Ninh Lam dẫn theo Hàn Y Sinh, Lục Hàm Châu liền tự mình lái xe đưa Kiều Tẫn qua. Dọc theo đường đi cậu nửa ngủ nửa tỉnh, nói chuyện với hắn thì câu có câu không.
Hắn thử mấy lần, đều không có dấu hiệu phát sốt, tin tức tố cũng bình thường, nhưng lại vẫn buồn ngủ.
Lục Hàm Châu đoán cậu là vì lần đầu bị say rượu nên mới chưa thích ứng kịp, lại còn náo loạn cả đêm nên mới mệt mỏi, chờ đến kia nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Hắn để Ninh Lam dẫn theo Hàn Y Sinh một là để đề bù sau bao nhiêu ngày làm việc cẩn trọng cho hắn. Hai là dẫn theo một bác sĩ để lỡ đâu có chuyện gì còn không đến nỗi bó tay toàn tập.
Sắc trời rất tốt, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa xe, rất mau liền bỏ hai hàng cây xanh bên đường lại phía sau.
Sơn trang thiên nhiên cách đây khá xa, gần đến ranh giới Bình Châu, nằm ở chỗ giao giữa hai tỉnh, lưng núi dựa vào Ngọc Bình* lấy được không ít ánh mắt trời.
*Chả biết Ngọc Bình có phải tên một địa danh không nữa.
Trong trang viên có nuôi vài con công, cũng không thiếu những loài chim kỳ lạ không biết gọi tên, còn có một ông già khá lớn tuổi đang cắt bỏ cành khô, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên.
"Đến rồi?"
Lục Hàm Châu nắm tay Kiều Tẫn đang buồn ngủ đi tới, cung kính chào hỏi, "Ông Chu."
"Đứa nhỏ nhà cậu sao lại không có tinh thần thế này?" Ông Chu nhìn lướt qua Kiều Tẫn, để kéo sang một bên ôn hòa cười hỏi: "Đừng nói là cậu không chăm sóc người ta, bị bệnh sao?"
Kiều Tẫn ngáp một cái, dưới sự nhắc nhở của Lục Hàm Châu mà ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào ông Chu."
Ông Chu lại lần nữa cầm cây kéo lên, phất phất tay về phía cậu: "Tự các người đi chơi đi, bọn họ đều ở bên trong rồi, lão già như tôi không thích cái náo nhiệt này nữa rồi."
"Đàn anh ơi, còn có người khác sao?"
Lục Hàm Châu khoát tay lên bả vai cậu, "Có mấy người đến nói chuyện làm ăn. Tòa trang viên này là ông Chu làm vì thái thái của mình, sau khi bà mất ông ấy sợ thấy cảnh nhớ người nên muốn bán lại, giờ cảm thấy không đành lòng nên vẫn còn đang suy nghĩ."
"Đẹp như vậy bán đi thì rất đáng tiếc, nếu bán đi rồi họ sẽ dỡ nơi này xuống sao?" Kiều Tẫn quay đầu lại nhìn, đỉnh núi mây mù giăng kín che đi tầng tuyết trên đỉnh, trong trang viên trồng rất nhiều cây cối, tạo hình rất đẹp thoạt nhìn liền biết người cắt sửa rất có dụng tâm.
Lục Hàm Châu không nói thêm cái gì, dẫn cậu tiến vào.
Trong đại sảnh đã ngồi không ít người, lò sưởi trong tường thiêu đến bốc lên mùi gỗ rất thơm. Trong phòng mọi người đều ăn mặc tinh xảo, túm năm tụm ba uống rượu tán gẫu.
So với những người này, Kiều Tẫn và Lục Hàm Châu mới đúng là những người đi nghỉ dưỡng thật sự.
"Ơ, anh cũng tới?" Phương Kha đứng ở cạnh cửa, là người đầu tiên nhìn thấy hai người.
Lục Hàm Châu không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, không có ý định chào hỏi Phương Kha nhiều, trực tiếp dẫn Kiều Tẫn lên lầu. Phương Kha ở phía sau nói, "Này, anh giận cô ấy thì cũng đừng không để ý đến em, sao lại hẹp hòi như thế hả."
*Mình quên mất để Phương Kha và Lục Hàm Châu xưng là gì rồi TT.
Lục Hàm Châu đưa lưng về phía Phương Kha nói: "Không rảnh."
"Trước tiên em phải nói rõ ràng nha, chị ấy sẽ đến bởi vì cũng có hứng thú đối với cái trang viên này, không liên quan gì đến em." Phương Kha cố tìm đường sống mà giải thích.
"Nếu không liên quan thì không cần giải thích."
**
Kiều Tẫn ngủ đến gần giữa trưa mới khá khá lên một chút. Thời điểm Lục Hàm Châu bưng đồ ăn lên thuận miệng nói câu tuyết rơi rồi làm cho cậu nằm nhoài ra cửa nhìn một hồi.
"Chưa thấy tuyết sao?"
Kiều Tẫn vừa ăn đồ hắn đút vừa nói: "Những con chim công ngoài kia có lạnh không? Còn có, còn có, anh nói chỗ này có suốt nước nóng, khi nào chúng ta mới đi?"
Lục Hàm Châu lại một lần nữa đưa thìa tới, đùa đùa nói: "Lần này không còn nói lắp, tiến bộ lớn."
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, "Hả, em... Không, không phải."
"Cái gì?"
"Không muốn ăn."Kiều Tẫn đẩy cái thìa, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, lắc đầu một cái: "Ăn không ngon."
Lục Hàm Châu liền đưa cái thìa cậu vừa ăn vào miệng, hương vị đầy đủ, cái miệng này sao lại khó tính như vậy, còn nói ăn không ngon?
"Sáng sớm chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ lại muốn không ăn?"
Kiều Tẫn nửa bò dậy, thăm dò hôn hắn một chút, "Em thật sự không đói, chờ một chút nữa rồi ăn được không? Em muốn đi suốt nước nóng."
Lục Hàm Châu bị tính cách trẻ con của người này làm cho không còn cách nào đành bất đắc dĩ nói: "Mấy tuổi rồi mà còn bởi vì cái này mà hứng thú không muốn ăn?"
Kiều Tẫn không nói mình là vì buồn nôn, chỉ là thấy hắn đáp ứng nên cũng nở nụ cười.
*
Suối nước nóng dựa sát vào núi, không làm tổn hại nguyên dạng của nó mà chỉ là đào ở bên cạnh một chút.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, Lục Hàm Châu không biết từ chỗ nào tìm được một cái nón rộng vành đan bằng tre cho Kiều Tẫn đội. Thấy cậu mới mẻ nhìn xung quanh liền cúi xuống trước mặt cậu, "Vui không?"
Kiều Tẫn nhìn mặt hắn gần trong gang tấc cùng tiếng nói ôn nhu mặt lập tức đỏ bừng, khẽ gật đầu.
"Sao lại đỏ mặt?"
Kiều Tẫn cũng không biết, nghiêng đầu đi nhỏ giọng nói: "Là, là do quá nóng."
Lục Hàm Châu đẩy vành mũ, cười cười gõ xuống trán cậu: "Trời dưới 0 độ sao lại nóng? Bên trong nóng sao? Vậy lên núi liền để tôi tự tiến vào kiểm tra xem sao?"
Kiều Tẫn chưa kịp phát ứng, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Mỗi lần đùa cậu Lục Hàm Châu luôn có cảm giác đang bắt nạt trẻ em, nở nụ cười nói "Không có gì." Liền dừng lại cái đề tài này.
"Em muốn biết." Kiều Tẫn kéo tay áo hắn, bị câu nói nửa vời này làm cho khó chịu.
Lục Hàm Châu tới gần bên tai cậu, ngón tay niết phía sau một chút, cắn lên vành tai cậu nói: "Tôi nói, có phải là chỗ này nóng không, lên núi rồi để tôi tiến vào kiểm tra xem nóng đến đâu."
Lần này Kiều Tẫn hiểu ra rồi, "Không không không phải." Theo bản năng rụt cổ lại, cảm giác càng ngày càng nóng lên còn có chút ẩm ướt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cậu nhẹ nhàng hít hít mũi, dường như không quá nhiều khí vị tin tức tố, chỉ có nhàn nhạt thoảng thoáng coi như tương đối bình thường. Cậu sẽ không phải thật sự bị Lục Hàm Châu làm hư rồi đi.
Bình thường cậu tắm rửa xong đều rất khoan khoái, nhẹ nhàng không hiểu vì sao hai ngày nay lại có chút dính nhớp. Luôn cảm thấy có cái gì nhưng lại cũng không quá giống kỳ động dục.
Kiều Tẫn có chút lo lắng, chờ Lục Hàm Châu đi ra mới lén lấy điện thoại ra. Cảm thấy chuyện này không tiện hỏi Dương Cần, Chu Tố lại là beta, bác sĩ Thẩm thì cậu không dám, không thể làm gì khác hơn là gọi cho giáo sư Phó.
"Kiều Kiều?"
Kiều Tẫn vừa nghe thấy giọng Lục Hàm Châu liền vội vã tắt điện thoại, ngay cả tin nhắn giáo sư Phó gửi lại cậu cũng không dám xem.
"Đến, đến đây."
Lục Hàm Châu chờ đến lúc cậu đi ra mới nắm lấy tay cậu chậm rãi leo núi, tuyết không quá lớn lúc rơi xuống chỉ mang theo chút lành lạnh. Bậc thang phủ tuyết đã được người quét qua giờ cũng chưa bị phủ lại, không quá trơn.
"Đã leo núi bao giờ chưa?" Lục Hàm Châu hỏi.
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, "Chưa ạ."
Ranh giới Bình Châu là núi Ngọc Bình, rất xa, nếu không có cái trang viên này chắc cũng chẳng ai đến leo núi.
Cậu bị bệnh, Dương Cần không muốn dẫn cậu đến, lại cũng không yên tâm để cậu ra cửa, chưa leo núi cũng là chuyện bình thường.
"Đã từng ra khỏi Bình Châu chưa?" Lục Hàm Châu lại hỏi.
"Có tính lần trước đến lễ cưới giáo sư Phó không?"
"Không tính."
Kiều Tẫn lại lần nữa lắc đầu. Dương Cần không cho cậu đi xa, những lần khiêu vũ trước đó đều là biểu diễn ở Bình Châu.
"Vậy lần sau lại dẫn em ra ngoài chơi, thích sa mạc hùng vĩ hay thích Giang Nam yên bình?"
Thật ra Lục Hàm Châu cũng ít đi ra ngoài du lịch, hơn nửa đều là đi công tác, cưỡi ngựa xem hoa. Đối với hắn mà nói du lịch rất tốn thời gian, nhưng nếu đi cùng Kiều Tẫn thì hắn tình nguyện lãng phí.
Kiều Tẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đàn anh đi đâu em đi đó."
Lục Hàm Châu sững sờ, bị một câu không hề khoa trương của cậu đánh thẳng vào nơi mềm nhất trong tim, khẽ thở dài nói: "Có ngốc hay không."
Kiều Tẫn nháy mắt một cái, "Không ngốc!"
Lục Hàm Châu đưa tay ra gõ xuống trán cậu một cái, "Ôi, bây giờ đã biết đối nghịch với tôi rồi? Gan thật lớn."
Kiều Tẫn né đi, kết quả bước trúng một hòn đá nhỏ trên bậc thang thiếu chút nửa ngã xuống may là có Lục Hàm Châu nhanh mắt kéo lại.
Kiều Tẫn nhìn hắn kéo mình lại, theo bản năng đẩy hắn ra một chút.
"Em!" Lục Hàm Châu mặt tối sầm, há mồm đang muốn dạy bảo lieefnnn nhìn thấy bộ dáng Kiều Tẫn sợ hãi không thôi liền nhịn lại, hỏi cậu: "Có sao không."
"Không, không sao."
Tuyết trên cành thông bị lung lay rớt hết xuống, Kiều Tẫn vội vã đứng thẳng dậy kiểm tra tay hắn: "Tay anh thì sao?"
Lục Hàm Châu tháo bao tay, cành thông sắc bén làm bao tay rách ra không ít, may là tay chỉ có chút hồng hồng, không bị thương.
Kiều Tẫn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình, thấp giọng nói: "Xin lỗi anh."
Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn cậu một cái liền đi tiếp. Kiều Tẫn cảm giác được hắn đang tức giận liền bước theo hắn nhỏ giọng nói: "Em không có cố ý, lần sau..."
Lục Hàm Châu không nói chuyện, Kiều Tẫn càng hoảng, lo sợ bất an nhìn bóng lưng hắn lại nói: "Đàn anh ơi, anh phạt, phạt em đi."
...
"Sau này em không tránh nữa, được không? Xin anh đừng giận em."
Lục Hàm Châu bị từng tiếng xin lỗi của cậu làm cho phiền lòng, quay người lại, thiếu chút nữa làm cậu giật mình lăn xuống núi, kéo cậu cái hỏi: "Vừa nãy em làm cái gì?"
"Em... Em không bước cẩn thận."
"Tôi không hỏi em cái gì, tôi hỏi lúc tôi kéo em lại, em đẩy tôi làm gì?"
Kiều Tẫn bị sắc mặt âm trầm của hắn dọa đến bất an, ngập ngừng nói: "Em, em cũng không biết, chỉ là sợ kéo cả anh ngã theo."
Lục Hàm Châu nhăn mày: "Em không tin tôi có thể kéo em?"
"Không không không phải như vậy!" Kiều Tẫn sợ hắn không tin, lộn xộn giải thích: "Em, em không nghĩ như vậy, chỉ là, lúc anh kéo em em sợ anh ngã xuống theo. Em biết sai rồi, lần sau không đẩy anh nữa."
Lục Hàm Châu đoán cậu thật sự là nghĩ như vậy lòng liền mềm nhũn đồng thời lại càng thêm tức giận, "Em gặp nguy hiểm điều đầu tiên nghĩ đến không phải là để tôi bảo vệ mà lại muốn đẩy tôi ra, ai dạy em như vậy?"
"Em biết sai rồi." Kiều Tẫn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hắn, lấy lòng mà kiễng chân hôn hắn làm nũng, "Đàn anh thương em đi, đừng giận em nữa được không? Em thật sự biết sai rồi."
Lục Hàm Châu bị hắn câu đến trong lòng nóng lên, nhưng vẫn lạnh mặt hỏi cậu: "Lần sau phải làm gì biết chưa?"
"Biết ạ!"
Sắc mặt Lục Hàm Châu hơi bớt giận, "Chỉ lần này thôi, lần sau không được dùng lí do này nữa. Nếu tái phạm thì trong phòng nửa tháng đừng mong được xuống giường, đến khi nào em biết sai rồi mới tha em, nghe chưa?"
Nửa, nửa tháng đều ở trên giường? Vậy cậu nhất định sẽ chết mất.
Kiều Tẫn lập tức bị dọa đến trắng mặt, hoảng loạn gật đầu: "Em không dám nữa, lần sau không dám nữa."
Lục Hàm Châu "Ừ" một tiếng, lần này không để cậu tự đi nữa mà nắm chặt lấy tau cậu đi vòng qua rừng thông đến một nhà đá cấu trúc đơn giản phía trước.
Sương mù lúc ẩn lúc hiện từ sau nhà đá bay lên, xung quanh là hàng rào làm bằng tre, nhiệt độ cũng ấm hơn không ít so với bên ngoài.
Phương Nhuế choàng áo tắm từ nhà đá đi ra, nhìn thấy hai người liền dừng bước lại đứng ở rất xa gật đầu một cái, không có ý tiến lên cũng không ý muốn đi qua.
Kiều Tẫn thần tượng cô nhiều năm như vậy, gặp mặt vẫn là theo phản xạ chào hỏi: "Chào cô Phương*."
*Cô ở đây là cô giáo ấy, kiểu như khi mà bạn nấu ăn giỏi tầm cỡ quốc tế thì người ta sẽ gọi bạn là Bậc thầy nấu ăn.
Phương Nhuế hơi gật đầu: "Ừ."
Kiều Tẫn nhịn xuống chút hưng phấn nhỏ này, cũng nhịn xuống ý muốn xin chỉ bảo từ cô trong việc khiêu vũ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Hàm Châu không nói tiếng nào.
Phương Nhuế đứng xa xa nhìn Lục Hàm Châu, "Thật trùng hợp."
"Cũng không quá trùng hợp, Phương tiểu thư đi rồi chúng tôi mới lên đây, không gọi là trùng hợp." Lục Hàm Châu nói xong nắm tay Kiều Tẫn vòng qua nhà đá đến một suối nước nóng ngoài trời ở phía sau.
13/07/2020, thật sự xin lỗi mọi người TT, dạo này mình đọc nhiều qt quá nên câu cú nó cứ lủng củng. Xin lỗi mọi người TT.