Đôi mắt cô bị che phủ bởi một mảnh vải đen, chiếc vali đã bị bọn chúng dữ lấy. Hạ Tuyết Nhi bị đẩy một cái vào trong, miếng vải được cởi ra, cô rưng rưng nước mắt mà bước đến bên cạnh của anh.
" Đình Phong! " Bàn tay Tuyết Nhi nhẹ sờ lên gương mặt của Đình Phong.
Tuyết Nhi tức giận liền quay lại " Các người đã làm gì anh ấy thế này?"
" Anh ta chỉ bị trúng thuốc mê thôi."
" Có thật không, các người không hại anh ấy đấy chứ?"
" Thật." Một giọng nói của nữ cất lên.
Tuyết Nhi nhìn sang bên thì thấy một cô gái tóc ngắn, mái phủ che một bên mắt, dáng đứng toát lên sự lãnh huyết.
" Nói cho tôi biết mật khẩu của chiếc vali." Liêm Xảo Tuệ điềm nhiên lên tiếng.
Mật khẩu là kế sách của thư ký Triệu, phải dùng cách này thì mới có thể yêu cầu bọn chúng cho cô gặp Đình Phong, thế nhưng muốn thoát khỏi đây thì phải dựa vào hai chữ may mắn.
" Hãy thả chúng tôi ra trước." Tuyết Nhi bình tĩnh nói.
Liêm Xảo Tuệ nhếch một đường cong từ khóe miệng " Cô Hạ ở đây cô không có quyền ra bất cứ yêu cầu nào đâu."
Xảo Tuệ hất đầu một cái thì tên kia liền túm lấy Hạ Tuyết Nhi:
" Tốt nhất là cô mau nói cho tôi biết vì sự kiên nhẫn của tôi rất chi là thấp đó."
" Nếu vậy thì cô hãy cởi trói cho Đình Phong rồi thả anh ấy ra trước, sau đó tôi sẽ nói cho cô biết."
Xảo Tuệ bước đến bóp cầm của Tuyết Nhi, ánh mắt thản nhiên xen chút tà mị của cô ta dừng trên đôi con ngươi đầy sự đơn thuần " Cô muốn ở đây để thế cho Tạ Đình Phong?."
Nói xong cô ta hất mạnh tay làm Tuyết Nhi xoay mặt sang bên. Lấy lại tinh thần Tuyết Nhi không tỏ ra run sợ mà cứng rắn thốt lên:" Đúng, mật khẩu nằm ở tôi chứ không phải anh ấy, vậy nên cô chỉ cần giữ mình tôi là được rồi."
" Hahaha....Cô rất thông minh, thế cũng được."
" Ken." Xảo Tuệ lớn tiếng gọi một tên khác bên ngoài.
Tên kia nghe thấy thì liền đi vào.
" Tạt nước cho Tạ Đình Phong tĩnh lại."
Một lúc sau tên đó mang vào một chậu nước rồi tạt mạnh vào mặt của Đình Phong.
Đình Phong chợt nhíu mắt, anh bắt đầu cử động rồi mở mắt ra. Ánh nhìn mờ mờ vẫn còn chưa tĩnh táo. Tên Ken tức khắc lôi anh đứng dậy, dây thừng ở chân được cắt đức chỉ riêng hai tay vẫn còn bị trói chặt.
Đình Phong lúc này mới dần giảm đi ảnh hưởng của thuốc mê, anh bỗng bàng hoàng khi nhìn thấy Tuyết Nhi.
" Tuyết Nhi, tại sao?"
Đình Phong chưa kịp nói hết lời thì Liêm Xảo Tuệ đã rút súng chỉa vào sọ của Tuyết Nhi.
Tạ Đình Phong kinh hãi, sự phẫn nộ căng bừng trong đôi đồng tử " Không được làm hại cô ấy." Đình Phong thét lên.
Liêm Xảo Tuệ lóe lên tia đắc ý " Tạ Đình Phong tôi sẽ thả anh đi, nhưng nếu anh dám báo cảnh sát thì người phụ nữ này cũng sẽ chết ngay tức khắc đấy."
" Cô muốn bao nhiêu tiền?"
" Cám ơn, nhưng tiền thì vợ anh đã mang tới thay anh rồi."
