Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

chương 6: chúng sinh đều là cây cỏ (thay đổi 3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời đầu tiên mình muốn thông báo tổng chữ hiển thị trên qt của mình là 12k939 từ, tổng chương 6 và chương 7. Mình không biết nên cười hay nên khóc nữa!

Kiều Tẫn hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút. Lời nói tại đầu lưỡi lăn vài vòng, như là kẹo sữa bò lăn qua bột đường, vừa mềm mềm vừa mang theo vị ngọt, "" Tôi muốn, muốn biết mình gả cho người như thế nào.""

"" Ví dụ đi?""

Kiều Tẫn thở phào, dù đây cũng chỉ là giao tiếp bình thường, khác mỗi là cách điện thoại, nhưng không biết tại sao nghe Lục Hàm Châu nói tim liền đập loạn, làm cho cậu vô cùng bất an.

Mèo mập làm ổ trên đùi, Kiều Tẫn khẽ đưa tay đặt lên lưng nó, nhẹ giọng hỏi: "" Tôi không biết gì cả, chiều cao, tướng mạo, tuổi tác.""

Lục Hàm Châu ngẩn người mất một giây, bị người vợ nhỏ chưa từng gặp mặt này làm bất ngờ một trận. Chỉ khẽ cười một tiếng, không trả lời câu hỏi kia mà hỏi ngược lại: "" Nhẫn có vừa không?""

Kiều Tẫn nhất thời sững sờ, nhìn hộp nhẫn trên bàn thấp, tựa như bị bỏng mà thu hồi tầm mắt, thấp giọng trả lời: "" Chưa thử.""

"" Bây giờ thử xem."" Lục Hàm Châu thay đổi một tư thế, tựa lưng vào ghế, trên tay còn cầm một bản kế hoạch hợp tác, tùy ý gõ gõ vào tập văn kiện, hiếm khi kiên trì mà chờ âm thanh ma sát bên đầu kia dừng lại.

Lại một giọng nói mềm mềm dẻo dẻo vang lên: "" Vừa.""

Lục Hàm Châu thu tay về, ung dung chậm rãi trả lời câu hỏi kia.

"" Giấy kết hôn cậu đã ký, nhẫn cũng đã đeo lên tay, bây giờ mới nhớ đến hỏi tướng mạo, tuổi tác của chồng mình."" Lục Hàm Châu hơi ngừng lại, tại lúc Kiều Tẫn vô cùng sốt sắng nuốt nước bọt mà bổ sung một câu, "" Lục thái thái, có phải là hơi muộn rồi không?""

Kiều Tẫn bị câu nói này làm cho sững sờ, chỉ cần một câu "" Lục thái thái"" đã làm hai má nhất thời như muốn bốc cháy, thanh âm liền bé đến không nghe ra nổi.

"" Hả?"" Ngay cả Lục Hàm Châu thính lực hơn người cũng không nghe rõ, không tự giác mà trầm giọng nhắc nhở, "" To lên một chút.""

Kiều Tẫn bị giọng nói bỗng dưng trầm xuống kia dọa sợ hết hồn, theo phản xạ lên giọng, như bé ngoan lên lớp trả lời giáo viên: "" Tôi.... tôi quên mất.""

Lục Hàm Châu ngẩn ra.

Quên mất?

Đáp án này thật sự làm hắn bất ngờ, màn hình thoáng tối lại, hắn đưa tay chạm nhẹ màn hình làm nó một lần nữa sáng lên. Thiếu niên mềm mềm trắng trắng tràn đầy vị sữa trên màn hình kia vẫn cứ ""nhìn hắn"", cộng với tiếng nói tinh tế rụt rề truyền ra từ điện thoại, chóp mũi hắn tựa hồ tràn lan một cỗ vị sữa ngọt.

Kiều Tẫn nghe hắn cười nhẹ, không khỏi hốt hoảng, ở trong lòng hoảng loạn suy đoán xem hắn cười cái gì. Có phải là vấn đề cậu hỏi rất buồn cười hay không.

Lục Hàm Châu: "" Đã hỏi qua Trình luật sư chưa?""

