Em Như Gió Nam

chương 49: trong sáu năm đó anh cũng rất nhớ em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Ti Tầm không biết vì sao đột nhiên cô lại cụng ly, anh cầm cốc của mình lên, hạ thấp mép ly xuống, sau khi cụng xong mới nhấp hai ngụm.

“Bố anh chặn wechat thay em chính là không muốn em nhịn nữa, sao em còn tự mình tiêu hóa? Không vui thì chuyển sang người anh, em đừng nhịn nữa.”

Hứa Tri Ý cắt một miếng cà rốt, để nĩa lên trên rồi dừng lại: “Có lẽ từ nhỏ đã tự mình tiêu hóa thành quen, từ trong xương cốt đã hình thành nên tính cách này.”

Cầm nĩa lên cắn một miếng cà rốt, “Năm em 10 tuổi có một lần cãi nhau với Tiêu Mỹ Hoa, lần đó bởi vì Tiêu Mỹ Hoa thiên vị Thượng Xán Nhiên, em quá buồn nên đã cãi lại bà ấy, đóng cửa phòng cơm tối cũng không ăn. Nửa tháng Tiêu Mỹ Hoa không để ý đến em, em gọi bà ấy là mẹ bà ấy cũng phớt lờ. Khi đó vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng bị đối xử như không khí rất buồn, sau đó là em chính thức xin lỗi, còn hứa sau này sẽ không cãi lại nữa.”

“Từ đó về sau em biết cho dù mình có làm loạn lên cũng vô dụng, cũng học cách an ủi bản thân, an ủi chính mình phải biết hiểu người khác. Thời gian lâu dần liền quen với kiểu tính cách sẽ tìm lý do cho người khác.”

“Trước hai mươi tuổi đều tìm lý do cho Tiêu Mỹ Hoa, cảm thấy bà ấy cũng không dễ dàng gì, làm việc vô cùng cực khổ.”

“Sau này lại tìm lý do cho bố mẹ em, cảm thấy bọn họ cũng là người bị hại trong chuyện ôm nhầm.”

“Sau này nữa, là vì anh, bởi vì cảm thấy trong sáu năm đó anh cũng không dễ dàng gì.”

Nói đến đây Hứa Tri Ý lại cắt một miếng cà rốt khác: “Lần nào em cũng xếp bản thân mình ở cuối cùng. Nói thật, nếu như không phải bác Lộ chặn anh, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không chặn anh, trừ khi anh n g oạ i t ì nh, phạm phải sai lầm về nguyên tắc.

Im lặng rất lâu.

Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, “Bác Lộ đã tận tay dạy em làm thế nào để không để bản thân mình chịu tủi thân, em nghĩ có lẽ mình cũng nên thay đổi tính cách lấy lòng người khác từ trong xương cốt của mình đi.”

Trước đây luôn lo lắng người khác đều trách mình không hiểu chuyện, đó chẳng phải cũng là một kiểu lấy lòng sao.

Sau khi ăn hết hai miếng cà rốt còn thừa lại trên đ ĩa, buông nĩa xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô mở wechat lội xuống dưới, người liên lạc với cô rất nhiều, nhóm công việc nhiều, cho dù là nghỉ phép thì ngày nào cũng có mấy chục người tìm cô.

Lội xuống dưới rất lâu, tìm cuộc trò chuyện của Tề Chính Sâm.

Anh nhìn cô ghim lại cuộc trò chuyện của Tề Chính Sâm lên đầu, bởi vì mình bị Lộ Kiếm Ba chặn, bây giờ Tề Chính Sâm lại trở thành người duy nhất được cô ghim lên đầu.

Hứa Tri Ý không nhìn anh, không quan tâm biểu cảm của anh bây giờ như thế nào.

“Thật ra khi đó em không bỏ ghim anh Hai, nhưng em lại sợ anh không vui. Anh Hai đối với em rất tốt, tốt đến mức cả đời này em không cách nào đáp lại được. Đương nhiên anh cũng đối xử với em rất tốt, những điều tốt đó em vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Nhưng ở chỗ em, không ai có thể vượt qua được anh Hai. Bố mẹ em cũng không vượt qua được.”