Đình Phong ngỡ ngàn, anh nhíu mày nhìn sang Tuyết Nhi:
" Sao em ngốc như vậy hả? Một mình em mà dám đến nơi như thế này sao?"
" Anh mau đi đi, em sẽ không sao đâu." Tuyết Nhi khẽ thốt lên.
" Rốt cuộc phải làm sao thì cô mới chịu thả cô ấy ra."
" Ken lôi anh ta ra khỏi đây." Liêm Xảo Tuệ không muốn tiếp tục đoạn đối thoại dong dài nên đã bảo tên thuộc hạ đưa Đình Phong ra ngoài, hiện tại cô ta đã có đủ thứ mình muốn chỉ cần có thêm mật khẩu từ Hạ Tuyết Nhi nữa là đủ.
Đình Phong bị kéo đi, ánh mắt anh chứa đựng bao day dứt lướt nhìn Tuyết Nhi. Trong lúc đi ngang qua anh hất mạnh tay tên kia rồi chạy đến trước mặt Tuyết Nhi, Liêm Xảo Tuệ híp ánh mắt, tay vẫn chưa buông súng, nhưng cô ta cũng không ngăn cản hành động của Đình Phong nên đã đưa súng ra khỏi đầu của Tuyết Nhi.
Đình Phong nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuyết Nhi, anh muốn cho cô thêm sự mạnh mẽ để đối diện với nghiệt cảnh, từ cửa miệng anh nói rất nhỏ trong tai cô " Đừng sợ, anh nhất định sẽ quay lại cứu em."
Giọt lệ bỗng rớt xuống gò má, Tuyết Nhi biết anh chắc chắn sẽ tìm cách cứu cô nhưng lần này lòng cô thật cảm thấy rất bất an, vô cùng bất an.
" Đủ rồi, mau đưa anh ta đi."
Ánh mắt ngấn lệ của Tuyết Nhi dõi theo bóng dáng của Đình Phong, trong lòng cô thầm thốt lên " Nếu em không thể ra khỏi đây thì anh cũng đừng đau lòng, đừng tự trách, là em cam tâm tình nguyện."
Sau khi Đình Phong đi khỏi thì Liêm Xảo Tuệ đã nhanh chóng hỏi " Được rồi chứ, bây giờ cô mau nói đi mật khẩu là gì?"
________
Lúc này Lâm Uyển Thanh đang cố gắng tháo dây thừng ở tay, cô ta bỗng bị Xảo Tuệ nhốt vào một chỗ khác khi Tuyết Nhi đến. Đôi tay của Lâm Uyển Thanh liên tục cọ cọ vào một cạnh bàn, dây thừng này khá là dày nên cũng rất khó để có thể cọ đức nó. Căn phòng rất tối tăm chỉ có chút ánh sáng len lõi từ một lỗ hỏng ở trên tường, Lâm Uyển Thanh bắt đầu bất lực, cô không cọ đức được nên buông xuôi ngồi sụp xuống, đôi mắt cô ta bỗng nhíu một cái đâu, phần đùi hình như bị một vật gì đó đăm chúng.
" Vật sắc nhọn." Lâm Uyển Thanh chợt nghĩ, cô ta cố gắng nhích người đưa phần tay bị trói cố gắng vơi với thứ vừa mới cứa vào da thịt, thật sự đây đúng là thứ cô ta cần, mảnh thủy tinh.
Trong lúc Lâm Uyển Thanh gặp nguy hiểm thì mẹ cô tà là bà Lâm đang ở trên máy bay, bà có chuyến công tác gắp sang Anh nên đã đi ngay hôm nay cũng chính vì thế mà Liêm Xảo Tuệ không thể nào liên lạc được, bởi điện thoại không được bật tín hiệu viễn thông trên máy bay. Bà Lâm sang Anh phải mất một ngày một đêm, xem ra với tình hình này thì Lâm Uyển Thanh buộc phải tự cứu lấy mình.
_____
Tạ Đình Phong bị thả xuống bên một đoạn đường vắng, anh cũng bị bọn chúng bịt mắt nên không thể nào nhớ được căn cứ đó.
Đình Phong không còn điện thoại, lòng thì lo lắng đến muốn nổ tung nên anh tức giận mà hét lên, chân đá một cái làm bụi bay lên mịt mù. Từng giây từng phút trôi qua nếu không kịp thì Tuyết Nhi sẽ khó bảo toàn tính mạng, Đình Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh để nghĩ cách cứu Tuyết Nhi.
Đình Phong nhắm mắt rồi bình tĩnh hít sâu. Giác quan! Anh phải dùng giác quan để cảm nhận tuyến đường đã đi qua, tuy không nhìn thấy nhưng anh có thể liên tưởng được sự chuyển động.
" Đi thẳng m, vẹo trái m, đi thẳng..." Đình Phong là người rất nhạy bén và có chỉ số IQ vượt bậc nên anh nhanh chóng nhẩm ra được % đoạn đường để quay lại.
Đang trong lúc chạy đi thì anh đột ngột bị một chiếc xe chắn ngang.
Người trong xe khẩn trương bước xuống " Chủ tịch Tạ."
" Ngô Mẫn tại sao cô lại đến đây?" Đình Phong đầy kinh ngạc.
" Tôi bám theo cô Hạ, tôi biết cô ấy muốn đi cứu anh."
" Giám đốc Ngô cho tôi mượn điện thoại của cô."
Ngô Mẫn nhanh tay đưa điện thoại cho Đình Phong, anh cầm lấy và lặp tức gọi cho thư ký Triệu.
_ Chủ tịch anh không sao chứ?
_ Anh hỏi vậy là biết tôi bị bắt sao?
_ Cô Tuyết Nhi đã nói với tôi, hiện tại hai người vẫn ổn chứ vì số tiền cô ấy đem đến là giả, tôi chỉ sợ.
_ Cái gì? Là giả ư?
_ Vâng, tỷ, tôi không thể giúp cô ấy điều động số tiền đó.
Sự bất an bao trùm lên tâm lý của Đình Phong, anh chưa bao giờ phải căng thẳng như lúc này " Thư ký Triệu hãy cho tôi một chiếc xe đến địa điểm X."
" Tôi sẽ làm ngay."
Đình Phong nhíu sâu mi tâm, anh đưa điện thoại lại cho Ngô Mẫn rồi chỉ trong cái chớp mắt đã vụt chạy đi, trên gương mặt anh tỏ ra một sự quyết tâm đến đánh liều cả tính mạng, anh phải nhanh chóng quay lại để cứu cô ấy.
Ngô Mẫn chưa kịp nói gì, cô vội vào xe chạy nhanh theo Đình Phong " Tạ Đình Phong anh mau lên đi, tôi biết chỗ đó mà."
" Tôi không muốn liên lụy đến cô."
" Tôi không sợ thì anh sợ gì? Anh không muốn nhanh chóng cứu Tuyết Nhi sao? Tôi sẽ giúp anh, tôi có cách."
Đình Phong bị sự quyết đoán và gan dạ của Ngô Mẫn thuyết phục, anh dừng lại rồi khẩn trương lên xe của Ngô Mẫn.
" Tôi đã liên lạc với một người bạn, anh ta là đội điều tra chống tội phạm của interpol hiện tại đang hoạt động trong nước, anh ta sẽ biết cách để hỗ trợ cho chúng ta."
" Bọn chúng sẽ giết chết Tuyết Nhi nếu phát hiện có cảnh sát.""
Ngô Mẫn nhìn qua Đình Phong " Bạn tội rất có kinh nghiệm trong những vụ này, hãy tin ở tôi! sẽ ổn thôi."
_______
" Mau nói đi chứ? Cô định giỡn mặt với tôi đấy sao?" Xảo Tuệ răn dọa Tuyết Nhi.
" Mật khẩu là...là..." Tuyết Nhi biết rõ một khi cô nói ra mật khẩu thì cũng là lúc cô sẽ không bao giờ được gặp lại Đình Phong nữa. Hạnh phúc của cô chỉ mới tìm lại nhưng giờ đây chẳng lẽ chỉ là hai chữ biệt ly.
" NÓI." Liêm Xảo Tuệ thét lên.
" Cô Xảo Tuệ tôi đã kiểm tra xong tín hiệu điện tử bên trong vali, thật ra nó không phải là hệ thống tự hủy." Tên thuộc hạ của Xảo Tuệ báo cáo.
Xảo Tuệ chợt nhếch miệng cười, ánh mắt đầy sát khí, cô ta bước đến chiếc vali rồi bắn ba phát. Tiếng súng vang lên khiến Tuyết Nhi sợ hãi vô cùng.
Khóa của vali bị mở, Xảo Tuệ đắc ý mở ra, cô ta nhìn thấy tiền thì vô cùng thỏa mãn, Xảo Tuệ ngồi xuống bàn tay định sờ vào số tiền thì bỗng có một tên chạy vào:
" Cô Xảo Tuệ, Lâm Uyển Thanh đã bỏ trốn rồi."
Liêm Xảo Tuệ trừng mắt " Khốn kiếp, mau đi bắt nó lại."
Cô ta đứng dậy rồi đưa chân đạp chiếc vali đóng nắp lại. Thân người khom xuống cầm lấy chiếc vali rồi chợt liếc qua tên đang giữ Tuyết Nhi " Thả cô ấy ra."
Tên kia theo lệnh đã thả Tuyết Nhi, cũng may là Xảo Tuệ chưa phát hiện số tiền mà cô ta đang có là giả, thư ký Triệu khi cho tiền giả vào thì cũng đã ngụy trang một số tiền thật trên mặt.
Thế nhưng khi Xảo Tuệ vừa đi ra thì một tiếng pằng vang lên. Hạ Tuyết Nhi đứng đằng sau giật mình kinh sợ, tay cô run run đưa lên cửa miệng. Tên thuộc hạ lúc nảy vừa thả Tuyết Nhi đã phản bội Xảo Tuệ, hắn nhân lúc Xảo Tuệ không cảnh giác thì đã rút súng bắn một phát trí mạng vào cô ta.
Liêm Xảo Tuệ ngã xuống mà chết ngay tức khắc. Tên đó nhoẻn miệng cười hiểm ác rồi tiến đến cầm lấy vali, hắn háo hức sờ vào số tiền nhưng hắn bỗng trợn trừng mắt khi bên dưới một lớp toàn là tiền giả.
Tuyết Nhi sợ hãi mà bỏ chạy, hắn phát tiết liền quay ra sau bắn "Pằng" phát đạn bắn trúng góc tường, Tuyết Nhi đã bỏ chạy kịp.
Bọn thuộc hạ của Xảo Tuệ có đến tên, chúng đều có súng, hiện hai ba tên đang truy tìm Lâm Uyển Thanh.
Hai tên canh bên ngoài đang không chú ý thì bị Tạ Đình Phong ra đòn hạ gục, anh nhanh chóng lấy súng và thay trang phục của chúng mà lẻn vào trong. Đình Phong lúc lần đến căn phòng giam giữ Tuyết Nhi thì anh bỗng gặp Lâm Uyển Thanh thì ra cô ta vẫn chưa hề chạy ra bên ngoài.
" Đình Phong anh tìm em sao?" Lâm Uyển Thanh xúc động nhìn Đình Phong.
Tạ Đình Phong vội ôm cô ta núp vào một bên vì có một tên đang đi đến.
" Đình..." Đình Phong liền đưa tay che lấy miệng của Lâm Uyển Thanh, đợi lúc hắn vừa đi khỏi thì Đình Phong mới buông tay xuống.
" Chúng ta mau ra khỏi đây thôi anh." Lâm Uyển Thanh núm tay của Đình Phong vội kéo anh ra ngoài và cũng đúng lúc khẩu súng của tên phản bội bắt gặp cô ta.
Hắn không ngần ngại mà bóp cò pằng. Đình Phong túm lấy Lâm Uyển Thanh mà nhào người sang bên phải, viên đạn xẹt trúng cánh tay của Đình Phong.
" Đình Phong anh bị thương rồi." Lâm Uyển Thanh thét lên
Tên kia tiếp tục chỉa súng, Lâm Uyển Thanh sợ hãi mà lùi lùi người ra sau.
Khi hắn chuẩn bị bắn thì bụp một cái, khẩu súng bị văng lên cao. Ngô Mẫn đến kịp lục giải nguy cho Đình Phong, cô nhìn thấy máu trên tay của anh thì bỗng nhiên tức giận.
Ngô Mẫn ra đòn để đánh tên kia, hắn túm hai tay thành một đường thẳng để đỡ cú đá của Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn lùi một chân ra sau, cô thủ thế chuẩn bị ra đòn " Chủ tịch Tạ anh ổn chứ?"
Đình Phong đứng lên, tay anh nắm chặt phần cánh tay bị thương " Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Tên kia định nhân cơ hội chụp lấy khẩu súng thì Ngô Mẫn đã xoay một vòng đá khẩu súng tiếp tục văng ra xa, cô liên tục dùng lực ở chân thi triển cú đá kết hợp với quyền cước ở tay. Đến lúc này thì Tạ Đình Phong mới nhận ra rằng Ngô Mẫn thật rất tài giỏi, cô ấy là một nữ cường.
Lâm Uyển Thanh sờ lên cánh tay của Đình Phong, cô ta ủy giọng thốt lên " Em xin lỗi vì đã liên lụy đến anh."
" Em mau ra khỏi đây đi."
Ngô Mẫn sau đó đánh nóc out tên kia thì chạy đến chỗ của Đình Phong " Anh tìm thấy cô ấy chưa?"
" Vẫn chưa, Giám đốc Ngô phiền cô đưa Uyển Thanh ra ngoài, tôi sẽ đi tìm Tuyết Nhi."
" Tuyết Nhi?" Lâm Uyển Thanh trừng mắt thầm thốt lên.
" Nhưng anh đang bị thương."
"Tôi chịu được, hai cô mau đi đi."
" Được, anh hãy cẩn thận." Ngô Mẫn nhìn qua Lâm Uyển Thanh " Theo tôi."
Lâm Uyển Thanh không mấy cam tâm, cô ta khó chịu đi theo Ngô Mẫn, tranh thủ lúc đi qua gã bị Ngô Mẫn đánh ngất thì Lâm Uyển Thanh đã chụp lấy súng của hắn.
Ngô Mẫn nép vào bên góc tường để quan sát khi thấy đã ổn thì quay qua nói " Mau đi thôi." Thế nhưng khi cô nhìn ra sau thì không thấy Lâm Uyển Thanh đâu cả.
" Cô ta đâu rồi."
----------
Tạ Đình Phong đi đến căn phòng giam giữ Tuyết Nhi thì phát giác cái sát của Liêm Xảo Tuệ, anh sợ hãi mà chạy ngay vào trong nhưng bên trong vốn không có ai.
Đình Phong không còn nghĩ được gì, lòng anh như bấn loạn:
" Tuyết Nhi! Tuyết Nhi." Anh bất chấp mà thét lên.
Bọn thuộc hạ của Xảo Tuệ bị đánh động nên chạy ra, Đình Phong điên tiết anh thấy tên nào là rút súng bắn ngay tên đó.
Thế nhưng khi chỉa súng đến một tên thì ngón tay anh chợt đông cứng, tên Ken thuộc hạ thân cận nhất của Liêm Xảo Tuệ đang giữ Tuyết Nhi trong tay, hắn chỉa khẩu súng vào thùy trái của Tuyết Nhi, lúc thả Đình Phong xong thì hắn quay trở lại phát hiện Liêm Xảo Tuệ đã chết bên cạnh một số tiền giả, hắn căm phẫn liền truy đuổi Hạ Tuyết Nhi, ngay khi hắn vừa bắt được cô ấy thì gặp Tạ Đình Phong.
" Bỏ súng xuống." Hắn thốt lên.
Đình Phong buộc phải buông tay.
Tuyết Nhi sợ hãi nhưng vẫn lo lắng cho Đình Phong " Đừng, anh đừng nghe lời hắn, mặt kệ em đi."
Tên Ken thấy Đình Phong hạ súng thì bóp cò bắn một phát vào đùi của Đình Phong.
Tuyết Nhi thét lên " Đình Phong."
Đình Phong ngồi sụp xuống, máu tuôn chảy ào ạt.
Tuyết Nhi bất chấp mà cắn mạnh vào tay tên Ken, hắn nhất thời buông lỏng tay. Khoảng cách giữa tên Ken và Đình Phong là hơn m, vì vậy Tuyết Nhi không mất thời gian để nhào đến bên anh.
Đình Phong muốn rớt tim với cô ấy, tên Ken sẽ lập tức đưa súng bắn Tuyết Nhi, Đình Phong chỉ còn có thể đánh cược / để cứu cô ấy, khi tên Ken chỉa họng súng chuẩn bị bóp cò thì anh cũng nâng súng lên để bắn, nếu anh thất bại thì Tuyết Nhi sẽ chết vì thế bằng mọi giá Đình Phong phải thao tác nhanh nhất có thể.
Pằng.
Viên đạn xuyên thẳng vào tim, toàn thân tê liệt, hắn học máu rồi từ từ ngã xuống.
Đình Phong lúc này mới hạ nhẹ được sự sợ hãi, vùng trán toát đầy mồ hôi, anh ôm chặt Tuyết Nhi vào lòng.
Tuyết Nhi thì cố gắng đẩy anh ra, cô khóc nhìn vào vết thương ở cánh tay và cả ở phần đùi của anh, Đình Phong đang mất máu khá nhiều.
" Anh cố chịu một chút, em đưa anh đến bệnh viện."
Cô vừa khóc vừa nói, hai tay cô bịt lấy đùi của Đình Phong nhưng máu vẫn cứ chảy, cõi lòng cô như lửa đốt.
" Dìu anh đứng dậy đi." Đình Phong mệt mỏi thốt lên.
Tuyết Nhi cố gắng giúp anh đứng dậy, bên ngoài cảnh sát cũng đã đến. Đình Phong đang rất đau nên bước đi rất khó khăng, Tuyết Nhi dìu anh từng bước chậm, cô không ngừng rớt nước mắt.
Ngô Mẫn vì phải quay lại tìm Lâm Uyển Thanh nên vẫn chưa ra khỏi nơi này, cô từ hướng trái chạy đến nhìn thấy Tuyết Nhi và Đình Phong thì định thốt lên nhưng Ngô Mẫn kinh hoàng khi phát hiện Lâm Uyển Thanh đứng ở đằng sau, cô ta đang định bắn Tuyết Nhi.
Lâm Uyển Thanh nổi lên lòng thù hận, cô ta muốn giết chết Hạ Tuyết Nhi.
" Cẩn thận." Ngô Mẫn thét lên.
Tạ Đình Phong quay lại, mắt anh nhướng lên, người đàn ông dùng hết sức lực để ôm lấy Tuyết Nhi, phát súng vì thế mà chọn vẹn trúng vào lưng anh.
Lâm Uyển Thanh nhìn thấy Tạ Đình Phong ngã xuống thì mở to đôi mắt, khẩu súng bất giác rớt khỏi đôi tay. Cảnh tượng này làm tâm trí Lâm Uyển Thanh bấn loạn, hai tay cô ta túm lấy tóc rồi thét lên " KHÔNG, không phải em, em không có bắn anh, em không có.."
" Đình Phong anh sao rồi?" Tuyết Nhi đỡ lấy Đình Phong, cô không khóc được nữa mà chỉ còn lại một sự tê cứng, cô sợ đến mất hết mọi cảm giác.
Ngô Mẫn chạy đến, cô cũng rất sợ hãi. Tuyết Nhi chạm bàn tay dính máu lên cánh tay của Ngô Mẫn, giọng nói nghèn nghẹt thốt lên " Ngô Mẫn...giúp tôi gọi...gọi..."
Ngô Mẫn không đợi Tuyết Nhi nói hết, cô vội lấy điện thoại gọi ngay xe cứu thương.
Tuyết Nhi sờ lên mặt của Đình Phong, cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất bây giờ cô đang mất kiểm soát hơn bao giờ hết:
" Đình Phong anh sẽ không sao...sẽ không sao đâu..."
Đình Phong mơ màng nhìn Tuyết Nhi, anh cố gắng đưa tay lên, Tuyết Nhi núm lấy tay anh rồi áp lên gò má của mình.
" Nói câu anh thích đi.." Giọng nói rất yếu ớt của anh thốt lên.
Tuyết Nhi rớt nước mắt ướt trên bàn tay của anh " Em yêu anh."
Đình Phong từng hỏi cô về tình cảm cô dành cho anh nhưng trong số những lần anh hỏi đó thì cô chỉ luôn nói dối, nói những lời khiến anh đau lòng, giờ phút này cô thốt lên lời yêu thương mà đau đến vặng lòng.
" Vậy là đủ rồi." Đình Phong nói câu cuối rồi khép lại đôi mắt, bàn tay cũng không còn lực đặt trên má của Tuyết Nhi.
" Tạ Đình Phong." Ngô Mẫn thét lên.
......