Edit: Điềm
Beta: Sara
Thời Nghiên đảo mắt xem thường, hừ một tiếng không thèm nói chuyện.
“Loại con gái này lớn lên có chút xinh đẹp, thì có tác dụng gì chứ?” Người kia còn nói tiếp.
Thời Nghiên chợt đập bàn một cái, lon bia phía trước rung lên: “Cha của anh không dạy anh làm sao để tôn trọng người khác có đúng không?
“Con mẹ nó, cô còn tự cho mình giỏi phải không?” Người kia cũng đập bàn tức giận đùng đùng, chị họ bối rối, lập tức kéo Thời Nghiên lại. Cô hất tay của chị họ ra: “Em phải xử lý ổn thoả việc này, con mẹ nó lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì bỏ qua cho anh ta hả?”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử, người khác khuyên thấy không có kết quả, người kia đột nhiên đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra đi qua, chỉ vào mũi của Thời Nghiên, hung tợn nói: “Cô con mẹ nó còn thở hổn hển nữa? Con mẹ nó ai mà không biết cô có quan hệ yêu đương với Hàn Khâm lớp cô, cái tên nhóc kia ba mẹ của nó… A.”
Đột nhiên hắn kêu thảm một tiếng, Thời Nghiên nhìn thấy một lon nước đập tới, quan trọng là bên trong còn có nước, bốc khí lạnh, nhanh như chớp nện thẳng vào ngón tay người này.
Lon nước rơi trên mặt đất kèm theo âm thanh bị bóp nghẹt, chắc hẳn là rất cứng như thể đã đông đá.
“Tôi làm sao?” Người kia vẫn còn đang bụm tay, Hàn Khâm không biết từ đầu đột ngột xuất hiện, nhanh như chớp ấn đầu hắn ta dập đầu hướng về phía Thời Nghiên ngồi, ấn xuống bàn.
Hắn ngây người còn chưa phản ứng lại, Hàn Khâm đột nhiên khẽ khẽ cười nói: “Mày là đứng thẳng đi vào đúng không?”
Rồi sau đó lại u ám mở miệng nói: “Có tin tao khiến mày nằm ngang đi ra không?”
Chị họ cũng đơ người, không biết tình hình thay đổi như thế nào, trước vẫn đang lo lắng Thời Nghiên đánh nhau với người này. Kết quả đột nhiên xuất hiện một Hàn Khâm, tức giận đem người này ấn xuống bàn.
Thời Nghiên tiến lên kéo Hàn Khâm lại: “Cậu đừng quan tâm tới hắn, hắn chỉ là một tên mắc bệnh ung thư coi thường phụ nữ mà thôi.”
Hàn Khâm cũng không muốn đánh nhau với hắn làm gì nên buông tay ra, Thời Nghiên kéo anh ra, Tạ Dương với Lâm Thần Thư ngồi ở bên kia mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Không phải nói không thích sao?”
“Tôi đánh là bởi vì hắn ta nói tới tôi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Hàn Khâm buông tay của Thời Nghiên ra. Thời Nghiên đứng bên cạnh anh cười: “Tớ cũng không có nghĩ nhiều, không biết là cậu chột dạ?”
“Không có.” Hàn Khâm trợn to hai mắt nhìn cô, Thời Nghiên mím môi, sau đó gật đầu nhưng mặt tràn đầy vẻ không tin.
“Có điều tớ vẫn còn đang giận cậu, đừng tưởng cậu giúp tớ giải vây thì tớ sẽ không giận cậu nữa, cậu đuổi tớ đi là sự thật.” Thời Nghiên hừ một tiếng, Hàn Khâm liếc mắt nhìn.
Thời Nghiên theo anh đi chậm chậm ở ven đường, không bao lâu đi ngang qua cổng trường học, Thời Nghiên nhìn anh. Hàn Khâm vẻ mặt bình tĩnh nhìn ở phía trước, cô mím môi, cũng không biết cha mẹ của Hàn Khâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh nghe đến lại có thể tức giận đến thế.
