Ngay lúc này , muôn vàn cảm xúc ập vào đầu cô , buồn vui lẫn lộn . Anh ấy rốt cuộc muốn làm gì ?
“ Lục Diệc Thâm ! ” Bản thân cô cũng không biết sao mình lại gọi tên anh .
Lục Diệc Thâm rõ ràng khựng lại .
Anh từ từ xoay người lại , cảm giác như tất cả màu sắc trên thế gian đều biến mất .
Chỉ còn lại bóng dáng ấy với hai màu trắng đen .
Dường như tất cả mọi thứ đều trở nên xa vời . “ Tại sao lại làm như thế? ”Khóe mắt cô chợt đẫm lệ .
Lục Diệc Thâm im lặng , không giải thích , không xin lỗi . Cho dù trước đây anh đã sai .
Nhưng anh cảm thấy lời xin lỗi chẳng thể bù đắp được gì .
Đột nhiên , trời đổ cơn mưa .
Cũng giống hệt như hôm đưa tang Từ Đình Nghị .
Một cơn mưa phùn lất phất rơi xuống . Thấm ướt áo của cả hai . Ướt cả khuôn mặt của họ . Cũng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa .
Từ Mạn cảm thấy bóng dáng Lục Diệc Thâm càng lúc càng mờ đi , trước lúc ngất xỉu , cô nhìn thấy bóng dáng ấy lao về phía mình .
Khi Từ Mạn tỉnh lại , cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ .
Cô nhíu mày cố nhớ lại , chợt phát hiện quần áo trên người đã được cởi ra .
Cô đang khoác một chiếc áo choàng tắm . Đúng lúc này , cửa phòng bật mở .
Nhớ lại người mà mình đã nhìn thấy trước lúc hôn mê , cô vội vàng nhắm mắt lại , giả vờ ngủ . Cô thật sự không biết làm thế nào để đối diện với người ấy .
Cô cứ tưởng mình che giấu rất giỏi , nhưng đôi mắt đảo liên tục của cô đã bán đứng cô .
Lục Diệc Thâm đặt cốc trà gừng lên bàn rồi ngồi xuống giường , dùng một chiếc khăn ấm lau mặt cho cô , “ Mạn Mạn , anh là người , không phải thần thánh , khi anh biết có một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh vì mình , thật sự đã tạo cho anh một cú sốc tinh thần , và cả trái tim nữa . . . Chỉ là anh không biết thì ra có kẻ đã cướp công ”
Lục Diệc Thâm nắm lấy tay Từ Mạn , “ Anh cứ tưởng tình cảm mình dành cho Thẩm Tâm Noãn chính là tình yêu , nhưng không phải , cho đến khi em biến mất rồi thì anh mới biết , cái mà anh gọi là tình yêu ấy thật là nực cười biết bao . . . ”
Nước mắt rơi ra từng giọt từng giọt từ khóe mắt Từ Mạn , Lục Diệc Thâm vội nắm chặt lấy tay cô , “ Nhưng khi em rời xa rồi , anh mới biết , em chính là hình bóng mãi mãi tồn tại trong tim anh , không thể rời đi , không thể từ bỏ . Lúc đó anh mới biết , thì ra trái tim con người luôn thiên vị . Mạn Mạn à , có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể bù đắp những tổn thương anh gây ra cho em , nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội . ”
Lục Diệc Thâm nhắm mắt , đưa bàn tay Từ Mạn chạm vào mặt mình .
Từ Mạn không nói gì , chỉ lặng lẽ rơi lệ .
Nếu muốn cô phải lập tức chấp nhận ngay thì cô thật sự không làm được .Lục Diệc Thảm lau nước mắt cho cô , nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều .
Anh cúi người khẽ hôn lên mắt cô , cảm nhận vị mặn đắng , cũng không biết là nước mắt của ai , bởi lệ của cả hai đã hòa lẫn vào nhau .
Hai người cứ im lặng như thế , Lục Diệc Thâm cứ mãi ôm Từ Mạn .
Buổi chiều , điện thoại của Từ Mạn vang lên , là Lý Mẫn gọi đến .
Bà hỏi cô đã đi đâu .
Từ Mạn ngập ngừng , không biết phải làm sao nói với mẹ rằng mình đang ở bên cạnh Lục Diệc Thâm , thế là cô đành bảo : “ Con sẽ về ngay . ” sau đó cúp máy .
Từ Mạn bước xuống giường , quần áo của cô đã được Lục Diệc Thâm hong khô . Lục Diệc Thâm đưa quần áo cho cô thay .
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô , anh liền nói : “ Em cứ từ từ . ” Từ Mạn lúc này mới nhận ra mình đã cởi hết quần áo trước mặt Lục Diệc Thâm .
Gương mặt cô lập tức đỏ bừng , vội vàng cúi đầu mặc quần áo .
Còn vẻ mặt Lục Diệc Thâm thì lại rất buồn cười . Anh bước đến khẽ vuốt mái tóc rối của cô . “ Để anh đưa em về . ”
........Sẽ cố gắng ra đăng hết truyện trong thời gian gần tới nên mn vote cho truyện nha...............