Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, một tiếng chuông điện thoại dồn dập làm gián đoạn giấc mơ ngọt ngào của Cố Biệt Đông.
Trong giấc mơ của cậu bé mười bốn tuổi này, cậu là đội trưởng đội đặc nhiệm khiến tất cả bọn tội phạm phải khiếp sợ. Sau một màn chiến đấu linh hoạt xuất sắc, cậu đã bắt được những tên tội phạm hung ác nhất bằng tay không, và lúc sắp sửa lên bục nhận huân chương cá nhân hạng nhì, hàng loạt hồi chuông khó chịu vang lên, mộng xuân thu của cậu tan nát …
Cố Biệt Đông mở mắt thất vọng, bực bội nhấc điện thoại trên gối lên. Tên người gọi: Triệu Béo.
Cậu vừa ấn nút trả lời, còn chưa kịp đưa điện thoại lên tai, giọng nói ầm ầm vang dội của Triệu Tử Khải ngồi cùng bàn đã vang lên từ tai nghe: “Cậu nghe gì chưa? Tin chấn động!”
Giọng của Cố Biệt Đông có chút buồn ngủ và lười biếng: “Trường trung học bị đánh bom à?”
Triệu Béo: “…”
Triệu Béo: “Sao cậu không có bất kỳ năng lượng tích cực nào thế?”
Cố Biệt Đông: “Trường trung học bị đánh bom còn chưa đủ năng lượng tích cực sao?”
Triệu Tử Khải trầm mặc chốc lát, thất bại cực kỳ: “Đệt, tớ vậy mà không thể phản bác cậu.”
Cố Biệt Đông: “Anh đây chính là chân lý.”
Triệu Tử Khải cũng không lòng vòng nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Chân Lý, chúng ta đổi giáo viên chủ nhiệm rồi!”
Cố Biệt Đông sững sờ một lúc, như cá chép quẩy nước từ trên giường bật thẳng dậy, chuẩn bị mở miệng thì bị hắt hơi thành tiếng.
Máy lạnh thổi cả đêm vẫn hoạt động, lúc nào cũng để ở nhiệt độ cực thấp độ. Nghỉ học được một tháng, cậu như một đứa trẻ bị bỏ rơi canh nhà một mình, từ sáng tới tối chẳng ai quản. Muốn bật điều hòa mấy độ thì bật mấy độ — có điều bây giờ hình như hơi cảm lạnh rồi, đầu có chút choáng.
Cố Biệt Đông duỗi tay ra, nhặt chiếc điều khiển từ xa trên tủ đầu giường lộn xộn, đồng thời hướng vào điện thoại di động của mình, hỏi, “Duyệt Tuyệt Sư Thái đã bị chuyển đi rồi sao?”
‘Duyệt Tuyệt Sư Thái’ là giáo viên chủ nhiệm lớp bảy lớp tám của họ, tên thật là Lý Phấn Phương. Dựa vào chút mối quan hệ của mình với hiệu trưởng, bà ta làm việc tàn nhẫn và vô nhân đạo, miệng còn “phun hương phun hoa” thô tục, còn tham ô tiền lớp, được mọi người đặt cho danh xưng mỹ miều là ‘Duyệt Tuyệt Sư Thái’.
Hai năm trở lại đây, Cố Biệt Đông thường xuyên gây gổ với bà ta, dữ dội nhất là sau lần Lý Phấn Phương mắng chửi gia đình cậu trước mặt cả lớp, cậu đã đá Lý Phấn Phương từ trên bục giảng ra ngoài lớp. Sau khi trường học điều tra, nhận định rằng Lý Phấn Phương phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, bà ta đã phải chịu một hình phạt nghiêm khắc, đó là trong buổi chào cờ đầu tuần, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, nhà trường điểm danh phê bình Lý Phấn Phương, bắt bà ta phải đứng dưới quốc kỳ xin lỗi.
Lý Phấn Phương dù có ghê gớm đến đâu cũng không thể chọc vào cả nhà cậu, đá chết bà ta cũng không ngoa chút nào.
Cùng lúc máy điều hòa khi tắt vang lên một tiếng ‘bíp’, giọng Triệu Béo phát ra từ ống nghe: “Trong cuộc bỏ phiếu kín của học kỳ trước, sáu trong số mười người lớp chúng ta cử ra đều đánh giá bà ta yếu kém, yêu cầu thay đổi giáo viên chủ nhiệm.”
Dì nhỏ của Triệu Béo là giáo viên trong Sở Giáo Dục, nên tin tức của cậu ấy sẽ nhạy hơn so với những học sinh bình thường.
Cố Biệt Đông luôn cho rằng cả mười người đều đánh giá kém, bèn ‘xùy’ một tiếng không hài lòng: “Vậy bốn người còn lại là thế nào?”