“Tớ phát hiện Hàn Hi Hi lớn lên xinh đẹp biết bao, làm sao có thể có một người anh trai tính khí xấu như cậu?” Thời Nghiên đột nhiên nói. Hàn Khâm ‘Ờ ‘ một tiếng, liếc xéo cô: “Không phải luôn luôn có loại mắt bị mù như cậu sao?”
Thời Nghiên nhấc chân đạp anh một cái, Hàn Khâm nhảy qua phủi phủi bụi: “Cậu uống nhiều rồi đúng không?”
“Tớ không có.” Thời Nghiên trừng anh. Hàn Khâm nhìn cô cuối cùng bất đắc dĩ cười một cái.
“Cậu muốn đi đâu?” Thời Nghiên cau mày nhìn anh đi vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mua một chai nước ngọt, đi ra đưa cho cô: “Uống chút nước đi, cậu không phải uống một lon bia sao?”
Thời Nghiên nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Cậu làm sao biết tớ chỉ uống một lon?”
Ánh mắt Hàn Khâm lóe lên: “Nhìn thấy ở trên bàn cậu đó?’
Thời Nghiên vặn nắp chai nước ngọt ra, một tiếng xì xì, ừng ực uống một ngụm lớn, còn ợ một cái.
Hàn Khâm nhìn đôi mắt ứa ra hơi nước của cô mắt hơi nheo lại, che miệng thở dài, khẽ cười: “Tôi muốn về nhà, cậu một mình đi về đi.”
Thời Nghiên lại muốn đạp anh, lần này Hàn Khâm rất nhanh đã tránh thoát: “Cậu có xu hướng bạo lực à, mới vừa nãy còn rất hung hăng.”
“Tớ đương nhiên là đi về cùng với cậu rồi, cậu lại muốn bỏ rơi tớ không quan tâm.” Thời Nghiên có chút ủy khuất nói. Hàn Khâm há miệng, một hồi mới nói: “Thời Nghiên, cậu nói có lý một chút đi, lần đầu tiên cậu xém chút nữa bị người ta bắt đi là tôi đưa cậu về. Lần thứ hai, cậu bị Tào Kỳ Kỳ chặn đường cũng là tôi giúp cậu giải vây. Lần thứ ba, cậu ở nhà tôi ăn cơm cũng là tôi đưa cậu về, tôi khi nào thì bỏ rơi cậu không lo hả?”
Hàn Khâm cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy Thời Nghiên luôn dùng kiểu ánh mắt anh làm sao để nhìn anh, khiến anh không thoải mái. Còn có loại cảm giác áy náy đáng chết, nhưng mà suy đi nghĩ lại quả thật không có chỗ nào anh thiếu nợ Thời Nghiên.
“Cậu có, cậu bỏ mặc chúng ta.” Thời Nghiên cau mày bộ dạng sắp khóc.
“Chúng ta?” Hàn Khâm nhắm mắt một cái, suy nghĩ về lợi và hại, giương mắt nói: “Được được tôi xin lỗi cậu được chưa, đại tiểu thư, tôi đưa cậu về, lần này chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Đúng thật là một lon đã làm con người say đến choáng váng.
“Vẫn còn nợ, tớ vì cậu đã sinh một đứa bé trai.”
“Không có việc gì thì bớt nằm mơ đi.”
Cuối cùng Hàn Khâm chỉ có thể đỡ cô đi, chính xác mà nói là cô nắm lấy cánh tay anh sống chết không buông.
Hàn Khâm nhắm mắt theo bước chân của cô đi. Thời Nghiên lải nhải nói rất nhiều, cuối cùng ở trên lưng đọc xuất sư biểu
Xuất sư biểu: Sách của Gia Cát Lượng.
“… Cung trung phủ trung, câu vi nhất thể, trắc phạt tang phủ, bất nghi dị đồng. Nhược hữu tác gian phạm khoa cập vi trung thiện giả, nghi phó hữu ti luận kì hình thưởng, dĩ chiêu… dĩ chiêu… “
Hàn Khâm đau đầu: “Dĩ chiêu bệ hạ bình minh chi lí, bất nghi thiên tư, sử nội ngoại dị pháp dã.”
