Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Lục Thần Hòa gần như đã nắm được tám chín phần tình hình gia đình Thị Y Thần. Thị gia có bao nhiêu người, Thị gia là một đại gia đình lớn sống chung với nhau, nguyên nhân Thị gia yêu cầu đứa trẻ đầu tiên sinh ra phải mang họ Thị, sở thích của mỗi người trong Thị gia.
Thị Y Thần đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, "Này, bây giờ đổi lại tôi hỏi anh. Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hỏi xong lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, cô ngước mắt lên, người ngồi chỗ ghế lái đã đi đâu mất. Cô vội đẩy cửa xe ra, xuống xe. Nhưng đảo mắt tìm kiếm một lúc, nhìn khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng của Lục Thần Hòa. Thị Y Thần đứng cạnh xe, như kẻ ngốc đứng nhìn một hàng xe dài đang nối đuôi nhau, đường ở tiểu khu vắng vẻ, ánh đèn đường vàng nhau cùng với hai hàng cây ven đường đan xen lồng bóng vào nhau, tiếng lá cây xào xạc nhẹ nhàng như muốn nói cho cô biết, từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp người tên Lục Thần Hòa.
"Grr... Quái lạ? Chết tiệt!" Cô dùng sức đạp chiếc xe một cái, tiếng chuông báo động xe lập tức vang lên.
"Đồ lừa đảo chết tiệt! Đồ lừa đảo..." Cô không tin kẻ nhiều tiền như anh ta lại vứt chiếc xe ở chỗ này.
Tiếng khóa xe cạnh cô chợt vang lên, Lục Thần Hòa đang đứng cách đó không xa, trên tay cầm điều khiển từ xa nhìn cô, "Này, đạp hỏng xe là phải đền tiền."
"Dù gì cũng phải hiểu rõ tình hình gia đình của nhau, dễ đối phó với người lớn, kết quả anh hỏi xong, không nói lời nào lại bỏ chạy mất dạng. Anh có biết? Hành động của anh gọi là không có lịch sự, còn khiến người khác cảm thấy anh là một tên lừa đảo!"
Lục Thần Hòa đối với lời của cô không hề quan tâm, tiếp tục bước trên hành lang đi vào thang máy.
"Là ai nói phải hiểu rõ lẫn nhau? Mọi chuyện trong nhà tôi, tôi đều nói cho anh biết rồi, lẽ nào anh không muốn nói sao? Loại hành vi này của anh rõ ràng là lừa gạt để biết hoàn cảnh gia đình nhà người khác. Thậm chí tôi còn đang nghi ngờ, mỗi lần đi xem mắt đều gặp anh, đây giống như một âm mưu đã được tính toán từ trước. Anh nói xem bản thân anh có phải là kẻ theo dõi điên cuồng hay không?"
Lục Thần Hòa tỏ vẻ xem thường cô, nói, "Nhà cô ở lầu mấy?"
"Lầu mười." Ngược lại cô cảm thấy tức giận, thậm chí quên ấn nút thang máy đến nhà mình luôn.
Lục Thần Hòa đưa tay lướt qua người cô ấn nút F, nhưng không rút tay về mà đặt lên vách thang máy ở sau lưng cô, vây lấy cô trong khoảng trống nho nhỏ trước người anh, "Giọng cô la lớn như vậy, sợ cha mẹ cô không biết tôi là kẻ lừa gạt sao?"
Tư thế thế này, khiến tim cô co rút đập mạnh liên tục, mặt cũng bắt đầu nóng lên, "Xem như anh không muốn nói, dù gì tôi cũng không trông chờ anh có thể làm “mẫu đơn nở hoa”."
Cô lấy tay đẩy anh ra, chẳng những không đẩy được anh, ngược lại anh càng tiến lại gần hơn, nói: "Cô tức giận như vậy, không phải sợ tôi chạy mất sao? Không thể chống đỡ cho cô sao? Tôi nói rồi tôi rất tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, chưa bao giờ bỏ việc giữa chừng."
Thị Y Thần cả kinh, rất sợ anh sẽ lại giống như lúc ở trong quán ăn, vội giơ nắm đấm: "Anh muốn làm gì? Nếu anh dám làm vậy, cẩn thận tôi đánh anh luôn."
Bàn tay của anh một lần nữa nắm lấy bàn tay đang cuộn lại thành nắm đấm của Thị Y Thần, tiếp sau đó, một tay vòng qua eo của cô ôm chặt, kéo cô vào lòng. Cả người cô bị hơi thở nam tính của anh bao phủ lấy, vừa thẹn vừa giận, cô giãy dụa.
"Diễn kịch phải diễn trọn bộ chứ, đồ ngốc." Anh ôm cô thật chặt.
"Anh mới là đồ ngốc." Mặt của cô càng ngày càng nóng hơn. Cô không quen đụng chạm thế này, nhưng cũng không thấy ghét.
Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn chằm chằm vào mấy con số đang chuyển động, còn ba tầng nữa là đến, chợt than nhẹ bên tai Thị Y Thần: "Về hoàn cảnh gia đình của tôi đợi khi nào tâm tình tôi không tốt sẽ nói cho cô biết."
Người bình thường sẽ nói lúc tâm tình tốt, còn anh ta lại chọn lúc tâm tình không tốt mới nói.
"Có quỷ mới biết khi nào tâm tình anh tốt khi nào thì không?" Thị Y Thần quay đầu sang chỗ khác khinh bỉ anh, động tác lại dịu dàng thế này có chết hay không, môi vừa vặn quét qua gò má anh, mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào cánh mũi.
Hô hấp của Thị Y Thần hơi chậm lại, hoàn toàn không ngờ rằng chuyện sẽ phát sinh thế này. Cơ thể cô cứng đờ không dám động đậy, không gian như bị ngưng động, cô không dám bảo đảm, người không bình thường như Lục Thần Hòa trong tình huống thế này tiếp theo sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Chỉ nghe anh dịu dàng cười thành tiếng, chậm rãi đứng thẳng người, cánh tay vẫn ôm lấy cô thật chặt, "Bây giờ tâm tình tôi rất tốt."
Cô hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bây giờ tâm tình tôi không tốt." Thị Y Thần thầm vui mừng, anh ta không quay đầu bỏ đi, không thì cô thật không biết phải làm sao.
Nghĩ như vậy, ai ngờ anh ta lại thản nhiên nói tiếp: "Có thể nhìn ra được. Có lẽ vừa rồi tôi nên nghiêng đầu thêm một chút nữa."
"... Anh thật sự là đồ thần kinh." Thị Y Thần đạp lên chân anh một cái. Lục Thần Hòa lại chẳng coi lời cô ra gì, vẫn xem như không có chuyện gì.
Lục Thần Hòa vui vẻ cười thành tiếng, nắm tay cô thật chặt.
Lâu rồi anh không được vui vẻ như vậy, anh thích cùng cô liếc mắt đưa tình giống như người yêu thế này.
"Đinh" một tiếng, thang máy đã đến nơi, cửa từ từ mở ra.
Ra khỏi thang máy, Thị Y Thần liền nhìn thấy Cao Minh Dương đứng phía dưới cửa sổ trong hành lang, đôi mắt đen như mực đang khóa chặt lấy cô.
Cao Minh Dương lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô và Lục Thần Hòa. Không, nói chính xác, tầm mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào hông của cô, nơi tay Lục Thần Hòa đang đặt lên.
Cơ thể Thị Y Thần lần thứ hai trở nên cứng đờ.
Tình cảnh quen thuộc bất giác hiện lên trong đầu làm cô nhớ đến chuyện xảy ra ba tháng trước. Thị Y Thần bị mẹ dùng “đoạt mình truy hồn” gọi về nhà, cô sống đến gần ba mươi tuổi rồi, bữa cơm này là bữa cơm khó nuốt nhất.