Triệu Béo thở dài: “Phản bội tổ chức, đánh giá trung bình.”
Cố Bình Đông chế nhạo: “Ngon đấy, ha, ngon, ngon thật đấy.”
Triệu Béo giống như một tên đại thái giám khuyên can bạo chúa: “Ôi dào, anh Đông của tôi ơi, tuy rằng cậu đã dặn dò bọn họ trước, nhưng lúc đó mọi người đều chịu sự khắc nghiệt của Lý Phấn Phương hành hạ, sợ hãi bà ta là chuyện bình thường. Tớ tin bốn vị đồng bào đó không hề thật lòng thật dạ đánh giá trung bình đâu, bọn họ sợ bị Lý Phấn Phương tính sổ sau này mà thôi.” Cậu ấy nói thêm, “Dù sao không phải ai cũng dũng cảm không sợ hãi như cậu. “
Cố Biệt Đông ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Trên đời này thiếu niên ba tốt chính trực dũng cảm như cậu thực sự không nhiều.
Triệu Béo nói thêm: “Cho dù cả mười người đều đánh giá tốt cho bà ta thì % bà ta vẫn bị chuyển đi. Ai bảo bà ta chửi cả nhà cậu? Nhục mạ người trung liệt!” Cậu ấy phẫn nộ nói: “Cậu nên vạch mặt bà ta trên mạng, để bà ta bị bạo lực mạng, để bà ta phải chịu sự giáo dục và chỉ trích từ mọi người trên khắp đất nước.”
Cố Biệt Đông: “Cậu nghĩ tớ không muốn sao? Nhưng cậu tớ không đồng ý.”
Triệu Béo: “Tại sao cậu của cậu không đồng ý?”
Cố Biệt Đông: “Tớ không biết, cậu tớ không nói tớ nghe.” Nhưng cậu đoán ra một khả năng, “Có lẽ cậu tớ muốn mọi chuyện lắng xuống.”
Triệu Béo trả lời: “Đội trưởng đội đặc nhiệm, danh phận này đã rất khoa trương rồi.”
Cố Biệt Đông mỉm cười, trong giọng điệu có một chút tự hào, bổ sung một câu: “Là đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử Biệt đội Báo Đen của cảnh sát đặc nhiệm Đông Phụ.”
Triệu Béo lập tức đổi đề tài: “Cậu của chúng ta thật là đẹp trai!”
Cố Biệt Đông buồn cười: “Cút con mẹ cậu đi, đó là cậu của tớ!”
Triệu Béo: “Ôi dào, quan hệ của tớ với cậu mà còn phân biệt bạn tôi hắn ta làm gì!”
Cố Biệt Đông lười nói chuyện tào lao với cậu ấy: “Cậu còn chuyện gì không? Không có gì thì tớ cúp máy đây.”
Triệu Béo vội vàng nói: “Có.”
Cố Biệt Đông: “Nói.”
Triệu Béo lại bắt đầu thừa nước đục thả câu: “Cậu không tò mò về giáo viên chủ nhiệm mới của chúng ta à?”
Không đề cập đến cũng không sao, vừa nhắc chuyện này, Cố Biệt Đông thực sự tò mò: “Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? So với Lý Phấn Phương thì như thế nào?”
Triệu Béo trách mấy câu: “Làm sao có thể so sánh giáo viên mới với Lý Phấn Phương được? Đây không phải là xúc phạm người ta sao?”
Cố Biệt Đông không kiên nhẫn: “Nói chuyện chính.”
“Này”, Triệu Béo nói, “Bằng tuổi cậu của chúng ta, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, dạy Hóa học.” Cậu ấy lại hạ giọng, vừa thần bí vừa hào hứng nói, “Tớ nghe dì nhỏ nói, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng ta là một đại mỹ nhân, còn độc thân nữa!”
Cố Biệt Đông không hề rung động trước sắc đẹp: “Ôi, người đẹp thì sao? Nếu cô ấy dám chọc tớ, tớ vẫn sẽ không khách khí với cô ấy.” Giọng điệu cậu lạnh lùng, mang theo sự bất cần đặc thù của thiếu niên, “Tớ có thể đuổi giáo viên chủ nhiệm đầu tiên thì cũng có thể đuổi người thứ hai.”
Triệu Béo cứng họng: “Ngươi chưa gặp qua thì sao biết họ không tốt chứ? Nói không chừng cô ấy khác với những giáo viên khác thì sao? Không phân biệt thì sao? Không nhằm vào cậu thì sao?”
