-mẹ ơi! Mẹ à đừng bắt con lấy chồng mà_nó khóc không ra nước mắt vì -ngày nữa là nó phải xuất giá theo chồng khi mà vẫn chưa phá hư cái quán bar của nhỏ Tuyết, vẫn chưa cùng tụi kia đi du lịch vòng quanh trái đất....từ nay thế là nó phải đi học làm con dâu hiền rồi nó tha thiết văn xin sự từ bi của mẹ Lâm.Nhưng cuộc đời quá bât công nên cộng lông đã không thể mộc thẳng theo ý nó nên nó đành cố vuốt thẳng cộng lông thôi!
†_,†
Hôm nay nó quyết định trở thành đứa con gái ngoan để lấy lòng mẹ Lâm. Nó đi xuống bếp, mang tạp dề màu trắng, tóc cột cao, khom người mơ cửa tủ lạnh ra lấy nguyên liệu để chuẩn bị bữa trưa cũng đã lâu lắm rồi nó không vào bếp suốt ngày bận tất bật với công việc nào là gặp đối tác, xử lý hợp đồng này nọ, phải nói quá bất công mà, anh và chị dâu thì chẳng cần làm gì còn nó thì khỏi phải nói rồi. Lắc đầu ngán ngẫm no lại tiếp tục công việc đó là xử lý cái miếng thịt bò tươi sống này x nó cứ tưởng tượng đây là mặt anh Đăng và cứ thế mà thái mà thẻo, sau phút hì hục trong bếp thì bữa trưa cũng đã hoàn thành b, không phải nói chứ món nó nấu cũng rất là ngôn đó nha! Ai nói con nhà giàu là không biết nấu nướng đâu chứ quan niệm đó quá sai lầm.Vẫn đangc hí ha hí hửng trong bếp thì giọng mẹ Lâm lại lanh lảnh ngoài phòng khách, hình như là nó cũng là
thành phần trong câu truyện nữa thì phải thế nên nó mới cố vểnh tai lên để nghe ngóng.
«a chút nữa chị cùng cháu Phong qua đây à, để tôi kêu người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, trời ơi khách sáo chi vậy trước sau gì chúng ta chẳng là người một nhà, rồi rồi mau mau tính chuyện của thằng Phong và con Vy đi rồi tôi với chị sẽ được thảnh thơi mà nghỉ ngơi, thôi qua sớm đó» kết thúc cuộc gọi, mẹ Lâm thì cứ ngồi cười mỉm còn nó thì tất nhiên là đang điên tiết lên rồi. Biết như vậy nó chẳng thèm làm cơm trưa đâu thật là tốn công mà.
Mà mẹ Lâm cũng thật là cái tên đáng ghét đó tại sao mẹ lại đi mời hắn đến ăn cơm vậy thật là muốn nó tức chết mà. Hiện giờ thì nó chỉ muốn đem đổ bỏ hết mấy món ăn mới làm thôi! nhưng nghĩ tới những em bé ở Châu Phi đang bị nghèo đói không có cơm ăn áo mặc kia thì vô cùng không nỡ ( t/g: chị mà cũng biết thương người oimeoi trưa nay có bão cấp rồi,sơ tán người dân đê bà con ơi!!) Nó hằn hộc đi về phòng, đống cửa cái rầm rồi nó chạy đi đến chỗ cái hộc tủ đựng đồ dùng riêng của nó lục lọi một hồi thì nó moi ra được cỡ - cây phi tiêu bằng bạc và cũng không quên lấy thêm một bức ảnh treo lên cuối cũng là nó nhắm một con mắt lại và phi "kịch" một âm thanh của kim loại lãnh vang lên, nó mỉm cười một nụ cười khinh bi. Tự kỷ một hồi thì nó đi xuống nhà vừa đi nó vừa đậm chân, khuôn mặt nó phải nói là vô cùng khó coi, ai nhìn vào không biết chắc nghĩ nó là ho hàng nhà khi. Đang đi thì nó chợt nghe thấy tiếng nói:
-cứ theo kế hoạch mà làm, giết sạch _ một giọng nói vô cùng lạnh lùng và ngang tàn.
(Sory các bạn yêu dấu vì sự chậm trễ này nhé)