Ghi hình "Ẩm thực bốn mùa" xong xuôi, Bạch Chỉ lùi hết tất cả lịch trình, gửi nhờ bé Nưa ở nhà trợ lí, đi một chuyến về nhà.
Những năm gần đây nhà họ Chu moi được không ít tiền từ cậu, xây một biệt thự lớn ở làng, Chu Kim tới đón cậu cũng đi bằng chiếc BMW X đời mới.
"Phú Quý về rồi đấy à?" Chu Kim nhìn thấy Bạch Chỉ ở sân bay, trông tâm trạng có vẻ không tệ, dù sao thần tài của ông cũng đã trở lại rồi.
Bạch Chỉ ừ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại ngồi chợp mắt ở ghế sau.
"Anh! Lần trước em bảo anh xin WeChat của Chu An Kì, anh đã lấy được chưa?" Ở ghế phó lái, một thiếu niên mười bảy tuổi ghé đầu xuống.
Y nhuộm mái tóc màu vàng óng, mặc áo phông bó sát người, trước ngực là một logo LV lớn, đúng với phong cách của y.
Bạch Chỉ: "Không, không biết."
"Có mỗi cái WeChat mà cũng không lấy được." Chu Ngọc Bảo thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Y đã khoe khoang trước mặt đám bạn rồi, nói sẽ tìm được số của đối phương nhanh thôi. Chu An Kì là ngôi sao mới ra mắt từ chương trình tuyển chọn, rất nổi tiếng trong lòng các nam sinh cấp ba. Vóc dáng đó, gương mặt đó...
Vậy mà anh trai y lại thật đáng thất vọng.
Chu Ngọc Bảo lườm một cái: "Chu Phú Quý, anh đúng là đồ vô tích sự."
Tên từ nhỏ của Bạch Chỉ là Chu Phú Quý, khi mới vào nghề, công ty quản lý thấy cái tên này quá quê mùa không có khí chất, vì vậy đổi tên thành Bạch Chỉ. Lúc đó nhờ chút quan hệ rồi đổi lại tên trên chứng minh nhân dân luôn.
Giờ trên lý thuyết, Bạch Chỉ đã chẳng còn liên quan gì đến Chu Phú Quý. Nhưng khi trở về nhà mọi người đều gọi cậu là Chu Phú Quý. Người khác gọi có thể do thói quen, còn Chu Ngọc Bảo thì đơn giản là muốn dùng cái tên này làm nhục cậu.
Chu Phú Quý, vừa nghe đã thấy thô tục.
Bạch Chỉ cũng mặc kệ, tên mà thôi, đều chỉ dùng để gọi. Cậu lại nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến sự khích bác ngu ngốc của đối phương.
Khoảng chừng sau hai giờ, cuối cùng bọn họ đã về tới nơi. Một căn biệt thự son vàng rực rỡ nằm giữa ruộng đồng, hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh mộc mạc xung quanh.
Chu Kim lại vô cùng hài lòng, đắc ý giới thiệu: "Nhà đẹp chưa? Mất hơn một triệu đấy."
Lúc trước Bạch Chỉ còn chưa rõ vì sao mấy người này không chuyển lên trấn sống, bây giờ mới hiểu ra, đó là vì Chu Kim muốn hưởng thụ cảm giác làm người giàu ở quê.
"A Quý đã về rồi à?" Một người phụ nữ mặc tạp dề ra đón, bà đang nấu dở bữa cơm, trên tay còn dính đầy dầu mỡ, lau qua lên tạp dề, muốn tới gần mà lại không dám.
Chỉ hô một tiếng: "Mẹ."
Người đàn bà ngây ngẩn, cuối cùng cũng tươi cười lại: "Ôi, mẹ làm món cá con thích đấy, mau vào ăn cơm."
"Mẹ quên rồi sao?" Bạch Chỉ hơi buồn cười, "Năm mười tuổi con bị xương chẹt ngay giữa họng, từ đó cũng không ăn cá nữa."
Sắc mặt người phụ nữ hơi đổi, cười khổ mà nói: "Đã lâu như thế, mẹ còn tưởng con quên rồi."
"Cái này chắc phải làm mẹ thất vọng rồi." Bạch Chỉ nhìn về phía Chu Kim - cha ruột của mình, nhếch khóe môi đầy mỉa mai, "Bố đây khi biết con trai bị hóc xương thì không chỉ không giúp lấy ra ngoài mà còn bắt con trai cố nuốt xương xuống. Việc này con sẽ nhớ cả đời."
"Việc đấy trách tao được à?" Sắc mặt Chu Kim lập tức đỏ lên, ăn nói đường hoàng, "Đứa khác hóc xương đều ăn cơm là nuốt được xuống, chỉ có mày ẽo uột không nuốt được, làm mất công đến bệnh viện tốn tiền tốn của!"
"Vậy hay là chúng ta tính rõ một chút?" Bạch Chỉ cười nhạt, "Tôi tiêu tốn của bố bao nhiêu, rồi bố lấy của tôi bao nhiêu, xem xem ai là người tiêu tiền bậy bạ."
"Mày có ý gì?" Lông mày của Chu Kim dựng đứng lên, "Ý mày là trách tao tiêu hoang tiền của mày à?"
Bạch Chỉ không lên tiếng, nhưng ánh mắt khinh bỉ thì rất rõ ràng.
Chu Kim càng tức, trợn tròn mắt: "Ông nuôi mày lớn bằng này, tiêu của mày ít tiền thì làm sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ can ngăn, "Người một nhà, tính toán chi li thế làm gì."
"Phải rồi." Cậu em trai phụ họa, "Một lần quảng cáo thương hiệu của ông mấy chục triệu, chia cho chúng tôi thì có là gì."
Bạch Chỉ lạnh lùng nghe tất cả lời này, đây chính là gia đình của cậu.
"Em trai mày sau này còn phải nhờ mày dẫn dắt đấy!" Chu Kim dùng giọng điệu dặn dò, "Gần đây nó có bạn gái rồi, chúng tao muốn mua cho nó một căn hộ sang trọng trên thành phố."
Bạch Chỉ bị tức đến bật cười: "Tôi mua nhà cho nó?"
Người đàn bà cũng nói: "Con là anh lớn, giúp đỡ em là chuyện đương nhiên."
Bạch Chỉ nhìn cảnh hơi hoang đường này, cảm thấy buồn cười.
Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng, mặc dù không còn hy vọng gì từ lâu. Nhưng khi tận tai nghe họ nói những lời này, cậu vẫn cảm thấy... Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ, kiếp trước cậu đã phạm phải tội nghiệt gì mới gặp một gia đình như thế, chẳng lẽ là tội tày đình trời đất không dung ư?
Bạch Chỉ: " triệu tiền bán tôi cho công ty quản lý lúc ấy tiêu hết rồi sao?"
Chu Kim cây ngay không sợ chết đứng: "Mới có hơn triệu, hai năm đã hết sạch rồi."
Giỏi thật.
Tiền bán mạng của cậu, cũng chỉ đủ hai năm.
Bạch Chỉ: "Lại chơi chọi chó sao?"
"Không phải, lần này là đầu tư thất bại." Chu Kim rất đắc ý, "Nhưng chỉ cần mày cho tao triệu, tao hoàn toàn có thể trở mình."
Coi tiền của cậu là cỏ rác à?
Đừng nói triệu, một đồng cậu cũng sẽ không cho.
Hồi nhỏ Bạch Chỉ đã trông ưa nhìn, từ cấp hai đến tận lớp đều là hotboy trong trường. Không ít công ty người mẫu mời cậu vào giới giải trí nhưng Bạch Chỉ đều từ chối.
Nhưng cậu chẳng ngờ rằng, sau khi bị từ chối, một công ty lại ngầm liên hệ với bố cậu, lập tức kí luôn hợp đồng. Bạch Chỉ tuổi bị ép bỏ học vào nghề, ròng rã ba năm, đóng vô số quảng cáo, tiền kiếm được hầu như đều rơi vào túi Chu Kim.
Hai năm trước hợp đồng đến hạn, Bạch Chỉ không gia hạn tiếp nữa, công ty và Chu Kim còn định giở trò cũ, lừa cậu kí một nửa hợp đồng.
Bạch Chỉ lập tức kiện công ty quản lý và Chu Kim ra tòa. Ồn ào đến mức rất xấu mặt, hầu như toàn bộ giới giải trí đều biết chuyện này.
Mà Bạch Chỉ không để ý, cậu rất kiên quyết rời đi. Gần như đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu.
Nếu không phải bà ngoại vẫn còn, Bạch Chỉ cũng không thèm trở về đây.
"Bà ngoại đâu?" Bạch Chỉ cau mày, phát hiện trên bàn cơm chỉ có bốn đôi đũa, đuôi mày càng nhíu chặt hơn, "Thường ngày mọi người không ăn cùng nhau ư?"
"Ăn làm sao được?" Người phụ nữ cười cười, "Bà ngoại đâu thường ở đây, chúng ta giữ bà làm gì."
Bạch Chỉ: "Mọi người không ở cùng nhau ư?"
"Ai bảo là không ở cùng nhau?" Chu Kim tiện tay chỉ, "Bà ấy ở sát vách nhà ta đấy thôi."
Sát vách là một căn nhà lá rách rưới. Bên ngoài nuôi gà, nắng soi bốn phía, gió thổi mạnh cũng lay.
Bạch Chỉ không thể tin nổi: "Mấy người ở nhà cao cửa rộng mà lại để bà sống trong nhà lá như vậy sao?"
"Bà... Bà nói mình ở không quen." Người đàn bà ngại ngùng, "Mẹ hỏi bà nhiều rồi, bà đều không chuyển sang."
"Cũng đúng thôi." Bạch Chỉ nói không nên lời, "Có ông con rể hở chút là đánh người thế này, bà sao dám sang ở chứ?"
"Mày..." Chu Kim giận dữ, "Ai cho mày nói chuyện với người lớn như thế?!"
Không ai dám khiêu khích quyền uy ở nhà của ông như vậy. Người đàn ông trung niên giơ tay lên, giáng một cái tát xuống mặt Bạch Chỉ.
Thế nhưng tay ông bị chặn lại trên không.
Chu Kim khó tin nhìn Bạch Chỉ, đứa con trai ốm nhách giờ đã cao hơn cả ông, có thể chặn lại tay mình một cách dễ dàng.
Đặc biệt là ánh mắt đối phương nhìn ông, như con sói con hung hãn xa lạ.
Chu Kim nuốt nước bọt: "Mày, mày muốn làm gì..."
Sau một khắc, Bạch Chỉ nâng tay phải lên, trả lại một tiếng "chát".
