Trước năm mới, theo truyền thống Bình Châu hai bên phải dẫn bạn đời về nhà nhau một chuyến. Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn về Phùng gia trước.
"Sao vậy? Không vui?"
Thái độ Kiều Tẫn khác hẳn ngày thường, căng thẳng và chột dạ khiến Lục Hàm Châu càng thêm xác nhận, Dương Cần xác thực có giao nhiệm vụ cho cậu.
"Em không muốn về." Kiều Tẫn trốn tránh tầm mắt hắn, "Để lần sau... Lần sau lại về nhà được không?"
Lục Hàm Châu đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi cho cậu, nắm ngón tay cậu hỏi: "Em không muốn gặp mẹ sao?"
"Không, không phải." Kiều Tẫn sợ hắn phát hiện mình không bình thường, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống căng thẳng, lẳng lặng ngồi cạnh ghế lái.
"A, đúng rồi."
Lục Hàm Châu hơi nhíu mày nhìn Kiều Tẫn một tấm thẻ từ trong túi ra, hai tay đưa tới, "Em mới bán được búp bê, tiền cho anh."
"Cho tôi làm gì?"
Kiều Tẫn không nói, nhét thẻ vào tay hắn, một lúc sau mới thấp giọng nói, "Đã nói nuôi anh, sau này tiền sẽ đều đưa anh, anh..."
Lục Hàm Châu nhìn ra cậu đang lo sợ, lo lắng mình làm không tốt sẽ bị hắn chán ghét cho nên liều mạng làm cho hắn vui lòng.
Lục Hàm Châu nở nụ cười, nói: "Nếu Kiều Kiều đã có lòng, tôi sẽ nhận."
Phùng Triều Ân còn đang bị hạn chế, ở trong nhà quạnh quẽ nên có chút quán phận. Phùng Ngọc Sinh và Dương Cần nhìn nhau không nói gì ngồi trên ghế salon phòng khách.
Kiều Tẫn hơi gò bó gọi: "Phùng thúc thúc, mẹ."
Dương Cần đứng lên, "Mẹ nghe nói hôm nay hai con muốn qua sớm, không nghĩ tới là sớm như vậy."
Bà so với lúc trước xem ra đã nhiệt tình hơn nhiều, nhưng vẫn không dám thật sự nhìn Lục Hàm Châu, dường như lảng tránh mà nói, "Kiều Kiều, dẫn Lục tiên sinh đến phòng con chơi một lúc. Ăn cơm mẹ gọi con."
Kiều Tẫn nghiêng đầu đến nhìn Lục Hàm Châu, thấy hắn không nói lời nào liền đưa tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nắn nắn, nhỏ giọng nói: "Đàn anh, anh có muốn xem... Phòng em một chút không?"
Lục Hàm Châu rất nghe lời mà cười cười, "Được."
Phùng Ngọc Sinh lạnh mặt, không che giấu ý tứ không ưa hai người chút nào.
Dương Cần đưa tay đẩy lão một cái, thấp giọng nhắc nhở: "Ông đừng như vậy, việc kia cũng không thể trách Lục Hàm Châu."
"Không trách?" Phùng Ngọc Sinh như bị đụng vào công tắc nào đó, lập tức nổi cơn giận: "Người đứng đằng sau cổ vũ Trương Hiểu Mẫn còn không phải hắn thì là ai? Bà cũng muốn giúp đỡ con bé kia hại Triều Ân?"
Lục Hàm Châu nắm tay Kiều Tẫn tựa như không nghe thấy, ung dung lên lầu.
Phùng Ngọc Sinh mắng Dương Cần xong liền quay đầu nhìn bóng lưng Lục Hàm Châu, "Tôi biết, hôm đó Triều Ân bất kính với cậu, nhưng nó chỉ là nói vài câu mà thôi, nếu cậu không vui cậu đánh nó một trận là được rồi, sao phải ép nó vào tù?"
Lục Hàm Châu đưa lưng về phía lão, nhàn nhạt nói: "Đây là sự trừng phạt mà con ông nên nhận."
"Nên nhận? Mày làm bao nhiêu việc mà không bị trừng phạt thì sao? Đừng tưởng rằng tao không biết!" Phùng Ngọc Sinh cười lạnh nói: "Mày nghĩ tay mày còn sạch sao? Thằng nhóc Kiều Tẫn kia..."
Dương Cần dùng hết toàn lực kéo lão lại, "Đừng nói nữa, tất cả đều là tại tôi, tôi...!"
Trên mặt Dương Cần lập tức trúng một cái tát, cả khuôn mặt bị tát đến lệch đi, nước mắt ngay lập tức rớt xuống.
Kiều Tẫn đi ở phía trước, không nhìn thấy một cái tát này.
Phùng Ngọc Sinh chỉ vào Dương Cần chửi ầm lên, "Bà cút ngay cho tôi, sai bà làm chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Không phải bà nói Kiều Tẫn có thể thuyết phục được Lục Hàm Châu sao? Bây giờ thì thế nào?"
Dương Cần: "Ông đánh cũng đã đánh, không thể cho Kiều Tẫn một ít mặt mũi mà gạt chuyện này sang một bên sao? Lại nói, Triều Ân có ngày hôm nay cũng là do nó làm hỏng việc, chỉ cần nó biết sửa đổi là có thể có hy vọng."
"Có hy vọng? Mẹ nó, bà không biết bây giờ xã hội này toàn là luật lệ bảo vệ Omega sao?"
Lục Hàm Châu cố ý tụt lại phía sau, nhẹ nhàng câu khóe miệng.
Phải thừa nhận, Dương Cần diễn xuất rất tốt.
Người như Phùng Ngọc Sinh, coi việc làm ăn còn hơn cả gia đình, nên cho dù lão hận Lục Hàm Châu thấu xương cũng chỉ có thể nhẫn lại.
Lão đột nhiên nổi điên là vì câu khuyên lơn tưởng thật mà là giả kia của Dương Cần.
Một người thoạt nhìn yếu thế, tùy ý bị đánh chửi thật ra lại nắm giữ nhất cử nhất động của Phùng Ngọc Sinh. Dương Cần không hề yếu đuối, trìu mến như vẻ bề ngoài.
Phùng Ngọc Sinh hơn nửa hẳn cũng đã bị bà tính kế, bà cố ý nhận cái tát này, một là cho hắn xem, hai là cho Kiều Tẫn xem.
Tính toán rất tốt, nhưng đáng tiếc Kiều Tẫn không nhìn thấy. Lục Hàm Châu cười nhạo một tiếng đi vào phòng đóng cửa lại, ngăn lại tất cả những thanh âm bên ngoài.
Phòng Kiều Tẫn trang trí rất đơn giản, nhìn ra được là không ai quan tâm đến cậu.
"Không vui sao?" Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn hồn bay phách lạc, đưa tay xoa đầu cậu.
Kiều Tẫn cà cà lòng bàn tay hắn, "Lúc em và mẹ vừa đến Phùng thúc thúc đối xử với em rất tốt, nhưng sau đó lại..."
"Không sao, những việc này cứ giao cho tôi giải quyết."
Kiều Tẫn vừa nghe hắn nói muốn giải quyết liền lập tức đứng lên, "Không được!"
Lục Hàm Châu nhíu mày: "Tại sao không được? Lẽ nào em không cần tôi nữa sao?"
"Không phải." Kiều Tẫn không dám nói, cậu sợ hắn tiếp xúc nhiều với Dương Cần lền biết đến Kiều Chấn Hoa, cầm lấy tay hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, "Em muốn tự giải quyết, được không?"
Lục Hàm Châu dừng một chút, nói: "Được, vậy giao cho em tự giải quyết, đừng để tôi thất vọng biết chưa?"
"Cảm ơn đàn anh."
"Ừm, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì buổi tối đừng khóc."
Một câu nói này của Lục Hàm Châu ngay lập tức làm mặt cậu đỏ bừng, nhớ tới tối hôm trước hắn ngắt lấy cổ tay cậu khóa lên đỉnh đầu, chạm đến một chiều sâu trước nay chưa từng có.
Cậu thút tha thút thít khóc rất lâu, lại làm nũng, xin thua, đủ mọi cách cũng không khiến hắn mềm lòng. Sau khi kết thúc vẫn còn lộn xộn trong chăn, run rẩy khóc nức nở.
Lục Hàm Châu kéo lấy cổ tay cậu, trầm giọng hỏi: "Lộn xộn cái gì? Còn chưa đủ sao?"
Kiều Tẫn cho là hắn lại muốn nữa, liền đỏ mắt nín khóc, không dám chuyển động, ngón tay siết chặt lấy chăn chờ đến khi hắn ngủ mới tiếp tục lấy ra.
"Em đang làm gì?"
Kiều Tẫn oan ức nói: "Trướng."
Lục Hàm Châu bất đắc dĩ hôn cậu một cái, ôm cậu đi phòng vệ sinh, lấy đồ vật ra, giúp cậu lau xong mới hỏi: "Dễ chịu không?"
"Ừm..."
Kiều Tẫn nhớ đến một màn trước khi ngủ, cậu cùi trong lồng ngực hắn, gối lên cánh tay hắn, chóp mũi toàn là nhàn nhạt khí vị tin tức tố khiến người ta an tâm, cho dù là trời sập xuống cũng không màng.
Lục Hàm Châu mượn cớ đi phòng vệ sinh một chút, để Kiều Tẫn ở lại trong phòng dọn những đồ cần thiết mang đi.
Kiều Tẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Hàm Châu đóng kín cửa, đứng trên cầu thang nhìn Dương Cần và Phùng Ngọc Sinh vẫn đang hạ thấp giọng cãi nhau, ho nhẹ một tiếng.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Lục Hàm Châu đi xuống, chọn một cái ghế, hai chân vắt chéo, đặt tay trên đầu gối, khẽ nhấc mắt, "Hai vị, mời ngồi."
Phùng Ngọc Sinh cau mày, sao lại cảm thấy hắn là chủ nhân còn mình là khách thế này?
Lục Hàm Châu không để ý ánh mắt của lão, khẽ cười nói: "Hôm nay tôi dẫn Kiều Tẫn trở về có hai việc muốn nói một chút, một cái nói cho Phùng tiên sinh."
"Mày còn muốn làm gì? Biết chúng tao không có cách nào bắt nạt mày liền làm nhục? Đừng có bắt nạt người quá đáng."
Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn lão, cười nhạt, "Quả thật Trương Miểu là có tôi giúp đỡ, nhưng tôi không nhúng tay vào chuyện quyết định hình phạt. Phùng Triều Ân nên bị trừng phạt, đó là trách nghiệm cậu ấy cần chịu."
Phùng Ngọc Sinh thấy hắn thừa nhận, bụm mặt giận dữ cười.
Lục Hàm Châu nói: "Ông đã nuôi Kiều Tẫn mấy năm, tôi hy vọng công ty của ông sẽ có người nối nghiệp. Nếu cần trợ giúp chỉ cần trong phạm vi tôi sẽ ra tay giúp đỡ. Còn nếu không, ông nhất định phải đối địch với tôi."
Phùng Ngọc Sinh gắt gao nắm chặt tay, trừng Lục Hàm Châu vài giây, cuối cùng vẫn là bị khuất phục. Năm đó hắn có thể như vậy mà đỡ Lục thị dậy, thủ đoạn có bao nhiêu cao siêu lão hiểu rất rõ.
Sự việc đã đến mức độ như vậy, nếu lão cứ tiếp tục hận Lục Hàm Châu cũng không thay đổi được chuyện Phùng Triều Ân đã làm sai.
"Cậu nói phải giữ lời?"
Lục Hàm Châu hơi gật đầu, "Đương nhiên."
Phùng Ngọc Sinh cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là chọn lợi ích. Dương Cần cúi thấp đầu cười lạnh.
Lục Hàm Châu thu hết ở trong mắt, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Dương phu nhân, tôi nhớ mình đã cảnh cáo bà, bà còn nhớ không?"
Phùng Ngọc Sinh vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi, nhận được điều kiện của Lục Hàm Châu liền rời đi, Dương Cần cũng không tiếp tục diễn kịch nữa, "Tôi không phải Phùng Ngọc Sinh, không có hứng thú với kinh doanh, cậu không mua chuộc được tôi."
Lục Hàm Châu cười nhẹ, "Bà nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý định mua chuộc bà."
"Vậy cậu muốn làm gì, cũng muốn đưa tôi vào tù sao? Tôi không giết người, cũng không phóng hỏa, cậu không hại được tôi."
"Kiều Chấn Hoa ngồi tù là do ông ta gieo gió gặt bão, nếu bà thấy oan ức để tôi nói cho bà nhớ. Chồng bà "lỡ tay" một cái liền cướp đi một mạng người, ông ta ngay cả cơ hội cũng không có mà oan ức."
Thanh âm Lục Hàm Châu rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như nặng ngàn cân, "Bà nên cảm thấy may mắn vì pháp luật bây giờ rộng rãi, giết người không cần đền mạng. Nếu không bây giờ bà chỉ có thể nhìn thấy bia mộ của Kiều Chấn Hoa thôi."
Dương Cần nghe hắn lăng mạ Kiều Chấn Hoa như thế, tức đến xanh mặt.
"Bà để Kiều Tẫn ở bên cạnh tôi tìm cơ hội. Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa biết bà sẽ dùng cách gì để trả thù tôi nhưng bà cảm thấy đứa con trai ngốc của bà có thể chơi đùa tôi sao?"
Thanh âm Lục Hàm Châu rất lạnh, Dương Cần không nguyên nhân mà run lên cầm cập, "Cậu muốn làm gì thằng bé?!"
"Alpha có thể làm rất nhiều việc với Omega."
Lục Hàm Châu có "lòng tốt" mà giúp bà liệt kê, "Ví dụ như đánh dấu triệt để, bà thấy Kiều Tẫn có thể chịu đựng được không? Nếu như tôi chết rồi, em ấy phải thủ thân vì tôi cả đời."
"Lại ví dụ như, nhiệm vụ bà giao cho em ấy thất bại, tôi không thể tha thứ cho em ấy. Bà thấy con trai bà có thể chịu đựng ở trong tay tôi bao lâu?"
"Nhưng cái này đều quá mức tàn nhẫn, em ấy không chịu nổi tôi cũng không nỡ lòng làm. Nhiều nhất là tôi không chạm vào em ấy nữa, để em ấy dùng thuốc ức chế. Vậy thì không thể làm gì khác hơn là để em ấy tự chịu đựng qua thời kỳ động dục."
Lục Hàm Châu mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói: "Dương phu nhân, bà thay con trai bà chọn một cái đi."
Mỗi một điều này đối với Kiều Tẫn đều rất tàn nhẫn, Dương Cần run miệng lắc đầu, "Cậu nói cậu yêu Kiều Kiều, vậy hóa ra chỉ là mượn cớ thôi sao."
Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng: "Yêu? Dương phu nhân bà đã qua hai đời chồng rồi vẫn còn tin tưởng vào chữ yêu của Alpha sao? Huống hồ bà cũng nói yêu Kiều Tẫn nhưng lại đưa em ấy đến cạnh tôi, mạo hiểm để em ấy làm công cụ trả thù. Ngay cả mẹ ruột như bà cũng cam lòng vậy thì tôi có lý gì lại không cam lòng?"
"Nếu cậu không yêu thằng bé vậy cậu mau trả thằng bé lại cho tôi."
"Làm gì có cái khái niệm đổi trác này." Lục Hàm Châu nghiêng người, nhỏ giọng tuyên bố: "Đời này của em ấy, có chết cũng phải khắc trên bia mộ tất cả những gì thuộc về tôi. Muốn tôi trả em ấy cho bà? Từ một khắc bà đẩy em ấy đến tay tôi kia bà đã không còn cơ hội này rồi."
Dương Cần không cam lòng cắn răng, "Năm đó nếu không phải do cậu chúng tôi cũng không phải lưu lạc đến nước này, Kiều Tẫn cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Cậu không có chút hổ thẹn nào sao?!"
Lục Hàm Châu nói: "Tôi hổ thẹn? Tôi chỉ hổ thẹn vì không thể bắt Kiều Chấn Hoa lấy mạng đền mạng được thôi."
Dương Cần siết chặt tay, vo vải ghế salon thành một nắm, sao hắn có thể nói những lời như vậy!
Kiều Chấn Hoa bị hắn hại thành như bây giờ chính là sự thật, phạm tội giết người cũng là sự thật. Nhưng Dương Cần vẫn là không can tâm, mỗi lần bị Phùng Ngọc Sinh nhục nhã cảm giác không can tâm này lại rất mãnh liệt, sinh sôi nảy nở.
Nếu như không bị Lục Hàm Châu tính kế, gia đình bà không cần phải sống những ngày tháng như bây giờ nữa.
"Vẫn là câu nói kia, tôi hy vọng Kiều Tẫn vẫn có thể như cũ tin tưởng mình có một người mẹ rất yêu thương mình."
Lục Hàm Châu đứng lên, đi được hai bước bỗng dừng lại xoay người, "Nếu như bà cảm thấy tôi quá kiên trì vào những thứ không quan trọng như thế, vậy thì Kiều Tẫn cũng sẽ biết bà rốt cuộc là hạng người gì, có đáng để em ấy phải tôn trọng, kính yêu hay không."
"Bà có ba ngày, lựa chọn Kiều Chấn Hoa hoặc Kiều Tẫn, nếu có đáp án rồi có thể trực tiếp gọi cho tôi. Đây là tôi nể mặt Kiều Tẫn cho bà một cơ hội cuối cùng, lựa chọn thế nào cứ suy nghĩ thật kỹ."
"Cậu không sợ tôi nói những lời hôm nay cho thằng bé biết sao?"
Lục Hàm Châu ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, ngước mắt lên trên lầu, "Nếu như bà nói những lời này cho em ấy đồng nghĩa với việc tự tay hủy đi tình yêu em ấy rất vất vả mới nhận được. Nếu thật sự như vậy thì bà không xứng làm mẹ em ấy."
Lục Hàm Châu trở lại phòng, nhìn thấy Kiều Tẫn đã thu thập đồ xong rồi, có mấy cái gậy đùa mèo cũ nát, còn có mấy túi thức ăn cho mèo chưa bóc.
Mèo của cậu tên không giống với mèo nhà người khác, vừa nghe còn tưởng là đang diễn vở thần điêu đại hiệp.*
*Ục ục (咕咕) pinyin là gu gu, Cô Cô trong Cô Cô Dương Quá cũng phát âm là gu gu.
Rất khó tưởng tượng, mình còn nuôi không xong lại còn có thể chăm một con mèo đến xinh đẹp như vậy.
"Ục Ục của em là ai cho?"
"Hả? À, là em tự nhặt."
"Nhặt?"
Kiều Tẫn gật đầu, "Em thấy nó sắp chết rét rồi liền mang nó về nhà. Vừa bắt đầu Phùng thúc thúc và đại ca không thích mèo, thấy vừa hôi vừa phiền nên em phải nhốt nó trong phòng. Sau này bọn họ lười quan tâm."
Lục Hàm Châu hậu tri hậu giác phản ứng lại, cho nên cậu mới có thể đối với một câu thuận miệng kia của hắn mà phản ứng lớn như vậy.
Thật ngốc.
"Sau này em không cần giấu nó đi nữa."
Kiều Tẫn chần chờ một giây, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh cũng không thích mèo, em biết anh thích Thanh Thương."
"Chỉ cần Kiều Kiều thích thì tôi đều thích, huống hồ..." Lục Hàm Châu cố ý ngừng một chsut, nhìn Kiều Tẫn căng thẳng hít sâu một cái chờ hắn nói tiếp. Hắn đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Em không cần phải quan tâm tôi có thích hay không, em là chủ nhân của cái nhà này, em thích là được rồi."
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn hỏi hắn, "Em có thể tự quyết định sao? Bất kể là chuyện gì cũng đều có thể sao?"
"Đương nhiên."
Kiều Tẫn thử thăm dò hắn: "Nếu vậy thì em muốn, em muốn..."
"Muốn gì?"
"Em muốn dỡ gương trong phòng luyện vũ xuống, được không?"
Tác giả có lời muốn nói: QAQ thật ra Mặn cháo* là một người rất ôn nhu, vì Kiều Tẫn mà từng bước từng bước nhượng bộ. Nếu đổi lại là trước đây hai người hẳn phải lòng vòng tám hướng.
*Mặn cháo là biệt danh tác giả gọi Lục Hàm Châu, mình có chú thích rất lâu về chương rồi nhưng mình không nhớ chương nào =)), chắc tầm 6,7,8.
04/07/2020, mỏi tay thật đấy TT.