Em Sẽ Đến Dỗ Anh

chương 11: ngoại truyện tô dạng (kiếp này)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

1

Lần đầu tiên gặp Vũ Hòa, Tô Dạng mới tham gia lễ tang của mẹ mình.

Ngày hôm đó mưa phùn dai dẳng mang theo hơi lạnh trong không khí.

Anh mặc vest đen đi ra ngoài, anh một mình đi trên đường, hút một điếu thuốc, đó là lần đầu tiên anh hút thuốc, cảm giác rất khó chịu.

Một cái ô bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu, Tô Dạng ngẩng đầu lên, là một chiếc ô màu hồng nhạt.

“Xin chào, cậu không mang theo ô à? Cậu muốn đi đâu, tớ có thể đưa cậu đến đó.” Giọng nhỏ nhẹ và mềm mại, là một cô gái lễ phép.

Tô Dạng liếc cô một cái, không nói gì tiếp tục đi về phía trước, anh cũng không biết anh muốn đi đâu.

Thế nhưng cô gái bên cạnh này vẫn cầm ô che cho anh, đi cùng anh cả đoạn đường mà không nói gì cả.

Tô Dạng cụp mắt nhìn cô một chút, có nước mưa chảy dọc từ cổ thấm vào trong quần áo của cô, làn da của cô trắng nõn, bả vai cô đã ướt đẫm, mà ô thì nghiêng về phía anh.

Cô rất thấp, cho nên việc che ô rất mất sức, thế mà cô lại không nói một lời than vãn hay không hề tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn.

Tô Dạng cười một tiếng, nghĩ thầm, ngốc quá đi mất, vì một người lạ mà làm như thế, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nói: “Tôi đến nơi rồi.”

Cô gái cười với anh, bên trong mắt đều là mềm mại: “Được rồi, vậy tớ đưa cậu đến đây. Cậu đừng buồn, người thật lòng yêu cậu không hy vọng cậu khổ sở đâu.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tô Dạng nhìn theo bóng lưng của cô gái, cô nhỏ bé nhưng lại mang đến cho người ta sức mạnh không thể tin được.

Sau đó Tô Dạng mới biết, cô gái ấy tên là Vũ Hòa, bằng tuổi anh.

Vì thế, từ khi học cấp hai, anh vẫn luôn vọng tưởng muốn có được cô.

Nhưng anh không dám đánh liều đi quấy rầy cô, cô tốt như vậy, sao có thể dính líu quan hệ với anh được chứ. Anh chỉ yên lặng ngắm nhìn cô mà thôi.

2

Lần đầu tiên Vũ Hòa chủ động nói chuyện với anh, Tô Dạng rất ảo não, dáng vẻ lúc anh đánh người lại bị cô nhìn thấy.

Người đi cùng anh hỏi: “Anh… Không phải là anh thích bạn học nhỏ kia đấy chứ?”

Tô Dạng nghe vậy hơi dừng lại, nhớ lại dáng vẻ Vũ Hòa cười với anh lúc nãy, quá ngoan. Mãi đến khi tàn thuốc làm bỏng tay mình, anh mới mạnh miệng nói: “Không phải gu của ông đây.”

Thế nhưng mà, buổi tối hôm đó Tô Dạng nằm trên giường, đầu ngón tay dường như vẫn còn cảm xúc mềm mại khi nắm tay cô gái nhỏ, buổi tối càng thêm rõ ràng.

Anh vuốt ngón tay, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh cái cổ trắng nõn của cô gái, thật là trắng, vừa trắng vừa mềm, vừa bấm một cái là đỏ lên ngay.

Trong lòng Tô Dạng rất buồn bực, cả người nóng bừng, mẹ nó đây là lần thứ mấy trong ngày anh nghĩ đến cô rồi, anh hờ hững không chút để ý cụp mắt nhìn phần th@n dưới tinh lực dồi dào của mình, chửi nhỏ thành tiếng: Có tiền đồ thật đấy.

Ông đây không tin không cai được.

Nhưng từ lớp 8 đến bây giờ, anh đã nghiện Vũ Hòa rồi.

Tô Dạng đứng dậy rút một điếu thuốc, bật lửa kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh trong đêm tối.

Anh dựa vào lan can trên ban công, một tay cầm điếu thuốc, một tay nghịch chiếc bật lửa, xuyên qua khói thuốc nhìn về căn nhà nhỏ cách đó không xa, nhà của Vũ Hòa ở đó, rõ ràng khoảng cách không xa nhưng lại không cách nào vượt qua được.

Chỗ của Vũ Hòa nhà nhà sáng đèn, chỉ nhìn thôi anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp. Mà chung cư anh ở lại lạnh băng không có chút tình người.

Tô Dạng không nghĩ ra tại sao hôm nay Vũ Hòa lại chủ động tới gần anh, rõ ràng cô đã nói cô và anh không phải là người cùng một thế giới, cô rất căm ghét anh, cho nên anh cũng không muốn tự rước lấy nhục vào người.

Anh nhớ tới thái độ của mình hôm nay với cô, ừm, giọng điệu không dịu dàng đã thế còn nói bậy nữa, chắc cô sẽ càng thêm ghét anh rồi, lần sau gặp lại chắc chắn anh sẽ đi đường vòng, sau này sẽ không gặp nhau nữa, như vậy là tốt nhất, anh không muốn lại phải hèn mọn thêm lần nữa.

Buổi tối, giọng anh cũng rất nhẹ: “Học sinh tốt, tốt nhất đừng tiếp tục đến trêu chọc tôi, cách tôi xa một chút, nếu không tôi thật sự sẽ không khống chế được mình đâu.”

Tàn thuốc cháy nhanh, sắp bỏng tới tay, Tô Dạng biết anh nên buông tay nhưng anh vẫn cố chấp chờ nó cháy hết, mãi đến khi tay anh truyền đến cảm giác đau đớn anh mới ném tàn thuốc vào thùng rác.

Sáng hôm sau, lúc Tô Dạng nhìn thấy Vũ Hòa cầm hộp cơm đứng ở phòng học, trong lòng anh xuất hiện một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Không thể nào là cô được, đúng không? Cô không có khả năng đưa bữa sáng cho anh đâu.

Anh bước nhanh tới chỗ ngồi của mình, lần đầu tiên đứng gần cô đến như vậy, cô thật sự đưa bữa sáng cho anh.

Nhưng cô lại đưa cho anh trứng gà, thứ mà anh bị dị ứng.

Cho nên là anh không có phúc để hưởng thụ ư?

Không có phúc hưởng thụ cũng kệ, trứng gà á, Tô Dạng ăn hết.

3

Sáng hôm sau, lần đầu tiên khi trời còn chưa sáng anh đã đến trường.

Tô Dạng đội mũ bảo hiểm, lái xe aprilia Apulia đen đỏ, ngược gió chạy đến cổng trường, anh thất vọng nghĩ, mình căn bản không kiềm chế được bản thân.

Anh cũng cảm thấy mình rất khó hiểu, thậm chí anh còn mặc đồng phục cẩn thận rồi gội đầu mới ra ngoài.

Lúc Tô Dạng tới trường, cổng chính của trường THPT số 1 vẫn chưa mở, anh vốn định leo tường, nhưng sau đó lại nghĩ, trèo tường gì chứ, học sinh thì phải đi vào bằng cổng chính.

Anh đá vào cổng trường, cổng chính được khóa bằng sợi xích to, sợi xích bị đá đến kêu ken két. Nghe thấy tiếng động, bảo vệ bị dọa, tưởng là ai thần kinh trời chưa sáng đã đến ăn cướp, ức hiếp chú ta ít người.

Bảo vệ mặc quần áo tử tế rồi run rẩy đi ra ngoài xem, có trời mới biết lúc chú ta nhìn thấy rõ ràng người đứng ngoài cổng trường là Tô Dạng, trong lòng có bao nhiêu là kinh ngạc.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tô lại muốn làm gì đây? Chú ta chỉ là một bảo vệ quèn, không chống lại cường quyền.

Bảo vệ trước mặt còn đang thất thần, không có ý định mở cổng cho anh, Tô Dạng không còn kiên nhẫn được nữa.

Anh lại đá vào cổng.

Tiếng xích sắt làm bảo vệ giật mình, vội vã mở cửa.

Anh chỉ bình tĩnh gật đầu một cái rồi cất bước đi về phía phòng học.

Vào phòng rồi anh cũng không bật đèn lên, cứ vậy mà ngồi ở chỗ của mình, trong tay cầm hộp cơm màu hồng nhạt đựng trứng gà ngày hôm qua Vũ Hòa đưa cho anh.

Anh đã rửa đi rửa lại nhiều lần, lúc ở nhà không có chuyện gì làm nên anh rửa một lần nữa, rửa rất sạch, thậm chí có thể soi gương trong đó.

Tô Dạng thở dài một hơi, anh cảm thấy mình thật sự có bệnh rồi.

Anh cứ vậy ngồi đến bảy giờ sáng, sáng sớm tháng ba gió thổi rất lạnh, Tô Dạng ôm lấy quần áo.

Má, lạnh thật sự.

Đáng ra lúc này anh vẫn còn đang ngủ trên giường mới đúng.

Thế nhưng lỡ như hôm nay Vũ Hòa lại đến đưa bữa sáng cho anh thì sao?

Anh biết rõ, trong lòng cô chướng mắt loại người như anh nhưng mà có cách gì đây? Anh cứ không nhịn được mà đến gần cô, chỉ cần cô cho anh một chút ngon ngọt thì sẽ làm anh vứt bỏ hết nguyên tắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio