Mùa đông ở phương nam càng ngày càng lạnh, gió lạnh tháng mười hai thổi qua mặt Trình Gia Ninh đau rát.
“Gia Ninh, đi mua bữa tối không?” Giản Văn Văn đeo khẩu trang vào rồi đứng dậy.
“Có.” Trình Gia Ninh kéo khóa áo khoác lên, vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo, tay đút vào trong túi cùng Giản Văn Văn đi xuống dưới tầng.
“Hôm nay là càng ngày càng lạnh, thật muốn nhanh được nghỉ.” Giản Văn Văn quấn chặt quần áo của mình, vẫn bị gió lạnh thổi đến run bần bật.
“Ừm, đã rất lạnh rồi.” Trình Gia Ninh không quá hứng thú, hình như là đã hai ngày từ khi nhóc con nói với cô những lời đó, rầu rĩ không vui đã lâu.
“Chúng ta ăn chút gì đó nóng đi?”
“Mỳ oden?” Trình Gia Ninh cảm thấy mỳ oden ăn ngon lại ấm người.
“Được đó.”
Đối diện trường học là một con phố có rất nhiều đồ ăn ngon, người mua mỳ oden ăn cũng không nhiều, Trình Gia Ninh và Giản Văn Văn đóng gói xong lập tức về phòng học, phòng học có thể ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.
Đi qua quảng trường chính giữa trường học, Trình Gia Ninh nhìn thấy trên bậc thang nhỏ cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.
Gió thổi qua đôi mắt có hơi ngứa, Trình Gia Ninh híp mắt, muốn nhìn rõ hình dáng người đó. Đi đến gần hơn chút, bộ dạng Lâm Diệp dần dần rõ ràng.
Anh cúi đầu chơi điện thoại di động, tay trái xách ba lô, chắc là đang đợi người. Trình Gia Ninh hơi nắm chặt túi đồ trong tay, bước chân dần dần chậm lại, Giản Văn Văn vẫn chưa phát hiện ra, vẫn hứng thú bừng bừng nói chuyện.
Cuối cùng Trình Gia Ninh vùi mặt vào cổ áo, đấu tranh nội tâm một trận, nhìn Giản Văn Văn nói: “Văn Văn, cậu đi về trước đi, tớ nhìn thấy bạn, đi chào hỏi một chút.”
“Ồ, được.” Giản Văn Văn nhìn thấy Lâm Diệp đứng cách đó không xa, xung quanh chỉ có một mình anh, ý thức được Trình Gia Ninh muốn nói chuyện với anh, không cảm thấy có gì, liền trở về lớp một mình trước.
Lúc này Trình Gia Ninh đã đứng ở phía sau Lâm Diệp, do dự duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Lực của Trình Gia Ninh quá nhẹ, Lâm Diệp căn bản không cảm nhận được, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động. Nếu đã lấy hết can đảm, Trình Gia Ninh dứt khoát vỗ lại một lần nữa.
Lâm Diệp cảm nhận được xoay người lại, sợ khoảng cách quá gần, Trình Gia Ninh dịch ra phía sau nửa bước.
Đã đồng ý không tìm anh nữa, nhưng Trình Gia Ninh bắt đầu lo lắng, nhóc con có cảm thấy cô là người nói lời không giữ lời được hay không, hoặc là quấy rầy anh, làm cho anh cảm thấy phiền phức.
Tất cả lo lắng đều biến mất vào khoảnh khắc Lâm Diệp lộ ra nụ cười.
Anh quay người lại, nhìn thấy Trình Gia Ninh liền cười. Ánh mắt thiếu niên mang theo ý cười trong suốt mà chuyên chú, lây nhiễm Trình Gia Ninh, cô cũng nhìn anh cười.
Trình Gia Ninh đều cảm thấy, ngay cả gió lạnh cũng dịu dàng hơn.
“À, sao cậu lại đeo ba lô, buổi tối không đến sao?” Suýt chút nữa Trình Gia Ninh nhìn đến mê mẩn, lúc này mới nhớ tới nói chuyện.
“Ừm, có chút việc.”
“Vậy… Gần đây trời lạnh, mặc ít như vậy sẽ dễ bị bệnh.” Trình Gia Ninh chú ý tới bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo, cổ áo khoác không kéo lên, làm sao chống được những cơn gió lạnh thấu xương này.
“Được.” Lâm Diệp nhìn vào ánh mắt Trình Gia Ninh, đoán được một chút, liền bổ sung nói, “Vừa mới đánh bóng xong, có hơi nóng nên đã cởi một cái.”
Trình Gia Ninh cũng không đoán được anh sẽ nói như vậy, chớp hai mắt, cơ mặt đều giãn ra, hiện lên ý cười, thoáng dùng sức gật đầu: “Ừm.”
“Vậy… Tớ đi đây.” Trình Gia Ninh đã nghiêng người đi, bước một bước nhỏ, ánh mắt lại luyến tiếc rời đi.
“Ừm.” Lâm Diệp vẫn nhàn nhạt mỉm cười.
“Cậu đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút.”
“Được.”
Trình Gia Ninh nghiêm túc nhìn Lâm Diệp vài giây, bước nhanh rời đi. Lúc đi đến hành lang dài lại nhìn xuống, Lâm Diệp đã đi xa, chờ đến lúc anh đi ra cổng trường, đột nhiên Trình Gia Ninh cảm thấy nơi này thật xa lạ, trong lòng vừa lo âu vừa bực bội làm cho cô cảm thấy bất an.
Thu hồi tầm mắt, Trình Gia Ninh trở lại phòng học ăn xong mỳ oden, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tiến vào học tập.
Mùa đông chuyện thoải mái nhất chính là chui vào ổ chăn nằm. Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc Trình Gia Ninh dùng tốc độ nhanh nhất về nhà tắm rửa, thay áo ngủ trốn vào ổ chăn.
Cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần, Trình Gia Ninh chỉ dành một chút thời gian trước khi đi ngủ nhìn điện thoại di động, chọn tin nhắn quan trọng trả lời.
“Gia Ninh Gia Ninh, gần đây mới vừa thi xong, tối thứ bảy chúng ta đi xem phim đi?” Cuối năm chiếu nhiều phim hơn, Tô Hòa cũng đã lâu không gặp Trình Gia Ninh, muốn hẹn cô ra ngoài thư giãn một chút.
“Được.” Đúng lúc tối thứ bảy Trình Gia Ninh cũng rảnh rỗi, rất thoải mái đồng ý.
“Haha, Gia Ninh, trường tớ tan học sớm hơn cậu một chút, tớ có thể đến lớp tìm cậu không?”
“Đương nhiên là có thể.”
“Thuận tiện tớ nhìn xem nhóc con cậu thích như thế nào được không?”
“Thì ra là cậu có ý định đó.” Trình Gia Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hì hì, có thể chứ có thể chứ có thể chứ?”
“Có thể có thể, nhưng mà nhìn thấy được hay không thì tùy duyên, không chắc cậu ấy có đến trường học hay không.” Nghĩ vậy Trình Gia Ninh lại cảm thấy có chút mất mát.
“hả? Vì sao? Cậu ta không có lớp sao?” Tô Hòa có chút khó hiểu.
“Trước kỳ thi tuyển sinh đại học áp lực rất lớn, có rất nhiều thí sinh thường xuyên về nhà ôn tập.”
“À à à, trường học của bọn tớ cũng có rất nhiều. Vậy thì cầu nguyện cậu ta đi học, tớ nghe cậu nói, tớ liền muốn xem trông cậu ta như thế nào.”
“Được được đực, tớ cũng muốn cậu ấy đến.”
Bởi vì nhìn kỳ thi đại học đếm ngược đang giảm dần từng ngày, số ngày có thể gặp được Lâm Diệp cũng giảm bớt, Trình Gia Ninh có chút bất lực, cô muốn làm chút gì đó, nhưng cái gì cũng không làm được.
Tối thứ bảy không cần học tiết tự học buổi tối, Trình Gia Ninh tan học, cũng không vội vàng, nhìn từng bài tập trên bảng đen, rồi lấy sách vở tương ứng cất vào ba lô, sau khi thu dọn xong chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn của Tô Hòa.
“Tớ đến rồi! Ở chỗ đầu cầu thang.”
Trình Gia Ninh lập tức đứng dậy, mới bước ra khỏi cửa lớp đã nhìn thấy Tô Hòa đang nhìn xung quanh ở đầu cầu thang.
Lâu lắm không gặp, hai người chạy đến cho nhau cái ôm thật lớn, ngược lại ở hành lang có vẻ hơi đột ngột. Lúc này Trình Gia Ninh mới nhớ tới cái gì đó, kéo tay Tô Hòa đi về phía lớp mình, đúng lúc là sẽ đi ngang qua lớp .
Trình Gia Ninh tình mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Diệp ngồi ở chỗ ngồi, tan học cũng không thấy anh vội vàng về nhà, vẫn đang viết cái gì đó.
“Này, thằng nhóc ở kia, ở giữa hàng cuối cùng.” Trình Gia Ninh khẽ hất cằm, ý bảo Tô Hòa nhìn.
“Thấy được thấy được! Thoạt nhìn thật ngoan, có cảm giác thiếu niên.” Tô Hòa hơi nhón chân, dùng sức nhìn vào bên trong, lắc nhẹ cổ tay Trình Gia Ninh, “Gia Ninh Gia Ninh, thật muốn uống rượu mừng của các cậu, thật xứng đôi.”
“Đừng trêu nữa, kia mượn lời may mắn của cậu.” Trình Gia Ninh nghe vui vẻ, nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng, về sau chắc là ngay cả gặp mặt cũng không gặp được.
Hai người đi xem phim, rồi lại đi dạo trong trung tâm thương mại ăn một vài món, xem như tụ tập một lần, học tập không thể quá áp lực, thả lỏng cũng không thể không biết chừng mực, không thể chơi đến quá muộn, Trình Gia Ninh cùng Tô Hòa nói lời tạm biệt xong, về nhà làm bài tập xong liền đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Những ngày cuối năm dường như trôi qua đặc biệt nhanh, đặc biệt là sau lễ Giáng sinh.
Ngày tháng , Trình Gia Ninh ăn cơm tối xong, cầm sách lịch sử đứng ở hành lang dài ôn tập. Màn đêm mùa đông buông xuống rất nhanh, chỉ một lúc sau bên ngoài lớp học đã tối tăm đến mức không thể đọc rõ sách vở.
Trình Gia Ninh gấp sách lại, vuốt tóc, ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị xoay người, đã bị ánh trăng đêm nay hấp dẫn.
Lúc này trên bầu trời là một vầng trăng tròn bạc trắng, Trình Gia Ninh nghe được các bạn học xung quanh đều chú ý tới ánh trăng hôm nay, có người nhẹ nhàng kinh ngạc cảm thán, có người lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Trình Gia Ninh lập tức xoay người chạy đến cửa sau lớp , không nhìn thấy nhóc con đâu, chắc là đi ăn cơm còn chưa trở về, Trình Gia Ninh lại trở lại lớp, bảo Giản Văn Văn đi ra xem một chút.
“Trời ơi! Thật đẹp!” Giản Văn Văn vừa nhìn thấy liền phát ra lời cảm thán.
“Hôm nay là , ánh trăng tròn, thật sự rất đẹp.” Trình Gia Ninh nhìn ánh trăng, cười nhạt một tiếng.
Hôm nay hành lang đặc biệt náo nhiệt, rất nhiều người đều ở chụp ảnh ánh trăng, lúc sau âm thanh càng ngày càng ầm ĩ, Trình Gia Ninh quay đầu lại, vài giây sau, nhìn thấy bóng dáng Lâm Diệp xuất hiện ở trong đám người phía sau.
Anh vừa mới ăn cơm xong trở về, dựa vào tay vịn trên hành lang bên kia đi đến cửa sau lớp , đầu óc Trình Gia Ninh nóng lên, chạy thẳng về phía chỗ Lâm Diệp.
Lâm Diệp vốn định xoay người vào lớp, thấy Trình Gia Ninh chạy về phía mình, bước chân thả chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Gia Ninh, đi đến cửa sau cũng không dừng lại, vẫn đi về phía trước hai bước, Trình Gia Ninh đứng yên ở trước mặt.
Trình Gia Ninh vui mừng, chạy đến trước mặt Lâm Diệp, kịp thời dừng lại, tay phải hơi hơi nắm lấy cổ tay Lâm Diệp, gọi anh: “Nhóc con.”
“Ừ?” Chắc là Lâm Diệp chạy lên tầng, còn thở hổn hển.
“Cậu nhìn xem!” Trình Gia Ninh thấy anh đáp lại, chỉ ra phía sau.
“Nhìn cái gì?” Lâm Diệp nhìn theo hướng cô chỉ, cũng không nhìn thấy cái gì.
“Nhìn ánh trăng đó.” Trình Gia Ninh vòng đến phía sau Lâm Diệp, đôi tay nhẹ nhàng đẩy anh đi lên phía trước, hai người đi đến hành lang dài mới dừng lại, Trình Gia Ninh dịch một bước nhỏ sang bên trái, đứng ở bên cạnh Lâm Diệp, quay đầu nhìn anh.
Ánh trăng trong trẻo chiếu vào trên người thiếu niên, mà lúc này thiếu niên nhìn vào ánh trăng sáng ngời kia, nhìn chăm chú, Trình Gia Ninh hơi ngửa đầu, nhướng mày, chậm rãi mỉm cười, hỏi anh: “Có phải rất đẹp hay không?”
“Ừ, đẹp.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trình Gia Ninh che miệng cười đến càng vui vẻ, cho đến khi Lâm Diệp xoay người lại nhìn cô, cô mới hơi làm tiết chế lại.
Đêm trăng đó, bởi vì Lâm Diệp trở nên đặc biệt lãng mạn.
Trình Gia Ninh vẫn luôn quên không được, mỗi khi cô cảm thấy tiếc nuối, sẽ nghĩ đến bọn họ đã từng cùng nhau ngắm trăng, như vậy cô mới cảm thấy, cô cũng không phải bỏ lỡ hết tất cả.