tấm ảnh, một là ảnh chụp chung của họ, hai là cảnh Thẩm Tiêu cứu họ bị người qua đường chụp được.
Trong hai tấm ảnh đó, cậu bị khoanh tròn lại.
Tấm thứ hai đã từng lên hotsearch, Giản Tinh chỉ lộ sườn mặt, hơn nữa buổi tối nên ảnh khá mờ, cư dân mạng đối chiếu với vô số sao nam trong giới giải trí mà đều không phải, tưởng cậu là nhân viên của chương trình.
Thấy ảnh gia đình, cư dân mạng nhận ra cậu cũng là khách mời.
Giản Tinh cười ngây ngô, trông rất dễ mến, bên dưới toàn la oái oái khen cậu đáng yêu, tò mò cậu là ai.
Dù sao ban đầu, bọn họ gần như đã lật tung cả giới giải trí lên vẫn không biết tên cậu, bây giờ có ảnh chính diện, coi như xác định được mục tiêu.
Vấn đề đặt ra là, mọi người đã xem hết rồi, nhưng vẫn không có ai nhận ra cậu.
Một ngôi sao đẹp trai như vậy, đường nét góc cạnh, trắng trẻo trong sáng, độ nhận diện lại cao, thế mà họ không nhận ra, nghe có chấp nhận được không?
Vào lúc có người cho rằng Giản Tinh chỉ là khách mời bình thường do chương trình mời tới, mọi người góp gió thành bão đốt lửa bập bùng, ai đó bỗng tung ra mấy tấm ảnh được cắt từ phim, đều là những nhân vật Giản Tinh từng diễn.
Đất diễn cực ít, may mà có người còn nhớ.
Tên của Giản Tinh cuối cùng cũng bị đào ra.
Có một thì sẽ có hai, chẳng mấy chốc, mấy bộ phim khác cũng bị đăng ảnh lên.
Càng đăng càng nhiều, sau cùng, một dòng tin khác chạy lên hotsearch.
[Đếm thử xem nhóc đáng yêu tên Giản Tinh này rốt cuộc đã đóng bao nhiêu vai!]
Bên dưới là cư dân mạng rảnh rỗi bắt đầu đào bới khắp nơi để tìm bóng dáng của Giản Tinh.
Mỗi khi tìm được một cái, cả đám lại ào lên, thậm chí có người còn tìm được cậu diễn đồng thời ba vai trong một bộ phim.
“Vãi, cùng một người diễn đây á?” Tiếng kêu kinh ngạc thi nhau vang lên.
Phó Nguyên nhìn thấy weibo này, nước mắt lưng tròng.
Hotsearch không được mua mà thật sự là do cư dân mạng đẩy lên.
Tin ‘Món ngon và Gia đình’ sắp phát sóng vừa mới nổ ra mà Giản Tinh đã nhận được cơn sốt thế này, sau khi chương trình lên sóng, cho dù cảnh quay đến ít thế nào, cậu cũng sẽ được rất nhiều người ghi nhớ.
Nhìn người theo dõi weibo Giản Tinh tăng lên không ngừng, Phó Nguyên nhắc cậu mau đi xem.
“Ồ.”
Vì chẳng ai hay tên, Tinh Đồ không bắt Giản Tinh giao nộp weibo, cậu vẫn nắm mọi quyền hạn trong tay.
Giản Tinh mở weibo, đăng nhập vào tài khoản Giản Tinh.
Lâu không đăng nhập, cậu phải nhập lại mật mã.
Trong nghìn fans của weibo Giản Tinh, trừ Phó Nguyên ra, số còn lại đều là fan ảo do công ty mua cho cậu để trông đỡ nhức mắt.
Từ khi cậu vào công ty đến hiện tại, đã hơn một năm mà con số vẫn chẳng thay đổi.
Nhưng lần này, Giản Tinh thấy lượng fan trên weibo có thêm hẳn một con số đứng trước tổng số ngày xưa, hơn nữa còn đang tăng vùn vụt.
Giản Tinh kinh ngạc: “Nhiều vậy.”
Phó Nguyên cười nói: “Nhìn cậu kém chưa kìa, cậu xem Tiêu thần nhà người ta còn trên trăm triệu fans rồi cơ.”
Giản Tinh bật cười, vui hơn cả mình tăng fan.
Phó Nguyên nhắc nhở: “Tuy tiếng tăm của cậu vẫn thấp, nhưng cũng đừng tùy tiện ra ngoài, tránh bị người ta chộp được chứng cứ bôi đen này nọ.
Nếu cần đi đâu thì nhớ che chắn cẩn thận.”
Giản Tinh nhớ lúc nãy ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, có mấy vị khách vừa xem điện thoại vừa chỉ trỏ cậu, gật đầu ngay: “Anh Phó, em biết rồi.”
Biết Giản Tinh nghe lời, Phó Nguyên không nói thêm gì bèn cúp máy.
Cứ tưởng thế thôi, không ngờ đến giờ tối, Phó Nguyên lại nhận được điện thoại của cấp trên, chưa gì đã thét vào mặt anh một đống.
“Phó Nguyên, cậu bị làm sao đấy? Người mình dẫn dắt được lên hotsearch, thế mà cậu chỉ mua mỗi một cái.”
Phó Nguyên giải thích: “Quản lý, hotsearch của Giản Tinh không phải tôi mua đâu, bởi vì chương trình cậu ấy tham gia sắp lên sóng, nhờ sức hút của Thẩm Tiêu nên mới được vậy.
Tôi sợ kẻ có ý đồ sẽ đi bài nói chúng ta dựa hơi, vẫn đang nghĩ xem có nên dìm hotsearch xuống không đây.”
Ai dè anh vừa nói xong, quản lý đã tức đến mức suýt nữa cầm điện thoại xuyên qua đường truyền đập vào đầu anh, gào rống ầm ầm.
Đại ý là, ngay cả động thái mới nhất của nghệ sỹ nhà mình mà anh cũng không biết, mau cuốn gói xéo đi thôi.
Phó Nguyên đực mặt ra vì bị mắng, đợi quản lý cúp máy, anh còn chưa kịp làm gì, điện thoại đã vang lên tiếp, là trợ lý của anh gọi tới.
“Anh Phó, anh mau xem điện thoại đi, cậu Giản lại lên hotsearch rồi!”