Bầu trời đêm thăm thẳm không một gợn mây, ánh trăng tròn vành vạnh cùng với những vì sao sáng lấp lánh bên cạnh, tiếng nước chảy róc rách như điệu nhạc êm ái của bản giao hưởng ánh trăng.
“Nguyệt....”
“Nguyệt....”
Trong cơn mơ hồ, Dạ Nguyệt như nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, nhưng cô lại không thể mở mắt ra, muốn tỉnh dậy nhưng cơ thể cô lại nặng nề, cảm giác thật khó thở cứ như có thứ gì đang kẹt ở cổ họng.
Lăng Chi Hiên vừa vỗ nhẹ vào gò má vừa gọi tên Dạ Nguyệt, nhưng cô cũng không có chút phản ứng nào, anh liền chuyển qua nhòi tim cùng hô hấp nhân tạo cho cô.
“Bảo bối, em không được có chuyện gì...”
Bên cạnh, Uông Tuấn Kiệt cũng đang sặc nước ho sặc sụa, anh cũng lo lắng đưa mắt nhìn sang Lăng Chi Hiên đang hô hấp nhân tạo cho Dạ Nguyệt bên cạnh.
Lúc nãy khi cả ba bị dòng nước mạnh đẩy rơi xuống hồ, thì đột nhiên mặt hồ lại sáng lên, rồi sau đó xoáy nước ở đâu xuất hiện cuốn lấy ba người, mọi thứ xoay vần cho đến khi anh tỉnh dậy đã thấy cả ba đang nằm trên gờ đá trước khi bị cuốn xuống nước, thác nước phía đối diện bây giờ cũng chỉ còn như một con suối nhỏ.
Cũng may lúc đó Lăng Chi Hiên cũng vừa tỉnh dậy, chỉ có cô nhóc kia dường như uống nước quá nhiều nên mới bị ngộp nước như vậy.
Lăng Chi Hiên hô hấp nhân tạo được một lúc, Dạ Nguyệt đột nhiên ọc ra thật nhiều nước, cô vừa ọc nước vừa mở to mắt tỉnh dậy, ho sặc sụa như Uông Tuấn Kiệt mới vừa rồi.
Lăng Chi Hiên vỗ vỗ lưng cho cô, cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô đã tỉnh lại: “Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, cố gắng hít thở không khí trong lành mát mẻ xung quanh để bình ổn lại hơi thở và nhịp tim của mình: “Em không sao, chúng ta bị cuốn đến đâu vậy anh?”
“Chúng ta vẫn còn ở trong hồ nước ban nãy” Uông Tuấn Kiệt lên tiếng, mặc dù bị cuốn xuống nước lạnh lẽo nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bản thân như tỉnh táo hơn hẳn.
Lăng Chi Hiên đỡ Dạ Nguyệt đứng dậy, nhiệt độ trong hang khá ẩm thấp lạnh lẽo mà quần áo cô lại ướt nhem nên theo bản năng cô rùng mình hắc xì, cũng tự mình ôm lấy hai bên vai lúc nào không hay.
Thấy vậy Lăng Chi Hiên ôm hai vai Dạ Nguyệt kéo cô vào trong ngực, úm lấy cô cho cô bớt lạnh: “Đến lúc thoát khỏi đây rồi”
Uông Tuấn Kiệt cũng gật đầu đồng tình với Lăng Chi Hiên, trời đang tối nên khả năng chạy thoát sẽ cao hơn, nếu đợi đến sáng mai thì biết đâu bọn chúng đã tìm thấy bọn họ trước rồi.
“Anh đi được không?” Dạ Nguyệt ló đầu ra khỏi ngực Lăng Chi Hiên, hỏi Uông Tuấn Kiệt.
“Tôi nghĩ là được” Uông Tuấn Kiệt gật đầu, nếu chỉ đi bộ thì anh có thể làm được, mặc dù cơ thể vẫn còn cảm thấy mệt mõi và không có sức sống nhưng vẫn đỡ hơn lúc ban đầu.
... ...... ...... ......
Lăng Chi Hiên dựa vào dấu vết mà anh bí mật để lại lúc đi vào để xác định đường ra khỏi hang động, chỉ lạ một điều là dấu vết anh để lại không hiểu sao lại trở nên rất mờ nhạt, nếu không nhìn thật kỹ thì sẽ không thể thấy được.
Dạ Nguyệt thấy anh nhíu mày suy tư, cô siết lấy bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình, hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Anh đã để lại ký hiệu lúc vào đây, chỉ là...” Lăng Chi Hiên mơ hồ nói: “Chúng lại như dấu vết được để lại đã lâu rồi”
Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt khó hiểu, nếu như chỉ mới để lại lúc chiều thì không thể nào chỉ sau vài canh giờ nó lại trở nên “cũ” như vậy chứ?
Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng là thoát khỏi bọn người kia, chuyện này cứ để sang một bên vậy.
Nghĩ vậy nên cả ba lại tiếp tục lặng lẽ lần mò đường trở ra, càng ra bên ngoài thì mọi người càng cẩn trọng quan sát xung quanh.
“Không còn nghe thấy tiếng động lớn như lúc chiều nữa” Dạ Nguyệt thắc mắc, không biết bọn chúng có khoan vào trong này chưa a, nếu đã khoan vào rồi thì có khả năng bọn chúng đang núp đâu đó cũng không chừng.
Lăng Chi Hiên cũng đã nhận ra điều đó, cho nên anh càng thận trọng hơn nữa.
Cả ba im lặng di chuyển cho đến khúc quanh đầu tiên gần cửa hang động, núp ở đó nhìn ra bên ngoài, chỉ có một màu đen thẳm của màn đêm.
Cửa hang động lại đang ở trạng thái mở, và một điều kỳ lạ là chẳng thấy có ai canh gác bên ngoài, cũng có thể bọn chúng đang núp đâu đó xung quanh cửa hang, giăng bẫy để chờ bọn họ ra ngoài cũng không chừng.
Nhưng đột nhiên Lăng Chi Hiên bước nhanh đến gần cửa, anh quan sát dấu vết xung quanh, mày nhíu càng chặt hơn nữa.
Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt cũng theo phía sau anh, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, đề phòng bọn người đó sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.
“Sao vậy anh?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi, lần đầu tiên cô thấy Lăng Chi Hiên làm việc thiếu cẩn trọng như vậy, nếu tình huống bình thường thì anh sẽ không xuất hiện khi chưa chắc chắn điều gì hoặc giả là anh sẽ nghĩ ra một kế hoạch gì đó trước khi xuất hiện.
“Dấu vết cửa hang bị đào này… cũng giống như mấy ký hiệu mà anh để lại…” Lăng Chi Hiên nhận ra, cửa hang động không phải được mở bằng cách đẩy tảng đá như anh, mà nó bị khoét một lỗ lớn, điều này cũng trùng khớp với tiếng động lớn mà anh và vợ yêu đã nghe được.
Có thể suy đoán tình huống diễn ra như sau, bọn người đó cho người đi lùng sục khắp nơi trong khu rừng, cho đến chiều tối đã phát hiện ra được một đường ngầm bí mật trong ngọn núi này, vì thời gian cấp bách nên bọn chúng cho máy đào để thông đường ngầm chứ không muốn tốn thời gian nghiên cứu cách mở cửa đường ngầm.
Chỉ là…….. vết đào này đáng lẽ phải còn rất mới, nhưng… những gì hiện ra trước mắt anh là những dấu vết đào bới tưởng chừng đã trôi qua hơn một đến hai năm rồi.
Dạ Nguyệt mặc dù không biết cách quan sát dấu vết giống Lăng Chi Hiên nhưng nếu là anh nói thì chắc chắn là đúng rồi, như vậy rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy a?
Lăng Chi Hiên nhanh chóng bước ra khỏi hang động, anh quan sát xung quanh, đứng đó chừng vài phút thì Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt cũng theo anh ra ngoài.
Thật sự không còn thấy bọn người đó nữa cũng không có ai bất ngờ xuất hiện để bắt bọn họ, xung quanh cây cối âm u lạnh lẽo, êm ắng tỉnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió thổi làm những tán cây đung đưa phát ra tiếng xào xạc.
“Giờ chúng ta nên làm sao đây?” Dạ Nguyệt lên tiếng, phá vỡ đi bầu không khí im ắng của ba người, cô đã lờ mờ có một dự đoán nào đó xoẹt ngang trong đầu rồi a.
“Rời khỏi đây” Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn vợ yêu, siết lấy tay cô, anh muốn xác nhận phán đoán của mình, đối với những gì mà anh với vợ yêu trãi qua trước đây thì khả năng phán đoán này xảy ra là rất cao, cũng không làm anh cảm thấy khó tin hay bất ngờ nữa.
Chỉ có Uông Tuấn Kiệt là không thể nào hiểu nổi, bọn người đó không thể nào bỏ cuộc dễ dàng đến như vậy được, vậy mà bây giờ khi anh đang được tự do đứng ở đây thì anh lại cảm thấy thật khó tin…
Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo
Nhờ vào ánh trăng sáng, cuối cùng cả ba người cũng có thể lần mò ra khỏi khu rừng.
Đứng trên đường cao tốc vắng vẻ không một bóng người, lúc này Uông Tuấn Kiệt mới càng buông xuống được lo lắng, thật sự chẳng có ai đuổi bắt anh nữa, chỉ là anh vẫn không thể lý giải được lý do tại sao...
Dạ Nguyệt nhìn thấy đường cao tốc, cô liền ngồi chòm hỏm xuống nghỉ mệt, từ sáng đến giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện cộng thêm bụng bị khó chịu, nên tự nhiên cô cảm thấy rất mệt mõi cùng kiệt sức a.
Đang ngồi vừa nghỉ mệt vừa nhìn ngó xung quanh thì cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đi ở phía xa xa kia, ngay đoạn đường cao tốc ở hướng đi xuống núi.
“Hình như có người đang đi lên a” Dạ Nguyệt liền chỉ cho Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt thấy.
Lăng Chi Hiên nhìn về phía vợ yêu đang chỉ, quả thật có bóng người đang chầm chậm đi lên đây, tướng đi nghiêng ngả như muốn té làm anh liên tưởng đến mấy ông bợm rượu say xỉn.
“Giờ này mà còn có người đi bộ trên núi nữa à?” Uông Tuấn Kiệt chép miệng nói.
Dạ Nguyệt chăm chú nhìn bóng người đang đi nghiêng ngả đó, ở nơi vắng vẻ như vậy, cô lại có cảm giác sợ sợ thế nào ấy, giống như là... mấy bộ phim kinh dị mà cô từng coi trước đây...
Lăng Chi Hiên cũng đang chăm chú nhìn thì đột nhiên vợ yêu của anh đứng lên phía trước anh, từ từ lùi lùi ra sau nhích lại gần anh trong vô thức, vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu nhìn về bóng người kia nhưng vẫn không thể che giấu được sợ hãi, làm anh cảm thấy rất buồn cười.
Cho đến khi đụng phải lồng ngực của anh thì Dạ Nguyệt mới giật mình quay đầu nhìn anh: “A, em xin lỗi”
“Không sao” Lăng Chi Hiên cong khóe môi xoa xoa đầu nhỏ của cô, tay còn lại âm thầm giữ chặt bên eo cô.
“Bình thường nhìn hung hăn vậy mà hóa ra là chúa sợ ma hử?” Uông Tuấn Kiệt nhìn Dạ Nguyệt cười ha hả khinh miệt.
“Hừ, còn tốt hơn ai kia trốn trong toilet nữ, rõ ràng là đồ biến thái” Dạ Nguyệt xù lông đáp lại.
Uông Tuấn Kiệt nghe vậy liền trợn mắt: “Đó là do tôi không biết nơi đó là toilet nữ”
Mặc dù Dạ Nguyệt biết điều đó bởi vì cô có thể nhìn thấy được lúc đó Uông Tuấn Kiệt vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng cô vẫn nhún vai, cong khóe môi cười khinh bỉ lại anh: “Ai biết được, đâu có ai làm chứng điều anh nói là thật”
Uông Tuấn Kiệt: “...”
“Được rồi” Lăng Chi Hiên buồn cười cắt ngang hai người, hai tên này cứ như hai nhóc con tiểu học đang bướng bỉnh cãi nhau vậy.
Vấn đề quan trọng bây giờ là làm cách nào để xuống núi, bởi vì bọn họ đang ở trên đường cao tốc ngay đoạn không có nhà cửa gì, trời lại đang tối cùng với từ lúc nãy đến giờ không có chiếc xe nào chạy ngang qua nên không thể xin đi nhờ một đoạn đến khu vực có người sinh sống được.
Nếu đi bộ trong thời tiết lạnh lẽo giá rét của buổi đêm như thế này thì chỉ sợ không chỉ Uông Tuấn Kiệt kiệt sức thêm lần nữa mà ngay cả Dạ Nguyệt cũng có thể ngã bệnh.
Cả ba đang tính toán thì đột nhiên hai ánh đèn pha xuất hiện trong màn sương đêm, chạy ngược từ phía dưới núi tiến gần về ba người, chạy lướt ngang cả bóng người đang lê lết đi lên kia.
Khi ánh đèn đó tiến đến gần thì cả ba nhận ra đó là một chiếc Audi màu trắng, Dạ Nguyệt nhanh chóng chạy xuống bên dưới lòng đường, đưa tay ra để dấu hiệu xin đi nhờ, nhưng không ngờ chiếc xe đó lại chạy lướt ngang cả cô mà không dừng lại.
“A, sao kỳ vậy?” Dạ Nguyệt la lên, vẻ mặt biểu hiện vô cùng thất vọng thì chiếc xe đó đột nhiên dừng lại tấp vào lề đường ở phía trước, cách cả ba khoảng mười mét.
Từ trên xe, hai người đàn ông mở cửa bước xuống, một trẻ tuổi một trung niên, hướng phía bọn họ đi tới.
“Các người có bị thương không?” người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng.
Lăng Chi Hiên bất ngờ vươn tay kéo Dạ Nguyệt đang đứng phía trước ra phía sau mình, đứng che chắn trước mặt cô, lúc đầu Dạ Nguyệt không hiểu tại sao anh lại làm vậy cho đến khi cô nhìn thấy trên tay hai người đàn ông là hai cây súng ngắn, bọn họ đang chĩa súng cũng vừa như cẩn trọng tiến về phía ba người.
“Tôi hỏi ba người có bị thương không?” người đàn ông trẻ tuổi lập lại lần nữa, giọng nói lớn hơn lần trước.
“Không, chúng tôi không bị thương…” mặc dù khó hiểu bởi câu hỏi nhưng Dạ Nguyệt vẫn thành thật đáp.
Hai người đó tiến đến trước mặt, vẫn đang chĩa súng về phía ba người, cẩn trọng quan sát từ trên xuống dưới của ba người, người đàn ông trẻ tuổi lại lên tiếng: “Cởi quần áo…..”
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì Lăng Chi Hiên nhanh như chớp chụp lấy súng của anh ta, rồi tóm lấy anh ta chĩa súng vào thái dương anh ta, mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắt làm cho người đàn ông trung niên bị bất ngờ hoảng hốt chuyển hướng chĩa súng về phía Lăng Chi Hiên.
“Anh muốn làm gì?” ông ta sợ hãi nói.
“Chúng tôi không bị thương” Lăng Chi Hiên hừ lạnh, nhắc lại lần nữa lời của vợ yêu, tất nhiên anh tức giận vì tên khốn kiếp này dám bảo vợ yêu của anh cởi quần áo trước mặt hắn ta.
“Thật xin lỗi hai người, mặc dù tôi không hiểu tại sao hai người lại hỏi chúng tôi những điều này, chỉ là chúng tôi vừa mới thoát khỏi khu rừng này nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ xin hai vị có thể cho chúng tôi đi nhờ xe một đoạn” Uông Tuấn Kiệt lúc này mới từ tốn nói, anh biết tên kia đang nổi trận lôi đình nên anh đành phải đóng vai mà Dương Lãnh Thiên thường đảm nhiệm, dàn xếp tàn cuộc a.
“Làm sao chúng tôi có thể biết được lời của anh nói là sự thật?” người đàn ông trẻ tuổi nhanh miệng đáp lại.
Uông Tuấn Kiệt: “…” lần thứ hai trong ngày anh nghe câu này, đáng chết… bộ nhìn mặt anh không đáng tin cậy đến như vậy sao?
Cạch! Lăng Chi Hiên lên nòng, cong khóe môi lạnh lẽo nói: “Viên đạn này là sự thật”
Dạ Nguyệt đứng phía sau anh không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt sáng lên lấp lánh, câu nói này nghe giống như của mấy diễn viên nam chính trong mấy bộ phim hành động bom tấn của hollywood , cực kỳ ngầu luôn a.
Người đàn ông trung niên không khỏi rùng mình vì ánh mắt sắc bén của Lăng Chi Hiên đang nhìn ông ta, ông ta cố trấn tĩnh lại quan sát cả ba người lần nữa, không thấy có dấu vết giằng co hay vết máu nào trên quần áo của ba người nên lúc này ông ta mới hạ súng xuống.
“Được rồi, các người lên xe đi” người đàn ông trung niên hòa hoãn nói. “Cũng xin cậu hãy thả cậu ta ra”
Nhưng Lăng Chi Hiên không có thả ra, anh hất đầu về phía xe: “Lên xe rồi tôi sẽ thả”
“Được” người đàn ông trung niên gật đầu.
Lúc này, mọi người mới nhanh chóng lên xe, Uông Tuấn Kiệt ngồi ở ghế phụ cùng người đàn ông trung niên cầm lái, còn Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên ngồi cùng với người đàn ông trẻ tuổi ở ghế sau xe.
Người đàn ông trung niên đang định lái xe đi thì Dạ Nguyệt lên tiếng: “Còn người ở phía sau kia, ông cũng định bỏ mặc người ta à?”
“Cô bị ngu à? Muốn chết thì cô cứ xuống xe đi” người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy mất mặt vì bị Lăng Chi Hiên uy hiếp, anh ta tức giận trút giận lên Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nhìn sang anh ta, ánh mắt cảnh cáo không hề che giấu làm anh ta sợ hãi im bật, không dám nói gì nữa.
“Ba cô cậu thật sự không biết chuyện gì sao?” người đàn ông trung niên lúc này mới thật sự tin những lời mà Uông Tuấn Kiệt đã nói lúc nãy, nhìn bọn họ thật sự không giống như đang nói dối.
“Như đã nói trước đó, chúng tôi bị kẹt ở trong rừng nên thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì” Uông Tuấn Kiệt gật đầu.
“Vậy thì ba người nên trở về trại cùng với chúng tôi, bây giờ không còn thích hợp để đi lang thang bên ngoài như vậy nữa” người đàn ông trung niên vừa nói vừa cho xe chạy. “Trở về rồi tôi sẽ cho mọi người biết tất cả mọi chuyện”
Ó O Ò Lằn ranh giới… oOo
Chiếc Audi màu trắng dừng lại ở trước cổng lớn của một ngôi biệt thự trên núi, phía bên trong cổng là hai người đàn ông đang cầm súng đi qua đi lại như canh gác, vừa nhìn thấy xe dừng lại thì lập tức chĩa súng về phía chiếc xe.
“Trên xe là ai?” một trong hai người lớn tiếng hỏi.
“Là tôi a” người đàn ông trung niên nhanh chóng hạ kính xe, ló đầu ra ngoài vẫy vẫy tay với hai người bên trong cổng.
“À, ra là chú Phát” hai người mỉm cười rồi mở cửa cho xe chạy vào trong.
Trên con đường chạy vào bãi xe, Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy những căn lều được dựng lên ở hai bên, dường như tất cả những chỗ trống trong khu đất bên trong biệt thự đều có lều trại, không những vậy còn có rất nhiều người đang sinh hoạt ở trong đó.
“Giống như trại tị nạn vậy a” Dạ Nguyệt nhỏ giọng nói với Lăng Chi Hiên.
Quả thật là như vậy, Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý với vợ yêu, không hiểu sao anh lại có cảm giác không thể yên tâm được khi nhìn thấy tình trạng trước mắt.
……………………..
Trên chiếc bàn làm việc được đặt ở giữa thư phòng rộng lớn, người đàn ông trung niên vận quần áo quân cảnh đang ngồi trên chiếc ghế xoay, nhíu mày chăm chú quan sát Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.
“Giới thiệu với ba người, ông ấy là cục trưởng Lạc, cục trưởng cục cảnh sát thành phố S” chú Phát ôn hòa giới thiệu người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc bàn làm việc. “Nhờ có ông ấy mà chúng tôi mới có thể sống sót sau khi dịch bệnh bùng phát”
“Dịch bệnh?” vừa nghe từ này thì cả Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đều hỏi ngược lại, ngay cả Uông Tuấn Kiệt đã từng bị bắt làm vật thí nghiệm cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện cực kỳ kinh ngạc của cả ba người, cục trưởng Lạc lúc này mới buông lỏng chân mày, theo kinh nghiệm tiếp xúc với biết bao nhiêu tội phạm, ngay cả biến thái hay thần kinh phân liệt ông ta cũng đã từng tiếp xúc qua, nên ông ta có thể xác nhận cả ba người này thật sự không biết chuyện gì, còn không thì bọn họ thật sự là diễn viên rất giỏi mới có thể có biểu cảm chân thật tự nhiên bùng phát như vậy.
Hơn nữa, người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh cô gái kia, nhìn cậu ta thật sự không phải là loại người tầm thường, với lại dường như ông ta đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.
“Chú Phát” cục trưởng Lạc lúc này mới lên tiếng. “Cho ba người bọn họ thấy đi”
“Vâng, cục trưởng” chú Phát hiểu ý liền vâng dạ đáp lời rồi quay qua nói với ba người. “Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ kể hết những chuyện đã xảy ra mà tôi biết cho mọi người nghe”
Đợi khi tất cả đã rời đi, lúc này cục trưởng Lạc mới nói vào bộ đàm: “Lập tức điều tra ba người đó cho tôi”
…………………….
Bên này, sau khi rời khỏi, Lăng Chi Hiên âm thầm suy nghĩ, cục trưởng Lạc của thành phố S, nếu anh nhớ không nhầm thì cục trưởng hiện tại của thành phố S là cục trưởng Lý, còn Lạc Triết này chỉ là phó cục trưởng....
“Này, nếu tôi nhớ không nhầm thì Lý Trực mới là cục trưởng thành phố S” Uông Tuấn Kiệt nhỏ giọng nói với Lăng Chi Hiên, anh cũng nhớ Lạc Triết là phó cục trưởng mà, sao bây giờ lại là cục trưởng rồi?
Lăng Chi Hiên im lặng không trả lời Uông Tuấn Kiệt, dường như anh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
“Chú Phát, chú nói dịch bệnh là như thế nào vậy ạ?” Dạ Nguyệt lúc này mới hỏi lên thắc mắc của mình.
“Đừng gấp, rồi mọi người sẽ thấy thôi” chú Phát dẫn đường cho cả ba người đi xuống tầng hầm ngầm của khu biệt thự.
Trên đường đi, có rất nhiều người đàn ông mặc quân phục đang canh gác xung quanh bên trong lẫn bên ngoài biệt thự, vẻ mặt cực kỳ cẩn trọng và căng thẳng.
Cánh cửa xuống tầng hầm ngầm được đặt phía bên hông biệt thự, cũng có hai người đàn ông đang canh gác phía hai bên, thấy chú Phát và mọi người đi đến thì hai người liền quay đầu mở cửa tầng hầm.
Bên dưới là cầu thang bằng đá dẫn xuống tận phía dưới căn phòng dưới mặt đất, không cần phải nói gì thêm, cả ba người vẫn theo sát phía sau chú Phát, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, cả ba người đều bịt mũi lại vì mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc sộc thẳng vào mũi, và… cả ba mở to mắt kinh hãi càng không thể tin nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Bởi vì trong cái nhà lao lớn nhất mà cũng là duy nhất kia, có rất nhiều người đang bị nhốt ở trong đó…
Điều đáng sợ hơn nữa, bọn họ không còn là con người bình thường mà lại là…
“Có… có phải… là… là… zom… zombie?”