Cô khóa màn hình điện thoại, bỏ lại vào trong túi, lại nhìn anh: “Điều duy nhất anh thắng là em thích anh. Thương Uẩn nói đúng, em não yêu đương. Sau này em phải nghe lời bác Lộ nhiều hơn, nghe anh em, lời của Thương Uẩn cũng có tính tham khảo.”

Tưởng Ti Tầm lấy một chiếc khăn ăn sạch, lau nhẹ khóe miệng cho cô: “Có thể không ghim anh lên đầu, có thể nào thêm anh lại trước không?”

Hứa Tri Ý kiên quyết: “Không thể.” Sau đó lại nói, “Không phải anh nói chuyển hết những điều không vui lên người anh sao? Bây giờ chuyển rồi anh lại không muốn nhận.”

Tưởng Ti Tầm không yêu cầu cô thêm wechat nữa, nói: “Anh nhận.”

“Em ngồi xe bác Lộ về.” Hứa Tri Ý cầm túi đứng dậy.

Người đàn ông cứ nhìn mãi theo cô, cho đến khi Lộ Kiếm Ba ngồi xuống bên cạnh.

Ở bên kia khu vực ăn uống, Ninh Doãn bảo nhân viên phục vụ đặt đồ ăn của mình ở đối diện Ngu Duệ, bản thân cũng chậm rãi đi qua đó.

Hai đại tiểu thư này trước giờ đều bất hòa, hôm nay lại ngồi cùng một bàn, ánh mắt của mọi người xung quanh sôi nổi đánh giá.

Ninh Doãn vừa rồi mới đi dặm lại phấn, môi đỏ răng trắng: “Nhìn thấy anh ấy đối xử với Hứa Tri Ý rồi chứ. Người ta tức giận không muốn để ý đến anh ấy, còn đi về trước.”

“Trước đây có lẽ cô cảm thấy mình rất đặc biệt ở chỗ anh ấy.” Nói rồi hất cằm về phía Hứa Tri Ý, “Tưởng Ti Tầm theo đuổi người ta trước.”

Ngu Duệ ăn đồ ăn trong đ ĩa của mình một cách hứng thú, không để ý người phụ nữ đối diện.

Ninh Doãn lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình nhấn vào cuộc trò chuyện, đẩy đến trước mặt Ngu Duệ, “Là cậu tôi làm.” Cô ấy không bào chữa, “Tôi viết một bức thư tay xin lỗi cô, muốn đăng ở báo nào, trang lớn nào do cô quyết định.”

Ngu Duệ không thèm nhìn, “Tôi có thể đưa chứng cứ cho cô, tức là sẽ không vu oan cho cô.” Thật ra bố mẹ cô ta khi đó càng biết là ai làm, không lên tiếng là bởi vì bố mẹ cũng không muốn cô ta và Tưởng Ti Tầm có dính dáng gì đến nhau. Nhà họ Lộ là gia tộc hỗn loạn nhất trong số mấy gia tộc lớn, sự kh ố n n ạ n của Lộ Kiếm Ba ai ai cũng biết, tính k h ố n n ạ n này rất dễ di truyền.

Bố mẹ không tiếp xúc với Tưởng Ti Tầm, không hiểu con người và tính cách của anh, có sẵn định kiến nên rất khó thay đổi. Hy vọng sau này chồng cô ta có thể đơn giản một chút, vậy nên khi đó cô ta cắt đứt liên lạc với Tưởng Ti Tầm vừa hay hợp ý bố mẹ.

Thái độ nhận sai của Ninh Doãn rất nghiêm túc: “Treo hot search mấy ngày? Từ ngày nào đến ngày nào?”

Ngu Duệ: “Đăng báo không cần nữa, hot search cũng không cần, lời xin lỗi của cô tôi cũng không lạ gì.” Bây giờ Tưởng Ti Tầm đã có người mình thích, còn được Lộ Kiếm Ba công nhận, còn đăng báo làm ầm ĩ lớn như vậy, không phải tự chuốc lấy nhục nhã sao? Để người khác coi như trò cười lần nữa sao?

Mặc dù Ninh Doãn thật sự không có hảo cảm gì với người phụ nữ trước mặt này, nhưng bởi vì đây là chuyện tốt mà cậu mình làm năm đó, để một cô gái bị mọi người cười nhạo, cô ấy cũng có cảm giác tội lỗi.

“Vậy cô muốn tôi đền bù cho cô như thế nào?” Cô ấy chủ động hỏi đối phương.

Ngu Duệ: “Khi đó anh ấy nói tôi cố tình gây sự, bảo anh ấy xin lỗi tôi. Tôi còn muốn nghe chính miệng anh ấy trả lời tôi, chuyện năm đó, anh ấy có hối hận hay không.”

“Vậy không bằng cô g i ế t tôi đi. Tôi lấy cái c h ế t tạ tội với cô.” Ninh Doãn chỉ vào chính mình, tự giễu: “Cô thật sự đánh giá cao tôi rồi, cô cảm thấy tôi có bản lĩnh khiến anh ấy xin lỗi cô sao?”

Ngu Duệ dửng dưng: “Đó là chuyện của cô. Cô có từng nghĩ qua, nếu như không phải tại cô, tôi và anh ấy sẽ không đi đến bước ngày hôm nay không.”

Chuyện này càng làm tăng cảm giác tội lỗi của cô ấy hơn.

Ninh Doãn nhìn người đàn ông phía xa, bảo anh cúi đầu xin lỗi?

Độ khó sợ còn lớn hơn việc bảo Lộ Kiếm Ba đợi người khác.

Hứa Tri Ý ở bên cạnh Lộ Kiếm Ba ăn một miếng bánh ngọt, vị dâu tây, không béo lắm.

Lộ Kiếm Ba nghiêng mặt hỏi: “Có thể kiên trì đến ngày mai thêm lại nó không? Cháu đừng mềm lòng, tối về lại tha thứ cho nó ngay.”

“…..” Hứa Tri Ý cười: “Cháu sẽ cố gắng kiên trì hai tháng ạ.”

Lộ Kiếm Ba cũng cười: “Để bác xem xem.”

“Như này đi, nếu như cháu có thể kiên trì hai tháng, kiên trì đến trước sinh nhật cháu, bác sẽ tặng cháu một món quà sinh nhật mà cháu hằng mong ước, là thứ mà trước đây cháu chưa bao giờ nghĩ đến.” Ông lấy món quà ra khích lệ.

Hứa Tri Ý suy nghĩ trong đầu cả nửa ngày, bản thân mình thiếu gì?

Xe thể thao, không thiếu, Hứa Hành tặng cô mấy chiếc.

Công ty in 3D hứng thú nhất bây giờ cô là cổ đông lớn nhất.

“Là trang viên ở Anh ạ?”

Lần này đổi thành Lộ Kiếm Ba im lặng, bật cười, “Trang viên sau này cho hai đứa, bây giờ không thể cho. Trong đó còn có ảnh cưới của bác.”

“Cháu xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của bác.”

“Không sao, Tưởng Ti Tầm thi thoảng cũng nhắc.” Lộ Kiếm Ba quay lại chuyện chính: “Món quà này có lẽ cháu không nghĩ tới.” Ông không úp mở nữa, nói với cô là quyền nắm giữ cổ phần của một đội xe nào đó.

“Bố cháu nói sau này Vốn Lăng Gia cho cháu, quyền nắm giữ cổ phần sẽ chuyển đến dưới danh nghĩa của Vốn Lăng Gia.”

Hứa Tri Ý uống nước để bình tĩnh lại: “Món quà này quá quý giá, cháu không thể nào nhận. Bác Lộ, bác đổi sang phần thưởng khác đi ạ.”

“Tiền có thể mua được sẽ không quý giá. Có thể thay đổi tính cách của cháu, vậy càng không tính là quý giá. Một phần tính cách cháu là do bác tạo thành, nếu như cháu trưởng thành ở bên cạnh bố mẹ cháu, cháu nói xem cháu còn cần phải đi lấy lòng ai chứ?”

Lộ Kiếm Ba cười: “Có điều phần thưởng này đối với cháu mà nói thì rất khó lấy được, kiên trì được hai tháng không thêm lại Tưởng Ti Tầm, chính là nó đụng phải họng s ú n g của bác. Đáng đời.”

Hứa Tri Ý suy nghĩ mấy giây, làm động tác OK.

Bác Hai nhà họ Lộ ngồi đối diện ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, em Tư nhà mình chỉ hào phóng với con trai của mình, luôn so đo từng tí với ông cụ.

“Bác Lộ, bác Hai, hai người nói chuyện đi ạ.” Cô lại nói với Lộ Kiếm Ba, “Bác Lộ, cháu vào trong xe trước ạ.”

Lộ Kiếm Ba gật đầu: “Đi tiêu hóa món quà này trước đi.”

“Cháu phải nắm chặt chiếc bánh này ạ.” Hứa Tri Ý cười rời đi.

Người đi xa, bác Hai thấp giọng nói: “Chú điên rồi à, tiền coi như bát nước đổ đi à.”

Lộ Kiếm Ba cười như không: “Tiền của em là mua sự yên tâm thay anh đấy, nếu không đến nửa đêm em sợ ma đến gõ cửa nhà anh.”

Đáy mắt bác Hai hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh: “Chú mua yên tâm gì thay tôi chứ? Sao nào, chú còn nghi ngờ tôi tráo đổi hai đứa không thành sao?”

“Hai đứa đương nhiên không phải anh tráo đổi. Nhưng hồ sơ còn lưu trữ lại sau này anh động tay động chân vào, không điều tra được gì hết.” Lộ Kiếm Ba nhìn chằm chằm anh Hai mình: “Bệnh viện là anh quản lý, chỉ có anh đích thân động tay mới không thể nào tra được một chút dấu vết nào. Lộ Kiếm Lương cho anh bao nhiêu lợi ích mà có thể khiến anh đi ngược lại với lương tâm!”

Bác Hai: “Lộ Kiếm Ba, chú đừng có mà ngày ngày nghi thần nghi quỷ.”

Lộ Kiếm Ba cười lạnh: “Hy vọng là em nghi thần nghi quỷ.”

Thẩm Thanh Phong có lẽ nắm được không ít chứng cứ ý đồ làm chuyện xấu của Lộ Kiếm Lương, hai người này không sợ qua cầu rút ván lẫn nhau, dù sao thì ai cũng nắm đằng chuôi của đối phương sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.

“Anh tưởng Hứa Hướng Ấp và Hứa Hành đều n g u sao, chỉ Thẩm Thanh Phong mà có tí bằng chứng cũng không có. Anh Hai, tự giải quyết ổn thỏa đi, em khuyên anh lúc Ti Tầm và Lộ Kiếm Lương tranh giành quyền kiểm soát anh đừng có gây rắc rối.”

Bác Hai hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng chú là em trai tôi mà chú có thể ăn nói bừa bãi! Chứng cứ đâu? Bằng chứng nào cho thấy tôi tiêu hủy hồ sơ? Dựa vào cái mồm của chú sao?”

Lộ Kiếm Ba bỏ nĩa xuống, dùng khăn ăn lau khóe miệng: “Con người em muốn làm gì không bao giờ cần đến chứng chứ. Sau này Ti Tầm và Tri Ý gặp bất cứ chuyện gì không thuận lợi em cứ đổ lên đầu anh.”

Vứt khăn ăn đi, đứng dậy đi tìm bác Ba nhà họ Lộ.

Ở bên này.

Hứa Tri Ý vừa ra khỏi sảnh tiệc thì gặp mặt Thẩm Thanh Phong, muốn trốn cũng không trốn được.

Ngoại trừ hôm ở trong nhà vệ sinh của tiệc gia đình Thẩm Thanh Phong phát điên thất lễ ra thì bất cứ lúc nào Thẩm Thanh Phong cũng mang theo nụ cười nho nhã, cách nhau chưa đến hai mét, bà ta chủ động hỏi: “Vội đi vậy sao? Cãi nhau rồi? Hôm nay gặp được Ngu Duệ có phải là mới cảm nhận được thành ý món quà gặp mặt tôi tặng cô không?”

Hứa Tri Ý gậy ông đập lưng ông: “Thật sự phải cảm ơn bà đã tặng tôi món quà gặp mặt này, trị khỏi não yêu đương của tôi. Mấy ngày trước Thương Uẩn còn bảo tôi là não yêu đương, tôi còn tức giận với anh ta, bây giờ phát hiện là anh ta nói đúng. Ngày mai tôi rời Hồng Kông, hẹn bàn chuyện hợp tác với Thương Uẩn.”

Nghe đến hợp tác với Thương Uẩn, sắc mặt Thẩm Thanh Phong không giữ được nụ cười nữa.

Hứa Tri Ý: “Khi đó chuyển nhượng cổ phần của KEVE giấu bà, là muốn để bà làm công kiếm tiền cho tôi, dù sao thì tôi chỉ có thế mạnh là đầu tư, quản lý kinh doanh như nào, mở rộng thị trường ra sao không phải thế mạnh của tôi. Sáu năm, bà giúp tôi kiếm được gấp năm lần, vất vả rồi.”

Cô nói thẳng, “Dự án Tân Vận kia tôi cũng nhìn trúng. Gặp nhau ở Bắc Kinh.”

Lướt nhẹ qua bên cạnh Thẩm Thanh Phong.

Đứng tại chỗ mấy giây, Thẩm Thanh Phong lại quay lại đài quan sát để bình tĩnh lại.

Không cần nghĩ, lại là Lộ Kiếm Ba, nếu không Hứa Tri Ý sẽ không thể nào suy nghĩ đến đại cục, trực tiếp chi ế n t ra nh lạnh với Tưởng Ti Tầm, tất cả kế hoạch của bà ta đều bị hủy hoại trong tay ông.

Hứa Tri Ý quay lại trong xe, thư ký Thái cũng ở đó.

Chào hỏi xong, cô dựa vào cửa sổ xe nhìn những chiếc xe đang lướt qua ở bên ngoài.

Máy móc lại nhàm chán.

Nghĩ đến cổ phần đội đua xe, ngay lập tức tâm trạng vui vẻ hơn, sau này xem mấy trận đấu lớn không cần phải mua vé vào cửa nữa.

【Sau này em dẫn anh đi xem mấy trận đấu lớn (cười không nói) 】Hứa Tri Ý nhắn tin cho anh trai.

Hứa Hành:【Không hy vọng. Cùng anh đi xem năm nay trước đã rồi nói.】

Hứa Tri Ý:【Chắn chắn đi cùng anh, sau này Tưởng Ti Tầm xếp sau anh.】

Hứa Hành:【Cãi nhau rồi?】

Hứa Tri Ý:【Không có.】

Hứa Hành:【Đợi quay về anh tìm cậu ta tính sổ.】

Mắt của Hứa Tri Ý nóng lên, gửi bao lì xì một trăm tệ.

Lúc này điện thoại của thư ký Thái ở ghế lái phụ kêu, nhìn thấy là số điện thoại của nghịch tử nhà sếp, trực tiếp ấn tắt.

【Sếp Tưởng, có chuyện gì sao?】

Tưởng Ti Tầm:【Biết chú ở trong xe không dám nghe điện thoại, xuống xe nghe điện thoại của tôi.】

Thư ký Thái: “…..”

Thư ký Thái cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì nữa, đôi tình nhân cãi nhau, ở trước mặt Hứa Tri Ý ông không dám nghe điện thoại của Tưởng Ti Tầm, nhưng nếu như lúc này Tưởng Ti Tầm ngồi trên xe, Hứa Tri Ý gọi điện thoại cho ông, ông không cần nghĩ, lập tức nhấn nghe.

Xuống xe đi một đoạn xa, thư ký Thái gọi điện thoại lại.