Âm thanh trong trẻo vang vọng trong không gian.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Bạch Chỉ từng tập võ rồi, thầy dạy võ đều khen cậu có thiên phú. Giây phút này ra tay không hề giảm lực, một bên mặt Chu Kim lập tức đỏ lên.
"Mày đánh tao?" Chu Kim ôm mặt sửng sốt, hai mắt đục ngầu đầy khiếp hãi: "Mày dám đánh tao?"
"Mày mà cũng dám đánh tao ư?!!"
Chu Kim như phát điên mà xông tới, bị Bạch Chỉ nghiêng người né đi, ông ta theo quán tính nhào vào bức tường.
"Làm sao bằng một phần bố đánh tôi năm ấy được?" Bạch Chỉ lạnh lùng nói, "Không phục thì cứ việc nhào tới đây, xem tôi có nương tay không."
Bạch Chỉ mà biết giơ cao đánh khẽ ư! Đây là một thằng lòng lang dạ sói, hoàn toàn không màng máu mủ ruột già, một thằng ăn cháo đá bát chỉ mong chặt phăng quan hệ với nhà họ Chu!
Chu Kim đánh không lại cậu, nhưng sĩ diện nên không dám làm um lên, nhịn cơn giận đến run người.
Mẹ Chu và Chu Ngọc Bảo sững sờ nhìn Bạch Chỉ như nhìn một con quái vật nào đó.
Trong lòng Bạch Chỉ chợt thấy một niềm thỏa mãn bí ẩn. Thậm chí cậu còn thấy hơi vui vẻ vì mình đã phản kháng lại, thì ra người chủ gia đình phách lối một thời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vào năm cậu tuổi này, bố hoàn toàn mất đi sức mạnh đáng sợ khi xưa.
Bạch Chỉ quay người đi về căn nhà lá của bà ngoại. Bà ngoại sinh bốn người con gái, Chu Kim là người bà tìm ở rể để phụng dưỡng mình khi về già.
Thế nhưng hiện tại...
Nhìn nhà lá quá đỗi đơn sơ, bệ bếp xập xệ tồi tàn, chăn bông cũ đến mức sờn rách, Bạch Chỉ nghiến chặt hàm răng.
Chu Kim khốn nạn kia có lẽ chưa từng đưa bà một đồng một cắc nào.
Bạch Chỉ không thấy người ở trong nhà, nhìn đống nông cụ thiếu mất cái cuốc, cậu bèn đi ra bãi ruộng. Quả nhiên, bà ngoại đang cuốc đất trồng rau.
Một cụ bà ở tuổi xưa nay hiếm đang còng lưng, dùng cuốc đào đất. Tuy động tác của bà rất chậm chạp, nhưng thể lực vẫn không chịu đựng nổi, cứ vài cuốc lại phải dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó bà khom lưng gieo hạt, người già không giữ được thăng bằng lâu, bà ngồi xuống nửa ngày mới đứng dậy nổi, phủi mông rồi lại tiếp tục làm việc.
Chỉ trong giây lát, vành mắt Bạch Chỉ đã đỏ lên, cổ họng nghèn nghẹn khó chịu. Sợ bị người khác thấy, cậu vội vàng lau khô nước mắt.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng bà lão cũng làm việc xong xuôi. Bà không hề đi đến tòa nhà vàng son rực rỡ kia, chỉ vác cuốc trở về căn nhà lá xập xệ của mình.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng bà cũng cầm ít đậu đũa ra ngoài làm bữa trưa hôm nay. Bàn tay đen đúa thô ráp, xù xì những vết nứt nẻ bẻ đậu đũa từng chút một. Bạch Chỉ lại nhớ tới khi xưa, đôi tay này đã xoa xoa khắp mặt cậu, dịu dàng đến khó tin.
"Bà ngoại." Bạch Chỉ cuối cùng cũng không nhìn tiếp được nữa, khẽ hô lên. Bởi vì cố kiềm nén nghẹn ngào mà thanh âm hơi khàn khàn.
"A Quý đã về rồi ư?" Cụ bà ngẩng đầu, đôi mắt đã đục mờ nhưng nụ cười vẫn sáng rỡ.
Bạch Chỉ : "Da, con về rồi đây."
"Về từ bao giờ?"
"Ở nhà ở mấy ngày?"
"Ăn cơm chưa? Lâu lắm không gặp, con đã lớn vậy rồi."
Bạch Chỉ vừa phụ bẻ đậu vừa trả lời: "Con vừa về, chưa ăn cơm."
Bà lão nhíu mày: "Khó lắm con mới về được một bữa, vậy mà chúng nó không nấu cho con ăn sao?"
"Bà mời con ăn được không ạ?" Bạch Chỉ kéo tay bà làm nũng, xúc cảm thô ráp dưới tay khiến cậu kinh sợ, nhưng cậu nhanh chóng giấu đi vẻ khó chịu, cười nói, "Con muốn ăn cơm bà nấu."
"Được được được, bà ngoại nấu con ăn." Cụ bà vỗ tay cậu, đứng lên cười xòa, xoay người đi tới tủ quần áo trong phòng ngủ, "Con về đúng lúc thật, bà có nhiều trứng gà lắm, bà làm món trứng hấp con thích nhất."
Nhìn bóng lưng bà cụ vụng về tìm kiếm, Bạch Chỉ cũng không nhịn nổi nữa, cả khuôn mặt đều vùi trong lòng bàn tay, vai run lên dữ dội, nước mắt thoáng cái đã ướt đẫm hai bàn tay.
Những năm nay cậu đã làm gì...
Tuổi thơ căm ghét cái gia đình này tận xương tủy, sau khi trưởng thành cậu gần như không thể chờ thêm mà muốn chạy thoát khỏi nơi đây.
Nhưng cậu chẳng nghĩ tới, khi cậu cắt đứt quan hệ với những con người kia, bản thân cũng ruồng bỏ bà ngoại, người duy nhất thực sự quan tâm mình.
Khi Bạch Chỉ ngẩng đầu lần nữa, bà ngoại đã cầm về hai quả trứng. Bạch Chỉ vội vã lau sạch nước mắt, chỉ còn lại đôi mắt hơi đỏ hoe. Ánh mắt người già không còn tốt nữa, bà không để ý tới sự khác thường của cậu.
Bạch Chỉ đứng lên: "Để con giúp bà."
"Chẳng phải điện thoại đang kêu sao?" Bà ngoại cười, "Nghe điện trước đi đã."
Bạch Chỉ vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy số hiện trên màn hình thì do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn bắt máy. Bạch Chỉ đưa điện thoại lên tai, trong giây lát chưa mở miệng.
Bên kia im lặng một chút mới mở miệng thăm dò: "Bạch Chỉ?"
"Dạ" Bạch Chỉ sụt sịt mũi, "Em đây."
"Em..." Dường như nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói của cậu, đầu kia rõ ràng ngẩn ra.
"Thầy Tạ." Giọng Bạch Chỉ đã bình tĩnh lại, chỉ còn một ít giọng mũi, "Anh gọi em có chuyện gì không ạ?"
Tạ Tư Cẩn: "Bây giờ có tiện nói chuyện không?"
Bạch Chỉ : "Có lẽ không tiện lắm..."
Tạ Tư Cẩn: "Vậy khi nào rảnh thì liên lạc với tôi."
Bạch Chỉ: "Ừm."
"Bạch Chỉ." Thanh âm Tạ Tư Cẩn vẫn vững vàng như trước, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy chút gì đó than thở trong đó.
"Có vấn đề gì có thể tìm tôi."
"Được." Trạng thái của Bạch Chỉ trạng thái không tốt, không nghe ra ý ngần ngừ của đối phương.
Cậu hít sâu một hơi, cố để cho giọng điệu của mình không quá thấp: "Cảm ơn anh. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tạ Tư Cẩn cúp điện thoại, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Bạch Chỉ vừa khóc.
Nhưng anh không biết tại sao.
Hơn nữa Bạch Chỉ chưa nói cho anh biết nguyên nhân, thậm chí không có dự định xin giúp đỡ một chút nào.
Một cảm giác bất lực trong nháy mắt bao phủ anh, Tạ Tư Cẩn tiện tay tháo cà vạt, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, gương mặt nặng nề để lộ một chút nôn nóng.
Anh vốn định hẹn người để thổ lộ, không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy.
Thời khắc nghe tiếng nức nở của Bạch Chỉ, thậm chí tay chân anh còn luống cuống trong giây lát.
Nếu như bọn họ ở bên nhau, anh có thể dùng thân phận người yêu an ủi Bạch Chỉ . Anh có thể hỏi Bạch Chỉ chuyện gì xảy ra , có thể an ủi cậu qua điện thoại, thậm chí chẳng quản xa xôi mà đến với cậu.
Nếu như anh thổ lộ, vậy anh cũng có thể dùng thân phận người đang theo đuổi mà cho Bạch Chỉ một chỗ dựa.
Nhưng hiện tại anh chẳng là cái thá gì.
Anh chỉ có thể nóng lòng nóng gan, làm bộ không biết chuyện gì xảy ra, thể hiện thái độ quan tâm tôn trọng lịch sự mà không cần để ý đến sự đau khổ của đối phương.
Mà dựa theo tính cách Bạch Chỉ, % là sẽ không nhờ anh giúp đỡ.
Cho nên cũng chỉ có thể như vậy sao?
Tạ Tư Cẩn gọi trợ lí, giọng điệu bình tĩnh mà chắc nịch, nói: "Xem cho tôi gần đây nhất Bạch Chỉ đi đâu, đang làm gì."
Anh không thích điều tra cuộc sống của người khác không có nghĩa là có kẻ được phép bắt nạt Bạch Chỉ trước mặt anh.
...
Mãi đến tận khi Bạch Chỉ cúp điện thoại, lúc này bà ngoại mới e dè mở miệng: "Có phải có việc bận không?"
"Không ạ. " Bạch Chỉ cất điện thoại vào túi, "Không có chuyện gì lớn đâu, để con đến nhóm lửa nào."
"Để bà." Bà ngoại không nở để Bạch Chỉ bẩn tay, "Toàn tro thôi, đừng làm bẩn quần áo."
Bạch Chỉ mím môi, thấp giọng nói: "Vậy con đi xào rau."
Đợi đến lúc ăn cơm, bà ngoại nói mình lớn tuổi không ăn đồ bổ quá được, gắp hết cả bát trứng hấp cho Bạch Chỉ.
"Ăn no chưa?" Nhìn đáy bát sạch sành sanh, bà ngoại nở nụ cười, "Trong nhà cũng không có gì tốt để ăn, tối nay thịt con gà nhé."
"Con no rồi." Bạch Chỉ gật đầu, đứng dậy đi rửa chén.
Bà ngoại đeo kính lão khâu đế giày ngoài cửa, miệng cằn nhằn khi cậu không ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
"Bà ngoại." Bạch Chỉ cất bát vào tủ, hít sâu một hơi, "Con đón bà lên Bắc Kinh chơi mấy ngày được không?"
Cụ bà ngẩn người, lắc đầu cười: "Bà không đi, nửa người đã xuống mồ rồi, không đi đâu nữa."
"Nào có!" Bạch Chỉ nửa ngồi nửa quỳ cạnh bà lão, nhẹ nhàng xoa vết thương trên cánh tay bà, "Rõ ràng bà vẫn khỏe thế này cơ mà."
"Không đi, ra đường lại tốn tiền." Cụ già tiết kiệm một đời, không nỡ xa hoa lãng phí, "Con làm việc cũng vất vả, giữ tiền ấy mà tiêu."
"Nhưng con nhớ bà." Bạch Chỉ hơi oan ức, nghếch đầu lên hỏi, "Bà ở bên họ nhiều năm thế rồi, giờ ở cùng con có được không?"
Nhìn hai mắt trong veo của Bạch Chỉ, thái độ của bà dường như hơi lơi lỏng: "Muốn đi bao lâu?"
"Có thể ở lại luôn được không?" Bạch Chỉ nắm chặt tay bà, "để con phụng dưỡng bà."
Sắc mặt bà cụ thay đổi, hồi lâu mới phản ứng lại, trong đôi mắt đục mờ như có ánh nước: "Con có lòng này là tốt rồi, mẹ con chỉ là hơi nhu nhược, thực ra nó rất tốt với bà."
Bạch Chỉ: "Vậy bố con thì sao?"
Bà cụ im lặng, thật lâu mới khẽ thở dài: "Cũng chẳng có cách nào, ai bảo số bà nó vậy."
"Ai nói không có cách nào?" Bạch Chỉ ngửa đầu nhìn bà, ánh mắt kiên định chưa từng có, "Chỉ cần bà đi cùng con là có thể hoàn toàn thoát khỏi ông ấy."
"Nhưng..."
"Bây giờ bà thấy không sao." Bạch Chỉ ngắt lời bà lão, "Nhưng đến khi bà đổ bệnh, khi bà đi đứng bất tiện, bà có thể một mình được sao?"
"Có thể..." Hai tay cụ già run rẩy không ngừng, run giọng: "Sẽ được thôi, dù sao nó là con gái ruột của bà."
"Lẽ nào con không phải cháu ruột của bà sao?" Nhớ tới những việc khi trước, sắc mặt Bạch Chỉ trầm xuống, "Huống hồ bọn họ cũng không xứng làm con của bà."
Bà ngoại há miệng, dường như định nói đỡ điều gì, cuối cùng lại chỉ thở hắt ra, khẽ khàng nói: "Con nói đúng, là chúng nó không xứng làm bố mẹ con."
Bạch Chỉ biết bà đã mềm lòng.
Nếu quyết định phải đi, Bạch Chỉ cũng không muốn nán lại thêm một giây phút nào nữa, giúp bà ngoại thu dọn đồ đạc rời đi trong ngày. Quần áo phần lớn đều đã cũ, chỉ mang theo một bộ để thay và giấy tờ cần thiết.
Bà lão sống mấy chục năm trời, khi ra đi đồ đáng giá lại không nhét đầy một túi vải.
Đồ của Bạch Chỉ còn ít hơn. Lần này cậu về không mang va li hành lí gì, chỉ có một balo, chưa từng có ý ở lại.
"Mày đi đâu đấy?" Trước khi đi, Chu Kim đứng ở cửa cản lại.
Sắc mặt Bạch Chỉ như thường: "Sức khỏe bà không tốt, đưa bà đến bệnh viện kiểm tra."
Chu Kim híp mắt, dò xét bọn họ từ trên xuống dưới. Bà lão già đeo theo túi vải, run lập cập đi sau Bạch Chỉ, trông thấy đã phiền.
"Đê tôi đưa các người đi."Chu Kim tốt tính nói, tuy rằng trước nãy xảy ra va chạm, nhưng ông ta vẫn còn muốn trông vào túi tiền của thằng con, vậy nên phải làm ơn làm phước trước đã.
"Không cần." Bạch Chỉ lạnh lùng nói, "Ngồi xe của ông buồn ói."
"Mày..." Chu Kim giận dữ, hung hăng nhìn bóng lưng Bạch Chỉ, "Bà già kia hở ra đã muốn đi bệnh viện, đừng có chết mất xác ở ngoài đó."
Lúc này Chu Kim còn hùng hùng hổ hổ không hay biết, mỏ vàng lâu năm của mình sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ còn mức phí chu cấp thấp nhất gửi đều đặn trong tài khoản hàng tháng mà thôi.
Quá trình rời đi thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Ở địa phương có một điểm du lịch cấp A, xung quanh đều có xe chuyên chở du lịch và taxi sân bay. Bạch Chỉ không muốn ngồi xe buýt, định thuê luôn một chiếc đi tới sân bay. Sau khi Bạch Chỉ thương lượng giá cả xong với trung tâm vận chuyển hành khách và chuẩn bị ra xe cùng tài xế thì ở phía sau bụi cây ở bãi đỗ xe, vài tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.
Bạch Chỉ quyết định để bà lên xe trước còn mình đi tới xem có chuyện gì.
Mặt tiền ga hành khách ngay cạnh cổng khu thắng cảnh, đó là một khung cảnh sôi động. Phía sau bãi đậu xe là một công viên đã cũ nát ít người đi lại.
Bạch Chỉ vòng qua hàng cây cao hơn đầu người, thấy một cô gái đang bị đôi nam nữ trung niên lôi kéo lên xe van.
Cô gái nhìn qua thì khá mộc mạc, chỉ mặc áo phông trắng và quần bò, đeo một chiếc ba lô. Nhưng chỉ cần để ý kỹ thì sẽ nhận ra, da cô rất trắng, dáng vóc và khí chất hơn người, đứng cạnh đôi nam nữ kia hoàn toàn khác biệt. Người đàn bà trang điểm quê mùa túm chặt eo cô gái, vừa lôi kéo vừa khóc: "Con gái ơi, sao con ác thế, sao lại muốn bỏ mẹ chạy đi cùng thằng kia cơ chứ?"
"Buông tôi ra! Tôi không biết mấy người là ai!" Người con gái khóc lóc muốn giãy ra, nhưng bàn tay phụ nữ bám chặt trên eo cô, bên cạnh còn có một người đàn ông kéo đi, cô không thể thoát được chút nào.
Bọn buôn người?
Bạch Chỉ từng nghe qua chuyện lừa bán, chỉ không ngờ là ban ngày ban mặt lại có kẻ dám cướp người trắng trợn như vậy.
"Chờ đã!" Mắt thấy cô gái sắp bị kéo lên xe, Bạch Chỉ vội vội vàng vàng đi tới, cản tại trước mặt bọn họ, "Các người làm gì đấy?"
"Cứu, cứu em với!!" Như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, cô gái bám chặt lấy cánh tay cậu, "Chúng là bọn buôn người! Xin anh giúp em với!"
"Tao là bọn buôn người lúc nào? Tao là bố mày!" Tên đàn ông hung hãn rống Bạch Chỉ, "Đây là việc nhà ông, ông khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi! Không muốn chết thì cút!"
Người đàn bà còn đang khản cổ: "Con gái ơi, đến mẹ con cũng không cần nữa ư?"
"Không phải, em không hề biết bọn họ!" Cô gái càng khóc lớn hơn, "Anh làm ơn tin em được không, em chỉ tới du lịch, em thật sự..."
Nghe nói như thế, ánh mắt người đàn bà mới vừa kêu góc hiện lên nét hung ác, lập tức đưa tay chặn miệng cô lại nhưng lại bị cô nghiêng người vội tránh đi.
"Con cụ mày, ba mẹ mà cũng không nhận?" Người đàn ông trung niên phát cáu, định giơ tay tát cô gái. Ngay trước khi cái bạt tay hạ xuống, một bàn tay trắng trẻo mà mạnh mẽ nắm chặt cổ tay gã. Gã trung niên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: "Nếu như tôi xía vào thì sao?"
Thay đổi từ tuyệt vọng đến hi vọng khiến hai mắt cô gái ngấn đầy nước mắt trong giây lát, cô như chết đuối vớ được cọc mà dùng hết sức kéo người Bạch Chỉ, mạnh đến mức để lại vết bầm xanh trên cánh tay Bạch Chỉ. Bạch Chỉ lại không hề hay biết, chỉ giữ chặt tay tên đàn ông, kéo cô gái đến sau lưng mình từng chút một.
Cậu nhìn qua rất trẻ trung, thậm chí còn hơi gầy yếu, nhưng thân vẫn là một chàng trai, sức lực vẫn dồi dào, khiến người đàn ông trung niên hầu như không thể phản kháng.
Chúng là bọn buôn người chứ không phải kẻ cướp, nếu còn dùng dằng dẫn công an tới thì toi đời.
Đôi vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, không thể không bỏ qua phi vụ lần này, tức tối đi mất.
"Được rồi, ổn cả rồi." Bạch Chỉ đỡ nữ sinh đã nhũn cả hai chân, muốn giúp cô tự bước đi. Nhưng khi nhận ra Bach Chỉ đinh buông mình ra, cô gái lập tức bám chặt lấy Bạch Chỉ, kéo đến mức áo sơ mi cũng nhàu nát. Niềm vui sướng thoát nạn khiến cô như đứa trẻ vô cùng ấm ức, gào khóc quên cả mặt mũi.
Bạch Chỉ thở dài, đành phải để cô bám lên tay mình, dùng một tay khác gọi điện thoại báo công an. Mà cho dù là đến đồn công an, cô gái vẫn không muốn buông tay.
Bạch Chỉ không ngờ giữa đường lại bị trì hoãn lâu đến thế. Cậu liếc nhìn thời gian, hơi sốt sắng: "Tôi đang vội, có thể đi được chưa vậy?"
Cậu sợ Chu Kim phát hiện cậu bỏ đi thì sẽ đuổi theo.
Cảnh sát: "Được rồi, cảm ơn cậu."
Cô gái tên Bạch GIa Hòa, người Bắc Kinh, đến đây nghỉ hè cùng bạn, không ngờ nửa chừng lại bị lạc mất, suýt chút nữa bị bắt cóc. Xảy ra chuyện vừa rồi, Bạch Hòa Gia không dám ở đây tiếp nữa, tự nguyện đi vào thành phố cùng Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thấy hơi đau đầu, muốn nói lại thôi. "Sao đã gặp chuyện thế kia rồi mà chẳng có tí cảnh giác nào vậy? Không sợ bị anh lừa bán à?"
"Em biết anh là Bạch Chỉ." Bạch Hòa Gia nhìn mắt cậu, ung dung nói, "Anh sẽ không làm như vậy."
Bạch Chỉ thở dài, đành phải cùng đưa Bạch Hòa Gia vào nội thành. Khi vào nội thành đã là giờ tối, vừa hay lỡ mất chuyến bay cuối cùng, Bạch Chỉ đành tìm một khách sạn để nghỉ lại, đợi sáng mai rồi đi.
Bạch Chỉ: "Ngày mai anh phải về Bắc Kinh rồi, người nhà em bao giờ thì tới đón?"
"Đêm nay bố mẹ sẽ tới đón em." Sau hơn một giờ ngồi xe, cô gái đã bình tĩnh trở lại, dịu dàng lễ phép nói, "Nếu anh và bà không ngại, đêm nay hãy đi cùng cả nhà em luôn."
Đêm nay cùng đi?
Bạch Chỉ mau chóng hiểu ra ý của Bạch Hòa Gia, bởi vì cha mẹ của cô, là ngồi máy bay tư nhân tới.
Bạch Chỉ : "..."
Cậu cứu được tiểu thư nhà giàu nào đây?
Bà ngoại càng bối rối, điều này khiến bà nhớ lại lần đầu lên thành phố, nhà người họ hàng đó sạch đến mức không có một hạt bụi, câu nệ đến mức không biết cần đặt chân ở đâu cho phải.
Nhưng đôi vợ chồng trung niên này lại không kề kiêu ngạo, từ đầu tới cuối đều nhẹ nhàng thân thiện. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho họ xong, hai người lại hỏi han xem Bạch Hòa Gia có bị thương hay không.
Bạch Chỉ nhận ra người đàn ông trung niên kia, đó là ông chủ một xí nghiệp rất lớn, thường xuất hiện trên bản tin tài chính và kinh tế trong nước. Trái ngược với hình ảnh nghiêm túc cẩn thận trong tin tức, đối phương hiện tại chỉ là một người cha yêu thương con gái. Nhưng bởi vì chăm sóc quá nghiêm khắc nên mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng phản nghịch của Bạch Hòa Gia, khiến cô lén chạy ra ngoài chơi cùng bạn học.
Bây giờ nói rõ mọi chuyện, người cha nói chắc chắn sẽ bắt bọn buôn người lại, còn đứa con gái lại làm nũng trong ngực mẹ.
Bạch Chỉ thu tầm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Bên cạnh cậu, bà ngoại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha tay vịn, mắt nhìn không chớp mắt, không nói một lời. Hai tay bà đặt trên đầu gối, cơ thể gầy yếu chỉ ngồi nửa mông, dường như sợ làm bẩn thứ gì.
Lòng Bạch Chỉ như nhũn ra, dời nửa người sang bên cạnh, dùng giọng địa phương nói: "Bà ơi, con hơi hồi hộp."
"Con cũng căng thẳng ư?" Bà ngoại bất ngờ, tiếng nói rất nhỏ, "Bà còn tưởng chỉ có bà cả đời luẩn quẩn xó nhà mới căng thẳng cơ."
"Căng thẳng ạ." Bạch Chỉ lắc đầu, "Con cũng lần đầu ngồi phi cơ riêng, con cũng giống bà."
"Nhưng mà trong này rộng thật." Bà ngoại thở dài nói, đầu óc đang căng cứng cũng dần thoải mái, "Phải tốn hơn chục triệu ấy nhỉ?"
Suy nghĩ của bà ngoại rất đơn giản, thứ đắt tiền nhất bà từng nhìn thấy là chiếc BMW của Chu Kim. Từ khi mua xe, Chu Kim suốt ngày rêu rao xe của ông ta giá mấy trăm ngàn. Mà máy bay này còn xịn hơn chiếc xe kia rất nhiều, ít nhất cũng phải mấy triệu.
Phi cơ riêng như này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, chi phí đi một chuyến chắc chắn cũng chẳng hề rẻ chút nào. Nhưng Bạch Chỉ không giải thích, chỉ gật đầu: "Hẳn là vậy, nhìn qua cũng biết rất đắt."
Quá đắt, mấy triệu, cả đời bà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Bà ngoại sờ chiếc túi nhỏ giắt ở lưng quần của mình, ở đó cất sổ tiết kiệm gần , đó là gia tài cả đời của bà. Bà từng định dùng số tiền kia để dưỡng già, nhưng bây giờ...
"Trên thành phố chi tiêu đắt đỏ quá." Bà lão không đồng ý, "Con cũng đừng thuê giúp việc cho bà, bà đâu phải là không đi đứng được nữa. Cũng đừng đưa bà đến mấy viện dưỡng lão tốn tiền ấy, bà ăn cơm cháo qua ngày là được rồi."
Bạch Chỉ đưa bà ngoại đi, trong đầu có hai phương án:
Một là đưa bà đến viện dưỡng lão, cậu sẽ định kì tới thăm. Chỗ tốt có người chuyên môn chăm sóc, có bạn bè cùng tuổi. Nhưng Bạch Chỉ sợ bà ở không quen, hơn nữa thỉnh thoảng trên mạng lại có tin tức viện dưỡng lão ngược đãi người già, cậu không yên lòng lắm.
Hai là để bà ở nhà, hai bà cháu cùng ở nhà vui vầy, như thế cậu lại càng yên tâm hơn. Nhưng cậu lại bận việc quá, không thể để bà ở nhà một mình, phải thuê một người phụ giúp chăm nom. Cậu cũng đã nói trước với bà rồi, nhưng bà thấy tốn nhiều tiền thì lại không nỡ.
"Mọi người muốn tìm viện dưỡng lão sao?"
Mẹ Bạch Hòa Gia đã đi tới từ lúc nào, thân thiện hỏi.
Bạch Chỉ gật đầu: "Công việc của tôi quá bận rộn nên muốn tìm một nơi chuyên nghiệp để chăm sóc bà ngoại. Thế nhưng giờ nghe nhiều mặt trái của các trung tâm, tôi lại hơi lo lắng..."
"Thực ra chồng tôi có một trung tâm." Mẹ Bạch Hòa Gia mở một địa chỉ trên mạng, "Nếu không chê, cậu có thể cho bà ở lại đây."
Bạch Chỉ biết nơi này, đó là viện dưỡng lão cao cấp có cơ sở trên khắp cả nước.
Cũng là nơi cậu đang nhắm tới, giá cả cao, nhưng phản hồi của khách hàng đều rất tốt.
Trên màn hình điện thoại là trang chủ của trung tâm, ở đó hiện các video giới thiệu cơ sở vật chất và trang thiết bị ở đây. Phòng ở và sân đình thoáng mát, thiết y tế giờ, còn có cả các khóa học khác nhau, những nhóm theo sở thích, các hoạt động cộng đồng và các chuyến tham quan theo chủ đề. Ngoài cơ sở vật chất bảo đảm, đời sống tinh thần cũng phong phú. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Chỉ nhắm trung tâm này, cậu muốn bà được hưởng cuộc sống vui vẻ về già.
Xưa nay bà ngoại chưa từng thấy mấy thứ xa xỉ như vậy, bà nắm chặt hai tay: "Có đắt lắm không?"
Bạch Chỉ nhận ra bà ngoại đã lung lay, lắc đầu: "Không sao, con có tiền..."
"Đây là phần biếu tặng miễn phí trọn đời, xin đừng từ chối." Người đàn bà đứng nghiêm trang, bỗng cúi đầu trước mặt Bạch Chỉ, "Xin cậu cho chúng tôi được báo đáp ơn cứu mạng Hòa Gia."
"Tôi chỉ làm chuyện nên làm." Bạch Chỉ lắc đầu, cậu không có ý đòi đền đáp ơn huệ, "Tôi tin nếu gặp chuyện như thế, ai cũng sẽ giúp đỡ giống tôi thôi."
"Nhưng cuối cùng thì cậu mới là người cứu Hòa Gia chứ chẳng phải ai khác." Người phụ nữ bình tĩnh nhìn cậu, "Đây là món quà mà người tốt xứng đáng được nhận."
Bạch Chỉ mím môi, không nói gì.
"Không giấu gì cậu, khi xưa tôi đã từng để lạc một đứa con, mà đứa trẻ ấy lại không có phúc được người cứu giúp như vậy..." Người đàn bà ngồi xuống bên cạnh Bạch Chỉ, ánh mắt có chút đau khổ, "Nếu lần này không nhờ cậu cứu Hòa Gia, tôi..."
"Có lẽ cậu nghĩ việc này vặt vãnh không đáng nói, nhưng đây là chuyện vô cùng quan trọng của gia đình chúng tôi. Xin cậu đừng từ chối nữa được không?"
...
Sau khi về Bắc Kinh, Bạch Chỉ đưa bà ngoại đến thăm viện dưỡng lão.
Địa chỉ ở nơi thắng cảnh du lịch của thành phố, điều kiện rất tốt, nhân viên chăm sóc chu đáo, còn đầy đủ thiết bị chữa bệnh chuyên nghiệp. Bà ngoại ở lại nơi này, bởi vì kinh nghiệm trồng trọt phong phú, lập tức đã quen được một người bạn thích làm vườn. Hai người tự chăm bón một mảnh vườn cho riêng mình, cuộc sống sinh hoạt ngày ngày đều muôn màu muôn vẻ.
Bạch Chỉ phải dành thời gian học thuộc kịch bản, còn chưa tới nửa tháng nữa là cậu sẽ vào đoàn phim "Tà không thắng chính", cậu cần nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
Trong lúc bận rộn, Bạch Chỉ thấy hình như mình đã quên mất gì đó, nhưng nghĩ hồi lâu cũng chẳng nhớ ra nổi.
Nếu không nhớ ra được, hẳn không phải là chuyện quá quan trọng, quên đi vậy. Việc an dưỡng của bà ngoại đã giải quyết, cả nhà Chu Kim đều đã bị cậu chặn số, không cần cậu bận tâm đến nữa.
Bạch Chỉ nghĩ như thế, yên tâm thoải mái đọc kịch bản.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tạ cầm điện thoại.
Hôm qua vợ có gọi tui không?
Không.
Hôm nay vợ có gọi tui chưa?
Không.
Ngày mai vợ sẽ gọi cho tui chứ?
Không.
Tiểu Tạ: QAQ
Tiểu Tạ chờ đến phát điên: Vợ không liên lạc với tui, vậy tui chỉ có thể chủ động tỏ tình.