Kiều Tẫn không chịu nói chuyện, siết tay hắn đòi ăn kem. Lục Hàm Châu đặt ngón tay lên môi cậu, thấp giọng nói: "Không ăn nữa, ăn nhiều sẽ đau bụng, ngoan, tôi dẫn em lên phòng đi ngủ."
Hắn đứng lên mở đèn, kết quả còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên bị tay bị nắm lại, tiếng nói mềm mại ở trong bóng tối truyền đến, "Ôm."
Tim Lục Hàm Châu run lên, trong nháy mắt còn tưởng bản thân mình nghe nhầm nên không dám nhúc nhích, tiếng nói mềm mềm kia lại tiếp tục vang lên: "Ôm."
"Kiều Kiều, em nói cái gì?" Lục Hàm Châu ngồi xổm xuống xác nhận, bị động tác nhào vào lồng ngực của cậu làm cho ngã ngồi trên đất, nhanh nhẹn chống tay được những vẫn là bị đau đến hít một ngụm khí lạnh.
"Không muốn ngoan, không muốn ngoan."
Kiều Tẫn vô ý thức nỉ non. Nhất thời Lục Hàm Châu không thể nào đoán tại sao cậu bỗng nhiên nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là khẽ vỗ lưng cậu thuận lời cậu mà nói, "Được, không ngoan thì không ngoan, Kiều Kiều như nào tôi cũng đều thích."
Lục Hàm Châu ôm người về phòng đặt cậu ngồi xuống còn mình thì đi xả nước, tắm rửa cho cậu. Kết quả nước chưa xả xong đã nghe thấy tiếng mở cửa, cho là cậu chờ đến sốt ruột nên cũng không quay đầu lại nói: "Đến đây, nước sắp xong rồi."
Kiều Tẫn yên lặng bước vào bồn tắm, Lục Hàm Châu đưa tay đi lấy khăn mặt, nhất thời không để ý bị cậu kéo một cái nửa người ngã vào bồn tắm, vừa vặn lại một lần nữa dùng cái tay kia đỡ người, nháy mắt trán thấm đẫm mồ hôi.
Kiều Tẫn tựa như chưa phát hiện ra, nắm lấy tay hắn đặt trên người mình, vừa ngốc nghếch vừa cố chấp lấy lòng hắn.
Lòng bàn tay Lục Hàm Châu kề sát da thịt nhẵn nhụi, ngơ ngác chống bồn tắm nhìn cậu dùng tay hắn xoa ấn, phút chốc mới thu tay về, có chút sững sờ.
Kiều Tẫn bản tính là thẹn thùng, đùa một lúc liền đỏ mặt muốn trốn tránh, nếu còn nhiều hơn nữa hẳn sẽ nghẹn ngào đến khóc nức nở.
Cố tình, hắn lại rất thích nghe cậu khóc, thút thít xen lẫn nghẹn ngào có thể đốt lên lửa trong lòng hắn ngay lập tức. Cho nên mỗi lần tắm rửa hắn đều làm cậu đến mềm thành một bãi nước mới thôi.
Trong tiềm thức cậu liền có thói quen như vậy, cảm thấy khi tám rửa thì nên làm chuyện này?
"Kiều Kiều, tắm xong đi ra ngủ, không còn sớm nữa." Lục Hàm Châu không cũng không thừa dịp nhà cháy mà hôi của, hô hấp vững vàng khống chế tin tức tố của mình để không ảnh hưởng đến cậu.
Kiều Tẫn như đứa nhỏ không được cho kẹo mà vành mắt đỏ lên, dường như có thể ngay lập tức khóc ra. Lục Hàm Châu vội nâng mặt cậu cúi đầu hôn một cái, "Tôi sợ em bị cảm lạnh, đi ra ngoài liền cho em, nghe lời."
"Bây giờ muốn."
Lục Hàm Châu có chút bất đắc dĩ, Kiều tẫn bị bệnh so với bình thường khiến hắn nan giải hơn. Bình thường cậu ngoan ngoãn, nói cái gì đều nghe lời, bảo làm cái gì liền làm cái đó. Bây giờ lại là muốn người khác làm cái gì là nhất định người đó phải làm.
"Được, bây giờ muốn."
Lục Hàm Châu không quá chắc chắn việc này* có thể làm cho cậu có cảm giác an toàn hay không, đành nhẹ nhàng nhéo một cái, nhìn cậu tự nhiên nhắm mắt lại thở dốc.
*Việc hoan ái.
*
Từ sau khi ra khỏi Lục thị Lục Hàm Châu vẫn luôn không biểu hiện với bên ngoài ý tứ muốn trở về, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn sẽ trở về, chỉ có điều là dùng phương thức gì để trở về thôi.
Kiều Tẫn sẽ thỉnh thoảng cho hắn thêm một chút phiền toái, làm cho kế hoạch nảy sinh ra không ít vấn đề, lúc đó tiến độ sẽ chậm đi không ít.
Lúc Hàm Châu lắc lắc cổ tay, gác lại bút liếc nhìn Kiều Tẫn đang ngoan ngoãn ngồi một bên điêu khắc, ôn nhu nói: "Kiều Kiều, đừng điêu khắc nữa, nghỉ ngơi một chút."
Kiều Tẫn tựa như không nghe thấy gì mà tiếp tục điêu khắc, đoán chừng là ngồi trên ghế sa lông không thoải mái nên dịch dịch ngồi xuống đất.
Lục Hàm Châu đi tới ôm cậu kéo lên, cầm lấy dao khắc: "Trưa rồi, chúng ta nên đi ăn cơm."
Hắn dẫn người từ phòng làm việc ra, bàn tay bao bọc lấy tay cậu, cách nắm cực kỳ cường thế. Thư ký nhìn thấy liền híp mắt cười trộm, nghiêng người đi tới phòng làm việc để văn kiện.
Trong thang máy đã có bốn người, nhìn thấy hắn liền đồng loạt bước về phía sau, "Lục tổng."
Lục Hàm Châu thoáng gật đầu, nắm tay người đến gần thang máy, vừa đến cửa thang máy Kiều Tẫn liền lập tức nhào vào lồng ngực hắn, bất an nắm chặt âu phục hắn.
Lục Hàm Châu vỗ eo cậu, "Đừng sợ, chào các anh chị nào."
Kiều Tẫn chần chờ một chút, cẩn thận từ trong lồng ngực hắn đi ra, rụt rè nhìn các nhân viên một chút lại chui lại vào lồng ngực hắn, dỗ cái gì cũng không đi ra.
Các nhân viên không hiểu nội tình vội vàng làm bộ quay đầu đi ngắm phong cảnh, nội tâm cảm thán: Lục tổng lạnh lùng vô tình hóa ra còn có một mặt lạnh lùng như thế.
Thang máy là mặt kính, làm bộ ngắm phong cảnh cũng không tránh được nhìn thấy phu nhân của ông chủ mềm mại nằm trong lồng ngực ông chủ, trên cần cổ trắng nõn còn loáng thoáng thấy một vết hôn cùng với nhàn nhạt khí vị tin tức tố.
Tay chân mảnh khảnh, eo bị Lục tổng ôm lấy kia cũng mềm mại vô cùng, trong tức khắc không biết nên thèm muốn ông chủ hay thèm muốn phu nhân.
Tinh.
Thang máy đến lầu hai, phòng ăn.
Mọi người nhường ra một đường, Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn đi ra trước.
Lục Thanh Nham nói Kiều Tẫn cần phải đi đến nơi nhiều người, một là để xao nhãng cậu, không để cậu tự đắm chìm trong thế giới của mình, hai là như này mới có thể giúp cậu học lại cảm giác ỷ lại.
Phòng ăn ở công ty nhiều người, ồn ào.
Lục Hàm Châu vẫn là lần đầu tiên đến, mờ mịt nhìn một hồi. Ninh Lam vừa vặn đến đây, sửng sốt một chút, thử hỏi: "... Ngài cũng hạ phàm xuống đây dùng cơm à?"
"Hạ phàm xuống, nhận ra không biết chọn món nào." Lục Hàm Châu giả vờ thoải mái xoa xoa đầu Kiều Tẫn, hỏi cậu: "Em biết không?"
Ninh Lam nhịn cười, vừa muốn nói chuyện lại thấy Kiều Tẫn đưa tay chỉ tới trước cửa sổ, ánh mắt Lục Hàm Châu sáng ngời, cầm lấy tay cậu không ngừng cố gắng hỏi: "Tôi không biết, em dẫn tôi đi được không?"
Kiều Tẫn nắm chặt lại tay hắn, kéo hắn đi về phía trước cửa sổ, nhưng đến rồi lại không nói gì, ngơ ngác đứng đó. Ninh Lam nhìn hai người hạ phàm này đến xuất thần, vội liếc mắt ra hiệu những người phía cửa sổ.
"Đây là thẻ ăn, đồ ăn là tùy ý chọn, đồ ngọt phải quẹt thẻ, vui lòng nhận lấy."
Lục Hàm Châu nhận lấy, đưa cho Kiều Tẫn, cùng nhau đi chọn mấy đĩa đồ ngọt, tìm một vị trí trống ngồi xuống, mặt đối mặt ăn cơm.
"Đây là củ cải, em nếm thử xem." Lục Hàm Châu biết cậu kén ăn, cố ý gắp củ cải vào bát cậu, nhìn xem cậu có ăn hay không.
Kiều Tẫn liếc nhìn củ cải, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, Lục Hàm Châu lại gắp cho cậu củ cải, thời điểm cậu chuẩn bị tức giận hắn liền mỉm cười nói: "Không thích? Có cần tôi ăn giúp em không?"
Kiều Tẫn chần chờ nửa giây, cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.
Lục Hàm Châu có chút bất đắc dĩ gắp củ cải trong bát cậu ăn, lại giúp cậu chọn bánh ngọt đi qua, chờ cậu ăn cơm xong mới hài lòng cho cậu bánh ngọt rồi mới dẫn cậu ra ngoài.
Công ty ở trung tâm thương mại*, bốn phía không có công viên thay vào đó là một trung tâm hoạt động ngoài trời nhỏ. Lục Hàm Châu dẫn cậu ra đó đi dạo một lúc, cuối cùng ngồi lại trên ghế ngắm nhìn những con bồ câu đậu trên bờ tường.
*Kiểu khu phố mua sắm ấy, chứ không phải siêu thị OwO.
"Tiên sinh có muốn mua bó hoa tặng người yêu không?" Một bé gái đi đến ngọt ngào cười hỏi.
"Hoa này của cháu có thể làm người yêu chú vui vẻ không?"
Đứa bé hơi ngẩn ra, lập tức cười rộ lên: "Không mua thì nhất định sẽ không thể, mua thì biết đâu sẽ được?"
Lục Hàm Châu thấy cô bé này ăn nói thật thà, cười lấy tiền trả, kết quả vừa mới chuẩn bị nhận hoa liền bị Kiều Tẫn một cái văng đi, phẫn nộ, căm ghét trừng mắt nhìn cô bé.
"Sao, sao vậy?" Cô bé kia cũng bị sợ hết hồn.
"Không được cười với người khác." Kiều Tẫn dùng sức lôi Lục Hàm Châu khiến cho hắn nhìn mình, không cho hắn nhìn cô bé kia nữa, vất vả gằn từng chữ nói: "Không được thích người khác!"
Lục Hàm Châu đã trả tiền cũng không có ý định muốn đòi lại, liền xua xua tay bảo cô bé kia đi trước, ôm chặt lấy Kiều Tẫn an ủi, ghé vào tai cậu liên tục nói: "Kiều Kiều đừng sợ, tôi sẽ không thích người khác, cả đời này chỉ thích mình em, mãi mãi yêu em."
Cô bé đặt hoa lên ghế liền đi.
Kiều Tẫn vẫn cứ như cũ, không cảm thấy an toàn, bất an lặp lại: "Không được thích người khác, không cho."
Lục Hàm Châu bất đắc dĩ đưa tay nắm lấy tay cậu, hai chiếc nhẫn kết hôn kề sát bên nhau dưới ánh mặt trời còn lóe lên ánh sáng lấp lánh, "Em xem, đây là nhẫn kết hôn, tôi đeo nó tôi liền thành người của em, của một mình em."
"Của tôi, của một mình tôi."
"Đúng, một mình em." Lục Hàm Châu vỗ vỗ sống lưng cậu, từng lần từng lần lặp lại, củng cố lại quyền sở hữu, từng bước xây dựng lại tín nhiệm.
Trên ghế có đặt một bó hoa hồng, chỉ có chín bông, Lục Hàm Châu cầm lên đặt trong lồng ngực cậu kiên trì dẫn dắt cậu: "Em có nhớ không, có một lần tôi đi công tác về em cũng mang một bó hoa như này đến đón tôi, em còn nhớ không?"
Kiều Tẫn cúi đầu nhìn bó hoa, Lục Hàm Châu cảm nhận được cậu dường như nghe được câu hắn nói, không ngừng cố gắng nắm lấy tay cậu, "Em sờ chỗ này, Alpha cũng có tuyến thể, tôi đã ký hiệu em có nghĩa là hai chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau, không ai có thể tách ra."
Kiều Tẫn nghe thấy hai chữ "ký hiệu", hai tay đột nhiên run run muốn giật về lại bị hắn mạnh mẽ túm lại, nhìn vào ánh mắt bất an của cậu, cứng rắn nói: "Ai cũng không thể tách chúng ta ra, hiểu không."
"Không..." Kiều Tẫn vô ý thức lắc đầu, không biết đang bài xích cái gì.
Lục Hàm Châu siết vai cậu, nhìn bộ dạng bài xích của cậu không hiểu sao có chút vội vã, "Kiều Kiều, không được lùi bước, không được về cái đảo độc lập kia, nhìn vào mắt tôi, nhìn tôi."
"Hàm Châu?"
Đột nhiên một tiếng nói chen vào, Lục Hàm Châu nghẹn một hơi ở cuống họng, quay đầu lại nhìn.
Phương Nhuế giẫm lên giày cao gót đang đứng ở cách đó không xa. Lục Hàm Châu buông Kiều Tẫn ra, nhìn cô khẽ gật đầu: "Buổi diễn mấy ngày trước đã phiền cô rồi."
"Không cần anh nói cảm ơn, tôi vốn không phải giúp anh." Phương Nhuế đi lên phía trước, nghiêng người nhìn Kiều Tẫn ôm hoa hồng đang vùi trong lồng ngực của Lục Hàm Châu, "Chà chà" hai tiếng, "Anh cũng không biết khống chế một chút sao, giữa phố lớn lại bắt nạt người ta thành như vậy. Muốn tình thú với vợ nhỏ thì về nhà mà vui đùa, ở bên ngoài thì cũng phải chú ý một chút, biết rõ cậu ấy nhát gan lại ỷ vào cậu ấy nghe lời anh mà không giữ chừng mực."
Lục Hàm Châu biết Phương Nhuế hiểu lầm, cũng không giải thích thêm, chỉ hỏi lại: "Cô tới tìm người? Tôi dẫn Kiều Tẫn về công ty, không quấy rầy cô."
"Mới nói nhiều một câu đã chê phiền? Lục tổng quá giỏi ăn dấm rồi."
Phương Nhuế hất mí mắt, ghét bỏ lấy văn kiện từ trong túi ra, nhẫn nhịn tức giận vứt trước mặt hắn: "Lần trước cũng là anh, lễ kỷ niệm thành lập trường còn chưa kết thúc anh liền như ngồi trên chảo lửa, nóng vội mà dẫn cậu ấy đi, Minh Tuyên còn chưa kịp nhìn thấy Kiều Tẫn. Buổi diễn lần này cũng vậy, anh cũng không cho cậu ấy đi lại nhờ tôi diễn thay."
Lục Hàm Châu nhận lấy văn kiện liếc nhìn, là hợp đồng nghệ sĩ, qua loa lật qua lật lại, "Không ký."
Phương Nhuế nói: "Minh Tuyên là người có ảnh hưởng nhất giới vũ đạo bây giờ, anh ta có thể muốn ký hợp đồng với Kiều Tẫn thì anh cũng đủ biết năng lực của cậu ấy như nào, lại vẫn không muốn ký? Anh đã phá hỏng cơ hội của cậu ấy một lần, bây giờ lại muốn phá hỏng một lần nữa sao?"
"Không phải phá hỏng, là không cần thiết."
"Sao lại không cần thiết?" Phương Nhuế cảm giác bản thân sắp không kìm chế được tức giận nữa rồi, "Nói chuyện rõ ràng vào, tôi không rảnh đoán già đoán non với anh."
"Tôi có khả năng đưa em ấy đến những nơi em ấy muốn, không cần những người khác."
"... Sao phải bỏ gần tìm xa?"
Lục Hàm Châu trả lại hợp đồng cho Phương Nhuế, cúi đầu nhìn Kiều Tẫn, khẽ cười nói: "Người của tôi, chỉ có tôi mới có thể ký giấy bán thân."
Phương Nhuế ăn chua đến nhức cả răng, "Lục Hàm Châu, lúc thích anh tôi không phát hiện, anh vừa xấu tính vừa cứng đầu. Năm đó không biết tôi bị anh cho ăn thuốc mê gì lại thích anh, bây giờ nghiêm túc suy nghĩ tôi thà thích vợ nhỏ nhà anh còn hơn, rất ngoan."
Phương nhuế vừa nói, vừa đứa tay nhéo nhéo mặt Kiều Tẫn, lại trở tay vỗ vai Lục Hàm Châu, "Đồ tôi đưa đến rồi, có ký hay không đây?"
Kiều Tẫn bị Phương Nhuế nhéo nhéo mặt vốn là không phản ứng gì mà lúc tay Phương Nhuế đặt lên vai Lục Hàm Châu ánh mắt chầm chậm trừng lớn, như là phát hiện việc gì đáng sợ. Đột nhiên ném hoa về phía Phương Nhuế, cổ họng phát ra tiếng gào thét.
Phương Nhuế bị sợ hết hồn, "Kiều Tẫn?"
Lục Hàm Châu chưa kịp phản ứng lại, Kiều Tẫn liền vọt tới trước mặt hắn duỗi tay che lại mắt hắn, tàn bạo nhìn chằm chằm Phương Nhuế, không biết là phẫn nộ hay là gì, ánh mắt rất hung ác.
Phương Nhuế nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, lại bị cậu lập tức đẩy ra, "Không được chạm vào! Của tôi!"
Tác giả có lời muốn nói: Mau thôi mau thôi, rất mau liền trở về bình thường, tui thề nếu lại ngược tui tự sát cho mấy thím nhìn. Thật ra cũng không phải rất ngược, tổng thể mà nói vẫn là khá ngọt, mọi người nghĩ sao.
Editor: Ôi những ngày tháng không có máy tính TT. Chúc các anh chị 2k2er đang đọc truyện của mình thi tốt nhé!!! Cố lên mọi người ơi, thi xong là được về nhà cày truyện rồi OwO.