Tưởng Ti Tầm hỏi thẳng: “Chú nói với Tri Ý tôi và Ngu Duệ là gì? Không phải tìm chú tính sổ, chú nói y nguyên lại, tiện để tôi xin lỗi.”

Thư ký Thái cố gắng nhớ lại, cố gắng hoàn nguyên.

Cuối cùng ông lại bổ sung: “Còn nói đến hoa lay ơn màu tím và cốc cà phê màu tím khoai môn.” Ông có lòng tốt nhắc nhở, “Sếp Tưởng, nhà bên London có bộ cốc cà phê màu tím.”

Tưởng Ti Tầm: “Tôi biết rồi.”

Trước giờ trí nhớ tốt đến mức đọc lướt qua cái là không quên được, hôm nay viết từng cái một vào trong ghi chú.

Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, anh rời đi trước.

Xuống dưới toà nhà khách sạn, xe của bố dừng ở bên đường.

Cửa xe đóng chặt, cho đến khi anh đi đến gần cửa sau xe vẫn đứng im, cửa kính vẫn không hạ xuống như cũ.

Không nhìn thấy người ở trong xe, Tưởng Ti Tầm nói với trong xe: “Anh về trước đây.”

Cách một lớp kính, người đàn ông lại đứng hai giây, xoay người đi về phía ghế lái của mình.

Hứa Tri Ý nhìn xe của người đàn ông rời đi, suy nghĩ lát nữa về nhà có nên hỏi anh, anh và Ngu Duệ quen nhau bao lâu rồi.

Về đến căn hộ nhìn ra biển mới 11 giờ, phòng khách chỉ còn một ngọn đèn bàn đang sáng.

Từ ban công nhìn ra xa, xa xa mờ ảo lóng lánh.

Tưởng Ti Tầm viết gì đó dưới ánh đèn, ngẩng đầu hỏi cô, có muốn ăn đêm không.

Ở tiệc rượu Hứa Tri Ý đã ăn bánh ngọt, không có bất cứ cảm giác đói nào: “Không cần.” Không vội thay lễ phục, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Ánh sáng mờ, không nhìn rõ anh đang viết gì.

“Email nhóm công ty gửi anh đã xem chưa?” Cô hỏi.

Tưởng Ti Tầm: “Vẫn chưa xem.” Nhưng cũng đoán được là gì, lúc bắt đầu kỳ nghỉ dài của Hứa Tri Ý anh đã thương lượng xong với em họ Tưởng Thịnh Hòa về việc bổ nhiệm cô.

Giữa anh và cô chỉ là người yêu, không còn cấp trên cấp dưới nữa.

Người đàn ông nói: “Chúc mừng. Ngày mai sẽ chúc mừng cho em.”

Hứa Tri Ý: “Sau này rồi nói, ngày mai em về Bắc Kinh.”

Vừa rồi trên đường về cô còn suy nghĩ sau này nên dùng giọng điệu gì báo cáo công việc với anh, không ngờ được nửa đường nhận được điện thoại của người hướng dẫn trước đó của cô – Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa là một cổ đông khác của Viễn Duy, trong điện thoại nói với cô công ty đã đồng ý việc từ chức trước đó của cô và bổ nhiệm lại. Bổ nhiệm có hiệu lực từ hôm nay, sau này cô là người phụ trách toàn quyền của Viễn Duy, không cần phải báo cáo công việc với Tưởng Ti Tầm nữa.

Không cần báo cáo công việc, vậy có nghĩa là đến email công việc cũng không cần gửi nữa.

Tưởng Ti Tầm viết xong chữ cuối cùng, nhìn người ngồi dưới ánh đèn, ánh đèn chiếu bóng hai hàng lông mi dài trên khuôn mặt cô, cô đang im lặng nhìn anh.

Anh đưa tờ giấy trong tay cho cô, “Em xem anh viết hay là muốn nghe anh giải thích?”

Cho dù là hồi ức tình cảm gì, sau khi bỏ lỡ có thể viết thành văn rõ ràng là nhớ mãi không quên.