“Đúng, thật thông minh.” Thời Nghiên cười ra tiếng, kéo Hàn Khâm xuống: “Cô giáo thưởng cho anh hoa hồng nhỏ, nhanh lên.”
Hàn Khâm bất đắc dĩ cúi đầu xuống, tay chống trên đầu gối, nhìn thẳng vào cô: “Làm gì?”
Thời Nghiên cười tiếng tới, xông tới môi của anh cắn một cái, hút lấy đôi môi nhưng thật sự là cắn. Hàn Khâm sửng sốt, “Ưm ” một tiếng rồi đẩy cô ra, sờ vào môi hít một hơi: “Cậu làm gì vậy.”
Thời Nghiên cười híp mắt, ngồi trên ghế ở cửa tiểu khu rồi sau đó liền ngủ thiếp đi.
Hàn Khâm tức giận, sờ vào vết thương ở trên miệng, đã chảy máu rồi. Anh nhìn môi của Thời Nghiên còn dính máu của mình, anh thở ra một hơi, tức giận không biết nên phản ứng như thế nào.
Cuối cùng đỡ người nào đó vừa làm chuyện xấu xong thì lăn ra ngủ đi vào tiểu khu, đến trước cửa tầng trệt, anh để cô ngồi trên bậc thang. Nghĩ nghĩ lại vươn tay lau vết máu trên môi của cô, ánh sáng trên hành lang yếu ớt chiếu lên khuôn mặt Thời Nghiên, trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy. Hàn Khâm nín thở tiếp tục lau cánh môi mềm mại, nho nhỏ.
Lau xong Hàn Khâm nhìn cô, mắt nhìn nhà Thời Nghiên, cuối cùng trở về nhà mình.
Dựa vào cánh cửa, đợi một lát, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh mở cửa của nhà đối diện. Sau đó chính là tiếng của mẹ Thời, cuối cùng là đóng cửa, Hàn Khâm mở cửa mắt nhìn ra ngoài, Thời Nghiên đã không còn ở đó nữa.
Bà nội với Hàn Hi Hi đang ở trong phòng xem tivi, anh không muốn làm phiền bọn họ nên đã đi vào phòng nằm ở trên giường, đầu óc là một khoảng trống không. Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến đứng dậy lục tung khắp phòng, đột nhiên nghĩ đến sách giáo khoa cấp hai, đi xem “Xuất sư biểu”
Thời Nghiên vừa về đến nhà thì đã tỉnh, thực ra thì cô không có ngủ, chột dạ nhìn mẹ Thời ở bên ngoài, tay áp vào ngực, nơi đó không ngừng đập.
Thực ra cô cũng không quá say, chỉ là hơi mơ mơ màng màng. Lúc đó cô cắn Hàn Khâm chỉ là muốn dọa anh chứ không phải là say xỉn làm càn, còn đem người ta cắn đến chảy máu. Cuối cùng không còn cách nào khác đành giả vờ ngủ, lúc Hàn Khâm lau môi của cô, cô xuýt chút nữa thì không kiềm chế được rồi.
Thời Nghiên đỏ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhớ đến đời trước, nụ hôn đầu cũng là lần đầu của hai người đó là cùng nhau làm, hai người đều ngây ngô như nhau. Đặc biệt là chạy đến khách sạn rất xa, vì hai người đều là lần đầu tiên, lăn qua lăn lại không thể tưởng tượng nổi, sau này Hàn Khâm mới từ từ thành thục.
Thời Nghiên đem mặt vùi vào trong chăn, cảm thấy thật mất mặt, lại đi hôn một thiếu niên còn cắn chảy máu nữa, tình cảm của con người làm sao có thể chịu đựng loại đả kích này. Cô cảm thấy làm đôi vợ chồng già cũng không tệ, nhưng Hàn Khâm thì không được, tuổi của anh vẫn là như hoa vậy, Thời Nghiên cảm thấy bản thân giở trò lưu manh đùa bỡn, làm kẻ gian hái hoa.
Buổi tối Thời Nghiên lại nằm mơ, mơ thấy Hàn Khâm nhưng là Hàn Khâm ở đời trước, bọn họ lúc đó ở trong phòng ngủ không tiện nói ra. Đột nhiên Hàn Khâm trở thành Hàn Khâm của bây giờ, cô rất dễ dàng phân biệt hai người bọn họ. Hàn Khâm của bây giờ bộc lộ rõ tài năng, đôi mắt và nụ cười đều không che giấu được.
Thời Nghiên bị dọa tỉnh, trong phút chốc sợ hãi Hàn Khâm sẽ đánh nhau.
Vẫn còn sớm, mặt trời còn chưa xuất hiện, Thời Nghiên không ngủ được nữa, đứng dậy ra ngoài lấy sữa bò. Kết quả vừa đẩy cửa ra đã đụng phải Hàn Khâm ở đối diện cùng lúc đi ra, mặt cô đỏ lên, cúi đầu đi qua. Hàn Khâm vốn dĩ còn nghĩ cô sẽ không nhớ việc xảy ra lúc đó, kết quả người này gần như không có một chút nào chột dạ.
“Cậu vẫn nhớ đúng không?” Hàn Khâm đi theo. Thời Nghiên cầm chìa khóa mở tủ, nhìn vào mắt anh: “Tớ là vì uống nhiều, không phải là cố ý.”
Trên môi có một vết thương rõ ràng, Hàn Khâm hừ cười một cái nhìn cô, đột nhiên giơ tay nắm cằm cô, ấn vào trong, nhếch nhếch môi.
“Không nhìn ra, miệng lưỡi lại sắc bén như thế, nửa đêm còn giở trò lưu manh.”
Thời Nghiên vẻ mặt đau khổ hừ hừ hai tiếng.
“Hai người đang làm gì đó?” Đột nhiên có người đi lại lên tiếng, Hàn Khâm buông cô ra, nhìn phía sau.
Người con trai sắc mặt tái nhợt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tối tăm, Thời Nghiên nhìn thấy cậu ta, phản ứng rất lớn kéo áo Hàn Khâm trốn ở phía sau, Mục Trình Chi ánh mắt đau khổ, tiến lên trước nói: “Thời Nghiên.”
Thời Nghiên vùi đầu dựa vào sau lưng Hàn Khâm, Hàn Khâm không biết phải làm sao, nhìn cậu ta: “Mày muốn làm gì?”
“Liên quan gì đến việc của mày?” Mục Trình Chi trừng Hàn Khâm nhưng anh lười phản ứng lại.
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu đi đi.” Thời Nghiên mở miệng, nhìn cậu ta một cái. Mục Trình Chi ngây người, tâm trạng của Hàn Khâm liền tốt lên.
“Anh sẽ không làm gì em đâu.” Mục Trình Chi mở miệng, Thời Nghiên không nghe, cậu ta thở dài: “Được rồi, anh chỉ là muốn nói xin lỗi, lần trước là anh đáng chết.”
Thời Nghiên không trả lời, cậu ta chậm rãi rời đi, đi được ba bước thì quay đầu lại nhìn Thời Nghiên nhưng cô một ánh mắt cũng không cho cậu ta.
“Đi rồi.” Hàn Khâm nhắc nhở cô, Thời Nghiên mới buông tay ra. Lần này Hàn Khâm nhìn thấy trên tay của cô đều là mồ hôi: “Cậu không sao chứ?”
Thời Nghiên lắc đầu: “Tớ sẽ không tha thứ cho cậu ta.”
“Tại sao?”
“Thích một người có thể đường đường chính chính mà nói, cho dù không được cũng không nên cưỡng ép, tớ cũng đâu có cưỡng ép cậu?”
Hàn Khâm sửng người, suy nghĩ, nheo mắt lại.
Thời Nghiên cũng ngây người, nhìn miệng của anh, khom người chui qua chạy đi.
“Nói còn hay hơn hát đó.” Hàn Khâm hừ một tiếng.