Cố Biệt Đông không lạc quan như vậy, trong tám năm phổ cập giáo dục ngắn ngủi của mình, cậu đã gặp phải rất nhiều giáo viên ác ý nhắm vào mình, chỉ vì cậu quá nghịch ngợm. Nhưng mà lúc đầu cậu cũng không có ý thù địch mạnh mẽ như vậy với giáo viên mới. Sau này trong một lần ngẫu nhiên, cậu phát hiện mỗi giáo viên cũ sẽ dặn dò giáo viên mới trước khi chuyển trường những lời kiểu, “Thằng nhóc Cố Biệt Đông này không ổn, sau này kệ xác nó”, nên cậu mới bắt đầu chĩa mũi dùi vào giáo viên mới. Chính bởi vì giáo viên mới đã bị tẩy não rồi có ác ý với cậu trước, cậu chỉ đành dựng áo giáp lên bảo vệ chính mình.
Con người mà, không phải là như thế này sao? Nếu bạn tôn trọng tôi, tôi sẽ tôn trọng bạn, nếu bạn không tôn trọng tôi, tôi sẽ chém bạn.
“Xem biểu hiện của cô ấy đã.” Cố Biệt Đông thờ ơ và khinh thường trả lời, sau đó hỏi, “Buổi chiều mấy giờ tới trường?”
Kỳ nghỉ hè từ lớp tám lên lớp chín chỉ có một tháng, tháng còn lại dùng để học bù.
Hôm nay là ngày tháng . Nhà trường yêu cầu các em học sinh lớp mới chiều nay lên trường điểm danh, nhân tiện nhận sách giáo khoa học kỳ mới.
Triệu Béo: “Yêu cầu hai giờ rưỡi bắt đầu vào lớp.”
Cố Biệt Đông ngồi trên giường nhìn quanh không thấy đồng hồ, giơ điện thoại lên hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Triệu Béo: “Mười hai giờ rưỡi.”
“Muộn tí nữa tớ đi.” Sau đó, Cố Biệt Đông cúp máy. Cậu đang định rời khỏi giường thì có một tiếng động nhẹ trong phòng khách.
Cố Biệt Đông nín thở, cẩn thận lắng nghe, xác nhận rằng đó là tiếng chìa khóa mở cửa liền vui mừng khôn xiết!
Cách đây một tháng, cậu của cậu được văn phòng thành phố bố trí đi chấp hành nhiệm vụ ở Đại Tây Bắc, cậu không biết chính xác vị trí và nhiệm vụ, vì là hoạt động bí mật nên cậu chỉ biết là đi Đại Tây Bắc.
Nhưng cho dù không nói ra, cậu cũng có thể đoán được đó phải là hành động cực kỳ nguy hiểm, bằng không thì tại sao phải phái người từ khắp nơi trên cả nước đến chi viện? Còn bọn côn đồ ẩn náu ở vùng núi Đại Tây Bắc thì % là bọn côn đồ hung ác, loại dám dùng súng để đánh nhau với cảnh sát.
Vì vậy, suốt một tháng nay, ngày nào cậu cũng lo lắng, vì sợ cậu của mình sẽ hy sinh một cách vinh quang ở Đại Tây Bắc.
Giờ đây tiếng mở cửa quen thuộc vang lên, cho thấy cậu của cậu vẫn còn sống trở về!
Cố Biệt Động nhảy thẳng khỏi giường, đến dép cũng không thèm mang, chạy chân trần vào phòng khách, trên người chỉ mặc một chiếc quần đen có in hình con hổ nhỏ.
Đi kèm với một tiếng kêu tê tâm liệt phế “Cậu ơi!”, cửa an ninh của phòng khách được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa bước vào, mặc một bộ đồng phục huấn luyện mùa hè màu đen, để lộ làn da bên ngoài tay áo màu mật ong, và đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn trong đôi ủng chiến đấu màu đen.
Sau khi bước vào cửa, Cố Kỳ Châu ném chìa khóa lên trên tủ giày, quay người xỏ dép. Khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng rắn rỏi, quai hàm rõ nét gầy gò, toàn thân vẫn còn bao phủ trong cảm giác ảm đạm cô đơn của Đại Tây Bắc chưa tan.
Cố Biệt Đông đứng bất động ở cửa, thèm thuồng nhìn bộ đồng phục huấn luyện đặc công hàng ngày mà ông cậu đang mặc, ước gì có thể cởi ra và mặc lên người mình.
Sau khi thay giày, Cố Kỳ Châu quay lại nhìn cháu trai của mình, bộ đồng phục huấn luyện chiến đấu màu đen làm nền cho khuôn mặt của anh càng thêm góc cạnh. Dưới đôi mày kiếm dài là đôi đồng tử đen láy sáng như sao, nghiêm nghị và sâu thẳm.
Nhếch môi cười, vẻ mặt anh lộ ra một chút nghịch ngợm phóng túng, nhìn lưu manh mà đẹp trai: “Quần đùi xấu thế.”
Cố Biệt Đông: “…”
Cậu của cậu sống quay về chỉ để bình luận xem quần đùi của cậu xấu như thế nào à?
Đông Đông chạnh lòng: “Cậu không quan tâm đến cháu sao? Cháu là cháu ngoại trai của cậu đấy! Cháu là người thân duy nhất của cậu trên đời này đấy!”
Cố Kỳ Châu quan tâm theo yêu cầu: “Kỳ thi cuối kỳ, cháu đạt bao nhiêu điểm?”
Cố Biệt Đông: “…”
Lòng quan tâm này không có cũng được!
Cậu quyết định chủ động quan tâm đến cậu mình: “Hành động thuận lợi chứ ạ?”
Cố Kỳ Châu đi về phía phòng khách: “Cũng được.”
Cố Biệt Đông hiểu rằng “Cũng được” có nghĩa là “thành công”, nhưng vẫn có thương vong. Cậu mình là đội trưởng, dù sao cậu cũng không thể nói hai từ “thành công” được.
Trong lòng thở dài, Cố Biệt Đông đi theo cậu của mình vào phòng khách.
Cố Kỳ Châu chọn một chỗ ngồi trên ghế sô pha đầy quần áo bẩn, nhìn xung quanh rồi thở dài: “Cháu không thể dọn nhà được chút à? Chuồng heo còn sạch hơn cái ổ của cháu đấy.” Anh lại nói, “Sau này không có cậu rồi cháu phải làm sao đây hả?”
Cố Biệt Đông trừng mắt: “Cậu giỡn kiểu gì thế? Lúc cậu ở nhà còn lộn xộn hơn!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Cố Kỳ Châu ngừng nói nhảm: “Được rồi, nói thật đi, rốt cuộc thi được nhiêu điểm?”
Cố Biệt Đông cố tình nói qua chuyện khác: “Lớp bọn cháu đổi giáo viên chủ nhiệm rồi.”
Cố Kỳ Châu nhíu mày: “Mẹ nó lại đội sổ à?”
Cố Biệt Đông tự nhủ: “Cháu nghe nói là một cô gái cực xinh.”
Cố Kỳ Châu mặt mày nghiêm nghị: “Đem bài kiểm tra cho cậu xem.”
Cố Biệt Đông chớp chớp mắt: “Hình như còn độc thân.”
Cố Kỳ Châu không lên tiếng nữa, mặt không biến sắc nhìn theo cháu mình.
Cố Biệt Đông vẫn bướng bỉnh, nở một nụ cười tươi rói: “Cháu giới thiệu cho cậu nha?”
Cố Kỳ Châu hít một hơi thật sâu, lúc nói ra lại rít từng chữ từng chữ một: “Đông Tử, lo bản thân mình cho xong đi.”
Cố Biệt Đông: “…”
Cố Kỳ Châu hận rèn sắt không thành thép: “Lần sau còn đội sổ nữa, cậu chặt cháu cho Bạch Nha ăn!”
Bạch Nha, một chú chó nghiệp vụ trong đội đặc nhiệm.
Cố Biệt Đông còn đang cãi chày cãi cối: “Chuyện, chuyện thành tích cũng giống như việc tăng cân, không thể một sớm một chiều được!”
Đôi lông mày tuấn tú của Cố Kỳ Châu đầy vẻ bất lực: “Thi xếp thứ nhì từ dưới đếm lên đi được không? Đã vậy còn lần nào cũng đội sổ? Hồi còn đi học cậu dùng chân để thi điểm còn cao hơn cháu đấy.”
Cố Biệt Đông đứng chắp tay sau lưng, không dám phản bác, nhưng trong lòng chỉ nảy ra hai chữ: khoe khoang.
Cố Kỳ Châu lười dạy dỗ cậu, thở dài hỏi: “Chừng nào thì vào học?”
Cố Biệt Đông: “Chiều nay.”
Cố Kỳ Châu: “Mấy giờ?”
Cố Biệt Đông: “Ba giờ.”
Cố Kỳ Châu: “Cậu chở cháu tới trường?” Anh đang cân nhắc có nên đi gặp giáo viên chủ nhiệm mới này để nhờ vả cô ấy để tâm đến cháu ngoại trai của mình hay không, dù gì cũng sắp thi tốt nghiệp cấp hai rồi.
Cố Biệt Đông từ chối cậu của mình: “Không cần, cháu tự đi”.
Cậu chính là cố tình đi trễ nửa tiếng, lấy dáng vẻ hống hách mà ngạo mạn để ra oai phủ đầu lên cô giáo chủ nhiệm mới đến này.