Hứa Tri Ý không muốn nhìn thấy những thứ nhớ mãi không quên của anh, không nhận lấy giấy: “Anh nói, đừng chi tiết quá.”

Tưởng Ti Tầm: “Quần áo màu nào anh cũng có, em cũng biết, màu tím không liên quan gì đến cô ấy. Cốc cà phê màu tím khoai môn kia, khi đó mua là bởi vì vừa mới thích trạng thái của em không lâu, trong đầu tự động lóe lên màu đó.”

“Có thể em sẽ cảm thấy lý do này gượng ép, vô lý.”

“ Câu ‘bị màu tím ban đêm tẩy trắng’ được chụp với hai que kem vị khoai môn, không biết em có còn ấn tượng không.”

Sao lại không có.

Kem là cô chụp ngẫu nhiên.

Màu tím ban đêm là màu áo sơ mi hôm đó anh mặc, mà hôm đó cô mặc màu tím nhạt, giống như bị áo sơ mi của anh tẩy trắng.

“Hai tháng trước uống trà chiều, chỉ nói chuyện công việc, chỗ là thư ký đặt.”

“Anh không có phương thức liên lạc của cô ấy, sau khi cô ấy xóa anh, không ai thêm lại ai.”

“Tối nay ở trên tiệc rượu nói nhiều thêm mấy câu là bởi vì hiểu lầm trước đó, chuyện lập quỹ theo đuổi gây náo động như vậy là do cậu Ninh Doãn tung ra.”

Hứa Tri Ý: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Rất nhiều năm, không nhớ cụ thể.”

Hứa Tri Ý gật đầu, việc gì phải hỏi chi tiết như vậy, người buồn vẫn là cô.

“Anh bận đi, em đi ngủ đây.”

Cô vừa đứng dậy, người đàn ông bỏ tờ giấy xuống cũng đứng dậy theo, “Tri Ý.” Kéo cô vào trong lòng.

Tưởng Ti Tầm ôm chặt lấy người trước mặt: “Chỉ là quen nhau lâu, không giống Tề Chính Sâm đối xử tốt với em.”

Hứa Tri Ý nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, “Em biết anh cũng không sai, chỉ là trong lòng em có chút khó chịu. Sáu năm, yêu thầm quá khổ. Trong hai năm liên lạc không nhiều đó em thường xuyên nghĩ, có phải là anh đã có người mình thích rồi hay không. Lúc anh ở Manhattan, chỉ cần anh ở công ty sẽ gặp được em ở cửa thang máy ở tầng 1, đều là em đợi anh trước ở đó, mỗi lần có thang máy đến em đều không đi, giả vờ đang gọi điện thoại.”

“Em muốn gặp anh cũng không gặp được, nhưng anh và cô ấy đi uống trà chiều nói chuyện công việc, em đều hy vọng sẽ không phải, vậy nên em ghen.”

Cánh tay của người đàn ông siết chặt lấy eo cô, còn chặt hơn lần đầu tiên anh ôm cô ở trên máy bay ở trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Hứa Tri Ý: “Buông em ra, đừng ôm nữa, ôm cũng vô dụng, tạm thời em không muốn thêm lại anh.”

Tưởng Ti Tầm ôm càng chặt hơn: “Không cần thêm, đợi em vui rồi lại thêm. Ngày mai anh cùng em về Bắc Kinh.”

“Anh em đang ở Bắc Kinh, đợi thu thập anh, anh vẫn đừng nên về.”

Tưởng Ti Tầm: “Vậy anh càng phải về, nếu không sao em bớt giận được.”

Anh cúi xuống nhìn cô, “Lúc em đi xem trận đấu bóng đá với Hứa Hành anh cũng ở đó, ở phía bên kia sân. Anh biết em cũng ở đó. Quá nhiều người, anh không gặp được em.”

Hứa Tri Ý hơi sửng sốt, đột nhiên đẩy anh ra: “Đừng kể khổ.”

Tưởng Ti Tầm thuận theo cô, “Được, sau này không nói những cái này nữa.”

Hứa Tri Ý cảm giác eo của mình sắp bị g ã y, “Buông em ra. Ngày mai em còn phải dậy sớm ra sân bay, phải đi ngủ sớm.”

Tưởng Ti Tầm chỉ đành buông người ra, lòng bàn tay nhẹ nhẹ xoa eo cô.

Hứa Tri Ý đẩy tay anh ra, không cho động.

Người đàn ông lại ôm cô vào lòng lần nữa, “Sau này anh báo cáo công việc với em. Ngủ ngon.” Hôn lên trán cô.

Tưởng Ti Tầm gấp tờ giấy giải thích viết tay lại để xuống dưới bình hoa ở bên cạnh, bên trong viết tương đối chi tiết nhưng cô lại không muốn xem.

Cầm điện thoại ở trên sô pha, vừa gõ chữ vừa cởi cúc cổ áo.

【Ngày mai tôi về Bắc Kinh.】

Hứa Hành:【Cậu đừng mong tôi giúp cậu.】

Tưởng Ti Tầm:【Không cần giúp tôi, cậu giúp Tri Ý là được.】

Hứa Hành:【Cậu chọc gì con bé rồi?】

Tưởng Ti Tầm:【Gặp mặt rồi nói.】

Cách của anh bây giờ là:【Sinh nhật năm nay của Tri Ý tôi tổ chức cho cô ấy, không ăn trong nhà.】

Hứa Hành:【Cậu nên tổ chức tử tế một lần cho con bé. Trước đó tôi còn thắc mắc vì sao con bé tổ chức sinh nhật không thích có nhiều người, đến ông bà nội ngoại cũng không mời.】

Bây giờ hiểu rồi, bởi vì khi nhiều người con bé sẽ phải ứng phó với người khác, chỉ có một nhà bốn người bọn họ cộng thêm Tưởng Ti Tầm, ít người yên tĩnh, con bé có thể nói chuyện nhiều thêm mấy câu với Tưởng Ti Tầm.

Sáu năm trôi qua, chỉ những ngày lễ lớn và sinh nhật con bé Tưởng Ti Tầm mới đến nhà bọn họ, bình thường bởi vì bận, rất ít qua ăn cơm.

Khi đó nhà bọn họ đều cho là Tưởng Ti Tầm bận không có thời gian, hoá ra là cố tình tránh né.

Tưởng Ti Tầm:【Gần đây nếu như Tri Ý có đăng vòng bạn bè cậu chụp màn hình lại gửi tôi.】

Hứa Hành:【?】

Ngay lập tức phản ứng lại: 【Cậu bị chặn rồi?】

Tưởng Ti Tầm:【Bị xoá rồi.】

Hứa Hành: “…..”

Cuối cùng em gái cũng có tiền đồ.

Trước đây cho dù có ấn ngón tay con bé thì con bé cũng sẽ không làm mấy chuyện chặn này, đối với con bé mà nói thì hành động này vô cùng gây tổn thương.

【Hai đứa chia tay rồi? Không phải chứ. Con bé nỡ chia tay với cậu?】

Tưởng Ti Tầm nhìn câu nói cuối cùng, trong lòng cảm thấy tồi tệ:【Không chia tay, bố tôi xoá hộ cô ấy.】

Hứa Hành:【Cái này không phải rõ rồi sao.】

Còn tưởng em gái có tiền đồ rồi.

【Có lẽ ngày mai sẽ thêm lại cậu.】

Anh thở dài, đoán là em gái tự trách cả đêm, sáng sớm ngày mai nói không chừng sẽ thêm lại, tiện chuyển thêm lì xì một trăm tệ đền bù.

Tưởng Ti Tầm không quan tâm cô có chấp nhận hay không, trước tiên chủ động bày tỏ thái độ, viết ở trong ghi chú:【Ngủ ngon. Trong sáu năm đó anh cũng rất nhớ em.】

Hứa Tri Ý nhìn câu cuối cùng, rốt cuộc thì bác Lộ cũng là người từng trải, không ai hiểu con bằng cha, biết cô không thể nào chống đỡ được sự dịu dàng của Tưởng Ti Tầm, vậy nên đã cho cô một phần thưởng lớn như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio