Có lẽ đây đã là duyên phận được sắp đặt,Tạ Đình Phong dù có cố gắng thế nào cũng khó tránh khỏi hôn sự này.
Hạ Tuyết Nhi trong lòng bồn chồn không yên,cô lo cho ông rất nhiều nhưng lại không thể biết được tình hình của ông lúc này ra sao. Liệu có phải cô đã sai không? Nếu cô không có mặt ở đây thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy,cô chính là sao chổi của căn nhà này, tốt nhất là nên rời khỏi để tránh những việc tồi tệ hơn.
Hạ Tuyết Nhi suy nghĩ như thế thì lén lúc bỏ đi trong đêm,nhưng cô chỉ vừa ra đến cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
"Anh..."
"Đi theo tôi."
Tuyết Nhi kinh ngạc và hoang mang khi bỗng dưng Tạ Đình Phong quay về và nắm lấy tay cô kéo đi theo anh.
Tạ Đình Phong dắt cô ấy ra xe rồi đưa cô đến bệnh viện cùng anh.Tuyết Nhi rất rối ren trong lòng,cô đến nói không giám nói mà yên lặng thì cũng không xong,biết bao nhiều sự ái ngại cùng cảm giác có lỗi đang bao trùm trong tâm trí. Nhưng cuối cùng cô nghĩ mình cũng không nên im lặng mãi.
"Ông...ông..đã khoẻ hơn chưa?"
Tạ Đình Phong nhạt nhẽo trả lời " Chưa."
Tuyết Nhi ngồi ở ghế sau nâng ánh mắt nhìn lên tấm lưng anh, giọng buồn nói tiếp "Có phải anh đã hối hận rồi không?"
"Hối hận gì?"
"Vì đã đưa em về lại nhà anh."
Nói xong thì hốc mắt đỏ hoe, cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lệ vẫn cứ rơi.
Tạ Đình Phong đưa ánh nhìn qua tấm kính chiếu hậu thấy cô ấy khóc thì trong lòng cũng không dễ chịu,nhưng lời nói của anh cũng không còn nhẹ nhàng nữa.
"Hạ Tuyết Nhi thứ cô muốn cũng chỉ là gia sản của Tạ gia mà thôi."
Tuyết Nhi nghe câu đó thì tim cô như thắt lại,cô bàng hoàng nhíu ánh mắt " Anh nói cái gì? Gia sản?"
"Nếu cô không đồng ý với ông Nội thì ông sẽ không vô cớ mà ép tôi như vậy."
Tuyết Nhi nhẹ chớp ánh mắt " Em..xin lỗi..nhưng sự thật không như anh nghĩ đâu."
"Không như tôi nghĩ thì như là cô nghĩ sao? Cô vì dòm ngó đến gia sản nên đã tiếp cận ông tôi và việc cô nằm viện để ông bắt tôi đi đón cô,xem ra cũng là do cô sắp đặt đúng không?"
Tuyết Nhi cảm thấy mình bị xúc phạm nên nhất thời không kiềm lòng được,cô lớn tiếng đáp trả " Không Phải. Thứ em muốn không phải là gia sản mà chính là được làm vợ của anh,em chỉ muốn làm vợ của anh."
Tạ Đình Phong nghiêm giọng nói" Cô nghĩ tôi sẽ để yên cho hôn sự này sao?".
Tuyết Nhi tức giận nên cũng đáp lại bằng một câu " Em xin lỗi nhưng em sẽ ích kỷ cho đến cùng."
Đôi mắt cô long lanh ngấn lệ nhìn chừng về đằng trước,cô muốn cho anh thấy sự quyết liệt của cô khi bị xúc phạm là như thế nào? Trong lòng cô thầm nghĩ:
"Anh đã không hiểu,anh thật sự không hiểu gì về em. Nhưng sao anh có thể nghĩ em lợi dụng ông,dòm ngó đến gia sản,em trong mắt anh xấu xa đến như vậy sao?".
_kích. Xe bỗng dừng lại vì đèn đỏ.
Tạ Đình Phong dừng xe,anh chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ra sau mà không nói thêm gì.
Tuyết Nhi thì vừa giận vừa tuổi thân,cô vốn đã định ra đi trong im lặng nhưng giờ anh nói thế khiến cô cảm thấy oan ức lắm. Nếu thế cô sẽ không buông cơ hội này,để cho anh thấy anh đã sai khi nghĩ cô như vậy.
"Em nhất định sẽ làm vợ của anh."
_____
Đến bệnh viện Tạ Đình Phong đi đằng trước,Tuyết Nhi vội vã đi theo anh vì anh đi quá nhanh làm cô đi không kịp.
"Anh đợi em với."
"Cô nên nhanh hơn đi." Tạ Đình Phong hờ hửng nói.
Tuyết Nhi bực quá nên đã chạy theo.Đến thang máy Tạ Đình Phong bước vào tỏ ra không để ý gì đến Tuyết Nhi,nhưng cô ấy cũng đã kịp chạy vào khi cửa thang vừa khép lại.
"Anh có muốn đưa em đi gặp ông không đấy?" Tuyết Nhi vừa thở vừa nói.
Tạ Đình Phong sắc mặt lãnh đạm không một chút biểu cảm,anh thẳng thường bước ra ngoài khi thang máy đã mở.
"Nè....anh."
Tuyết Nhi ngỡ ngàn lại phải chạy theo anh.
Tạ Đình Phong đi rẽ qua trái đến phòng số của ông Tạ. Tuyết Nhi chút nữa là rẽ nhằm hướng,cô thật vất vả với tính cách của Tạ Đình Phong lúc anh nổi giận,anh khi trước từ tốn bấy nhiêu thì bây giờ lại lạnh nhạt và băng giá bấy nhiêu.
Tuyết Nhi vào phòng ông,thấy ông đang nằm trên giường bệnh cô rất buồn.
Cô đi đến ngồi xuống ghế ngay cạnh Tạ Đình Phong,đôi mắt anh lúc này thật sâu lắng như chứa đựng bao nỗi niềm trong lòng.
Tuyết Nhi dừng ánh mắt yêu mến trên gương mặt của ông Tạ,cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay ông và giọng nói khả ái thốt lên " Ông ơi! Cháu đến thăm ông đây. Ông bệnh thế này làm cháu lo lắm,ông hãy mau khoẻ lại đi ạ."
Tạ Đình Phong nhìn qua Tuyết Nhi,rồi bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay của ông.Hành động đó làm Tuyết Nhi kinh ngạc nhướng ánh mắt.
"Cháu đưa vợ chưa cưới đến thăm ông,chủ nhật diễn ra đám cưới rồi mà ông nằm viện thế này thì phải làm sao đây?".
Tuyết Nhi nhất thời bị sốc,cô cứ mở tròn mắt nhìn Đình Phong,trong đầu đang nghĩ " Sao anh ấy thay đổi độ vậy trời? Hồi nảy còn bảo là không để yên cho hôn sự này bây giờ thì lại nói là vợ chưa cưới ư?".
Ông Tạ có lẽ đã cảm nhận được lời nói đó từ Đình Phong,hàng lông may ông giật nhẹ.
Tạ Đình Phong thấy biểu hiện của ông có tiến triển tốt anh liền đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Một lát sau các bác sĩ đã có mặt và thăm khám cho ông Tạ.
Trưởng khoa quay qua nói với Tạ Đình Phong " Ông đã có nhận thức thì sẽ sớm tĩnh lại. Nhưng tuyệt đối phải để cho tinh thần ông thoải mái và tránh bị kích động,tôi khuyên anh nên để ông nằm lại viện để tiện theo dõi."
"Phải nằm viện sao thưa bác sĩ?"
"Bệnh của ông đã bắt đầu chuyển sang giai đoạn cuối vì tuổi ông đã cao nên không thể tiến hành hoá trị,cho nên việc ông lên cơn đau và bất tĩnh có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. "
Tạ Đình Phong buồn rầu nhìn ông Nội rồi nói lại với bác sĩ rằng anh muốn đưa ông về nhà.
"Anh không nên làm vậy vì sẽ rất khó để theo dõi bệnh tình của ông Tạ." Vị trưởng khoa khuyên bảo.
"Tôi tin ông Nội sẽ không phản đối ý của tôi,ông sẽ không muốn thời gian còn lại của mình phải ở trong bệnh viện.Tôi muốn ông được vui vẻ bên gia đình."
Ngài trưởng khoa nghe anh nói như thế thì thở ra một cái " Tôi hiểu ý anh."
Tuyết Nhi kinh hãi khi biết được ông đang bệnh nặng như vậy. Sự lo lắng hiện lên trong đôi ngươi,cô đã không hề nghĩ là ông sắp phải rời bỏ Đình Phong, chắc anh ấy đang rất đau lòng trong khi cô thì chỉ biết làm anh thêm mệt mỏi.
________
Ba ngày sau.
Tin tức về đám cưới của người thừa kế tập đoàn Long Dean lan rộng ra,giới truyền thông liên tục tìm kiếm thông tin về cô gái may mắn được chọn làm phu nhân của Tạ Đình Phong.
Lâm Uyển Thanh xem tin trên TV thì bực tức ném ly nước vào màn hình.Đôi mắt cô ta căng chợn như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Tuyết Nhi.
"Anh lừa em. Cuối cùng anh vẫn chọn cô ta,tôi sẽ không để cho các người được yên đâu. Hạ Tuyết Nhi cô muốn cướp Tạ Đình Phong thì phải bước qua xát của Lâm Uyển Thanh này."
Quản gia Lý nghe tiếng động thì lập tức chạy đến.
"Tiểu thư cô có sao không?"
Lâm Uyển Thanh nhếch miệng cười nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Quản gia Lý vô cùng lo ngại cho tinh thần của Lâm Uyển Thanh.