Kiều Tẫn không trả lời, Lục Hàm Châu đoán cậu không được lanh lợi như người thường, liền lặp lại một lần nữa, "" Cậu muốn biết về tôi, có hỏi qua Trình luật sư không?""

Kiều Tẫn có chút ngượng ngùng trả lời: "" Có hỏi.""

"" Cậu ta nói thế nào?""

Kiều Tẫn thoáng suy nghĩ một chút, nói: "" Trình luật sư nói, Lục tiên sinh rất nổi tiếng, nếu như tôi muốn biết về anh, có thể lên tin tức về tài chính và kinh tế, có rất nhiều, không phải phiền đến anh.""

Lục Hàm Châu "" ừ "" một tiếng, sau đó đem âm thanh ép đến vô cùng trầm thấp. Từ điện thoại truyền tới, Kiều Tẫn thậm chí còn cảm thấy được có gió thổi vào tai, đến cả màng nhĩ cũng ngứa ngáy.

"" Vậy cậu muốn xem tin tức tài chính, kinh tế, hay là vẫn muốn tự mình kiểm chứng?""

Một câu này trực tiếp đem Kiều Tẫn hỏi đến choáng váng, suy nghĩ một lúc mới có thể hiểu ý tứ Lục Hàm Châu, sau đó lại bị ý tứ này làm cho sợ hãi.

Hắn có thể sẽ không muốn hay không?

Lúc này cửa đột nhiên vang lên, mèo mập bị tức giấc nhảy dựng lên lập tức nhào vào làm rơi mất điện thoại, móng vuốt vừa vặn chạm vào, cúp điện thoại.

"" Meo~~""

Kiều Tẫn nhìn nó một bộ vô tội, lại liếc nhìn điện thoại. Dì Lý âm thanh theo tiếng gõ cửa vang lên: "" Thái thái, bữa trưa đã làm xong, ngài muốn dùng bây giờ không?""

Kiều Tẫn bận rộn từ dưới đất bò dậy mở cửa, kết quả một giây sau lại vang lên tiếng thét: "" Cái, cái, cái thứ quỷ quái gì vậy!""

Kiều Tẫn nhìn theo tầm mắt bà, búp bê gỗ* của cậu đang đứng trên bàn, trừng mắt nhìn về phía dì Lý.

* Búp bê đầu gỗ, búp bê dùng trong múa rối ( 戏偶). Đầu búp bê truyền thống được làm bằng gỗ, và quy trình sản xuất là cắt, chạm khắc thô, làm mịn, giấy cotton, nền đất, móng, sơn mài, đặc điểm khuôn mặt và vẽ mặt, sơn bóng, râu tóc, đầu. Tỷ lệ khung cơ thể và quần áo được kéo dài, và tỷ lệ cơ thể khá gần với người thật, khoảng bảy đến chín, và chu vi vòng đầu chủ yếu là 7 inch. Đầu con rối (hình 1) được chạm khắc từ gỗ long não hoặc gỗ trắng. Có một thiết bị đặc biệt bên trong đầu con rối, có thể được kéo bằng một sợi dây để điều khiển chớp mắt, và ngón giữa có thể được sử dụng để kéo môi. Nhưng mình không tìm thấy tài liệu nào liên quan đến thủy tinh hay là pha lê cả TT.

"" Vâng... xin lỗi."" Kiều Tẫn vội vàng quay người, xoay lại búp bễ gỗ, lại tìm đồ vật che nó lại, áy náy nói: "" Dọa dì rồi.""

Dì Lý sợ hãi không thôi, nhìn búp bê gỗ để trên bàn, cao bằng nửa người đang nhắm mắt lại, lúng túng cười: "" Không, không sao.""

Nghe đâu loại búp bê này có khả năng thông linh, mới vừa rồi còn nhìn bà chằm chằm, đôi mắt kia thật sự quá giống người thật. Cả người được điêu khắc đến cẩn thận, thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.

Bà nghe nói rất nhiều người ở nhà sẽ làm ra những thứ này, thật quá kỳ quái.

Đời này của Lục Hàm Châu chưa từng bị ai cúp điện thoại, thế mà lại có vợ nhỏ hắn chưa từng gặp mặt dám làm.

Hắn nhìn thời gian trò chuyện hiển thị trên điện thoại 05:13:21 mà lâm vào trầm từ cùng loáng thoáng không dám tin. Bên tai tựa hồ như còn quay quẩn tiếng nói mềm mềm mang theo vị sữa kia.

Cậu không dám nói chuyện với hắn, lại dám cúp máy hắn?

Thú vị.

Bất quá, chỉ là nói chuyện với hắn cũng sợ thành như này, vậy chờ đến khi gặp mặt rồi, hắn có thể sẽ dọa người ta đến khóc không?

Lục Hàm Châu không nhịn được dâng lên một chút ý cười, ác ý từ trong xương thoáng tràn lan đầy ra ngoài. Dường như không thể chờ nữa muốn nhìn một chút thứ Phùng Ngọc Sinh cất công đưa cho hắn, rốt cuộc là dạng Omega gì.

Có lá gan gả cho hắn, cũng nên phải chuẩn bị tâm lý.

"" Cốc cốc.""

Lục Hàm Châu đặt điện thoại qua một bên, thuận miệng nói: "" Vào đi.""

"" Lục tổng, phu nhân đã tới.""

Lục Hàm Châu ngòi bút ký tên khẽ ngừng lại, tựa như lập tức liền khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt nói: "" Để cho bà vào.""

"" Vâng."" Thư ký đóng cửa lại đi ra ngoài, không bao lâu liền đưa một người phụ nữ trung niên dung mạo tinh xảo tiến vào, đứng cạnh cửa cung kính mở cửa cho bà.

Chu Uyển Dung vừa tiến vào liền thuận tiện nói: "" Lục tiên sinh bây giờ cứng cánh rồi, kết hôn, loại đại sự này cũng không cần thông báo về nhà một tiếng, có đúng không?""

Lục Hàm Châu đặt văn kiện trong tay xuống bàn, ngẩng đầu lên. Ánh mắt vốn vì thanh âm ngọt ngọt mềm mềm kia mà ngậm chút ý cười, không biết từ bao giờ lại trầm xuống, tựa như đột nhiên bao phủ một tầng băng.

"" Nếu như muốn hưng binh vấn tội, tôi xem như là bà tìm lộn người.""

Chu Uyển Dung vừa nghe lời này, vẻ mặt cùng thanh âm đều trở nên gay gắt, cay nghiệt nói: "" Tôi là mẹ cậu, giờ cậu muốn nói chuyện với tôi như thế này?""

Lục Hàm Châu gác lại bút, tư thế ngồi không thay đổi, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng chống trên thái dương, mặt mày sắc bén vẫn bình tĩnh như cũ, thoạt nhìn có chút dọa người.

Bây giờ Lục thị đều nằm trong tay Lục Hàm Châu, ngay cả lão gia tử cũng không dám xem thường hắn như trước đây, vậy thì bà cũng phải sợ hãi đứa con trai này vài phần.

"" Vậy phu nhân hy vọng thái độ gì.""

Chu Uyển Dung né tránh tầm mắt kia, sau một lát mới nói: "" Phùng gia là cái gì chứ, chỉ là một cái nhà giàu mới nổi, nó lại còn không phải con ruột Phùng Ngọc Sinh. Coi như là con ruột, nó cũng không xứng với một sợi tóc của con! Đầu óc con hỏng rồi sao? Thật sự cho rằng phượng hoàng có thể bay ra từ ổ gà sao?""

( Lục tổng: Cái gì phượng hoàng? Đấy là tiểu thiên nga của tôi! )

Lục Hàm Châu khẽ nâng mắt, lạnh lùng, châm chọc nhìn bà. Chu Uyển Dung bị hắn nhìn đến có chút mất tự nhiên, qua mấy phút mới tỉnh táo lại: "" Có rất nhiều Omega vừa ưu tú vừa có gia thế xứng đôi với con, con đến cùng là tại sao lại cưới nó! Đừng nói với mẹ là con đã...!"" ( Đã làm cho nó có thai. Đoạn này dành cho ai không đoán được thoại tiếp theo)

"" Bởi vì.""

"" Mẹ cũng là vì con, mẹ biết con không thích loại Omega mềm mềm đáng yêu kia. Mẹ còn nghe nói đứa trẻ kia ngoại trừ khiêu vũ liền không còn gì khác, nói không chừng ra đường còn có thể đi lạc, lại còn chỉ có thể khóc lóc đợi con mang về nhà.""

Chu Uyển Dung nói xong mới hậu tri hậu giác phát hiện Lục Hàm Châu vừa mới mở miệng, dừng một chút hỏi hắn: "" Con vừa mới nói cái gì?""

"" Cục quản lý gen gửi xuống văn kiện, nói tin tức tố của tôi và cậu ta khớp 99%, nếu như tôi không cưới, bà đoán xem vị trí của bà hiện tại còn có thể ngồi vững bao lâu?""

Chu Uyển Dung kinh hãi: "" Có ý gì!""

Lục Hàm Châu không đem chuyện Phùng Ngọc Sinh thông qua cục quản lý gen tính kế hắn nói ra. Chỉ đánh bậy đánh bạ, nói toạc ra lần tổng tuyển cử người thừa kế này, hắn không thể không cưới Kiều Tẫn.

"" Lão gia tử vội vã gọi đại ca trở về, phỏng chừng là biết mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa."" Lục Hàm Châu dừng một chút khẽ híp mắt, cười khẽ, "" Bỏ Lục thị, lại còn chắp tay dâng cho đại ca? Xin lỗi, tôi không có thói quen để cho người khác sử dụng đồ của mình.""

Chu Uyển Dung lúc trước còn không hiểu, đang yên đang lành lại kêu con trưởng tàn phế kia trở về làm gì, thì hiện tại qua miệng Lục Hàm Châu liền minh bạch.

Năm đó con trưởng bị tay nạn giao thông tàn phế cả hai chân, lão gia tử lại bệnh dậy không nổi, là Lục Hàm Châu đứng ra tiếp nhận Lục thị đang trên bờ vực thẳm.

Từ bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đi đến tận bây giờ, vững chắc tựa như không ai có thể lay động được, đều là một công của Lục Hàm Châu. Nhưng tất cả mọi người đều biết, hắn có quyền còn cổ phần vẫn là do lão gia tử khống chế.

Chu Uyển Dung là vợ hai, sau khi người vợ cả của lão giả tử qua đời mới gả đến.

Lão gia tử trước sau đều là không thích đứa con trai bị "" tự ý"" sinh ra này. Mặc dù lão đầu óc kinh doanh không ai bằng, nhưng cho đến giờ vẫn không thể nào tiếp thu được chuyện bị Chu Uyển Dung tính kế, dùng đứa con trai này uy hiếp muốn tiến vào Lục gia.

Trái lại, Chu Uyển Dung có ngày hôm nay, đều là bắt nguồn từ khi Lục Hàm Châu đứng lên ngăn sóng dữ cứu vớt Lục thị.

Chúc Xuyên từng nói, Lục Hàm Châu, hắn là người không cho phép bản thân mình có một bước đi sai lầm hoặc là mất khống chế, lại càng không cho phép trong cuộc đời này có nửa phần bất ngờ phát sinh. Nhất định phải duy trì lý trí, bình tĩnh mới có thể tiếp tục tồn tại ở Lục gia.

—— Một Lục Hàm Châu như vậy thật sự không giống một con người sống sờ sờ, có tình cảm.

Đối với hắn mà nói, tình cảm không giúp ích, mà chỉ có liên lụy.

"" Coi như là đã cưới, con cũng không được đánh dấu nó, người như vậy làm sao xứng với con."" Chu Uyển Dung sắc mặt hết xanh lại chuyển trắng, nghĩ Lục Hàm Châu cưới một người như vậy không giúp được gì cho cuộc sống của bà.

Hắn cần phải lấy một người môn đăng hậu đối, đến lúc đó nếu lão gia không chia tài sản cũng có một đường lui.

Lục Hàm Châu từ bàn làm việc rộng lớn đứng lên, đôi mắt lạnh lùng đen kịt mà nghiêm nghị, âm thanh cũng lạnh nhạt đến cực điểm.

"" Đó là Lục thái thái tôi cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần tôi nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh dấu.""

Trên bàn ăn rộng lớn có bày vài đĩa đồ ăn tinh xảo, Kiều Tẫn không biết vị nếm vài miếng liền không ăn nổi nữa. Dì Lý lại thân thiết đưa lên một đĩa đồ ngọt.

Kiều Tẫn nói cảm ơn, nâng ở trong tay nhưng không thấy ngon miệng, tầm mắt không tự chủ quan sát cách bày trí phòng khách, đánh giá xung quanh.

Rất đơn giản, thậm chí còn có thể coi là ít đồ, so với nhà của Phùng thúc thúc xanh vàng rực rỡ thì nơi này quả thực hơi trống rỗng. Biệt thự này mặc dù lớn hơn Phùng gia vài lần nhưng vật dụng trang trí lại quá ít.

Trên tường còn có mấy bức chữ, không phải Lục Hàm Châu viết. Kiểu chữ này hoạt bát hơn một chút, không có sắc bén ác liệt, phảng phất có thể cắt đứt mọi thứ như Lục Hàm Châu. =)))) Sao đoạn này tui edit hơi tù nhở

Thanh Thương ngồi xổm ở ngoài cửa sổ, Kiều Tẫn nhìn thấy liền sợ hết hồn, ngón tay đột nhiên tê rần, quay đầu lại liền nhìn thấy một con vẹt lông vàng nhạt* đang dùng mỏ mổ mổ trên mu bàn tay cậu.

* Vẹt xám úc: Nymphicus hollandicus là một loài trong họ. Đây là loài đặc hữu của Úc. Chúng là loài chim cảnh trong gia đình rất được ưa chuộng trên thế giới và là loài chim tương đối dễ nuôi. Khi được nuôi trong lồng, đây là loài chim nuôi xếp đứng thứ hai về độ phổ biến chỉ sau giống két uyên ương.

Không sợ người lạ một chút nào.

Kiều Tẫn mới mẻ muốn chạm vào nó, kết quả vừa mới đưa tay đến gần nó liền bay đi. Dì Lý vừa vặn tiến vào, nở nụ cười nói: "" Đó là tiên sinh nuôi, đẹp không?""

Kiều Tẫn theo bản năng gật đầu, lại nghĩ đến đó là vẹt của Lục Hàm Châu nuôi liền rụt lại ngón tay, ánh mắt lưu luyến mới mẻ vừa nãy cũng thu lại.

Dì Lý thấy cậu ăn ít, đồ ngọt trong bát tựa như chưa vơi đi chút nào, thở dài nói: "" Tiên sinh cũng ăn rất ít, chỉ là tiên sinh không dễ nuôi như ngài, kén ăn vô cùng. Tôi chăm sóc tiên sinh nhiều năm như vậy, thay đổi nhiều phương pháp nấu ăn, kết quả tiên sinh đều không thích ăn.""

Dì Lý rất nhiều lời, Kiều Tẫn không tự chủ quay về phía bà, nghe bà nói về Lục Hàm Châu.

"" Tiên sinh tính khí vừa không tốt, cũng không hay cười, thoạt nhìn còn cực kỳ hung ác. Tôi đã giới thiệu không ít giúp việc đến đây làm, về sau thực sự không nhìn nổi nữa đành phải quay về đây tự mình chăm sóc.""

Kiều Tẫn lần đầu chủ động mở miệng, thanh âm không quá lớn, "" Lục tiên sinh rất đáng sợ sao?""

"" Hả?"" Dì Lý sững sờ, không nghe rõ hỏi lại: "" Ngài nói cái gì?""

Tác giả có lời:

Kiều Kiều: Hu hu hắn thật đáng sợ a, tôi không muốn hiểu a.

Lục Hàm Châu: Không phải, tôi không có, thái thái em nghe tôi giải thích, tôi thật sự không xấu.

Editor: 3k chữ mọi người nhìn hộ tui tí nữa sẽ có 13k - 3k chữ bằng 10k chữ. Mọi người cố gắng đợi! Về phần ý nghĩa tên chương mình sẽ giải đáp khi mình tìm ra đáp án =)). Quá khó hiểu rồi!!

15/04/2020, tui thật muốn đi chết với lượng chữ hôm nay mà TT *khóc*

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio