Tối đến, Diệp Thảo mặc chiếc váy mà chiều nay mới mua. Phong Nhã nhìn Diệp Thảo cười, kéo Diệp Thảo ngồi xuống bàn trang điểm, “Hôm nay chị sẽ biến em thành một tiên nữ giáng trần.”
Phong Nhã uốn mái tóc mượt của cô, cùng với sự trang điểm nhàn nhạt. Bây giờ, Diệp Thảo quả là đẹp đến mê người.
Sau đó Phong Nhã cùng Diệp Thảo đi đến hội trường dạ hội, khi đi đến cửa hai người chọn một cái mặt nạ đeo vào.
Diệp Thảo bước vào hội trường, gương mặt như thiên sứ, dáng người quyến rũ, đi từ từ trong bóng đèn mờ ảo, trên môi nở nụ cười mê người cùng chiếc mặt mạ che nửa khuôn mặt càng làm cho cô đẹp gấp vạn lần.
Cô cùng Phong Nhã đi tới chỗ của Bạch Nguyệt. Ba cô gái nói chuyện cười vui vẻ. Khiến cho các ánh mắt của nam sinh trong trường nhìn với ánh mắt thèm thuồng, còn nữ sinh thì quăng ánh mắt ghen tỵ.
Phía bên trái, ba cô gái thu hút nhiều ánh mắt nóng như lửa đốt của đám nam sinh. Còn phía bên phải, ba chàng trai đẹp đến yêu nghiệt đã khiến cho tất cả các nữ sinh đều muốn có được.
Nam Vũ nhìn về phía Diệp Thảo, “Tao thấy Diệp Thảo là đứa con gái của chủ tịch tập đoàn Sunshine kia là cái chắc. Bọn mày biết sáng nay tao đi học đã nhìn thấy gì không? Tao nhìn thấy giám đốc nhà hàng Lục Sơn đưa Phong Nhã và Diệp Thảo đi học đó.”
Hạo Minh nhìn về phía Diệp Thảo, “Nhật Thiên, nếu cô ấy là người có hôn ước của mày thì thế nào?”
“Không thể nào, sau khi biết chuyện tao có hôn ước, tao đã cố tình đưa Ngọc Hương tới dùng cơm ở nhà hàng Lục Sơn mấy lần để cho anh trai hoặc bố của cô gái đó nhìn thấy nhưng vô ích. Lần cuối đến đó thì tao thấy cô ta…” Nhật Thiên chỉ tay vào phía Diệp Thảo, “Cô ta làm phục vụ ở đó.” Im lặng suy nghĩ trong vòng vài phút, “Mà hôm nay Ngọc Hương kéo tao đi đến trung tâm mua sắm cùng cô ta, tao thấy người ngồi cùng bàn với tao, trên cổ tay cô ta có đeo một chiếc vòng tay trị giá khoảng nghìn đô. Nếu đã giàu vậy thì sao phải làm phục vụ?”
Diệp Thảo đang nói chuyện vui vẻ với Bạch Nguyệt và Phong Nhã thì người nam sinh mà hôm tỏ tình với Diệp Thảo đến trước mặt cô.
“Này, Diệp Thảo, bạn trai cậu chưa đến sao?”
Diệp Thảo có vẻ sốt ruột. Tên Lục Sơn đáng ghét, sao giờ này vẫn chưa đến hả? Không lẽ quên rồi sao? Nhưng khuôn mặt Diệp Thảo vẫn cố nở ra nụ cười, “Có. Bạn trai mình sắp đến rồi, chắc tại anh ấy bị kẹt xe nên đến muộn một chút.”
Người con trai thấy biểu hiện trên khuôn mặt Diệp Thảo thì đắc ý cười, “Cậu nói thật đi, hay là cậu không hề có bạn trai?”
“Tôi thật sự có bạn trai.” Diệp Thảo nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói với người con trai kia. Trong lòng cô giờ đang tức giận, lòng thầm rủa tên anh trai đáng ghét kia.
Đúng lúc này, tất cả ánh mắt của các nữ sinh nhìn về phía sau lưng cô, cả người con trai kia cũng vậy.
Diệp Thảo tò mò định quay lại nhìn xem là ai thì có một bàn tay ôm cô từ phía sau, ghé sát vào tai cô, “Bé cưng của anh, xin lỗi em vì anh đã đến muộn.”
Ặc…ặc… anh trai à, có phải anh diễn quá lố rồi không? Anh diễn như này thì mai sau anh bảo em sao lấy được chồng?
Diệp Thảo xoay người lại nhìn thấy anh trai đang cười nhìn mình. Một tay quàng lên cổ anh trai, miệng ghé sát vào tai Lục Sơn cười tà mị, “Cũng may cho anh đến đúng lúc, không thì anh chết chắc.” Diệp Thảo thì thào với anh trai, bàn tay còn lại di chuyển đến eo Lục Sơn nhéo một cái thật đau.
Lục Sơn bị em gái nhéo đến đau điếng người, nụ cười trên môi anh trở lên cứng ngắc.
Diệp Thảo vẫn cười khoác tay anh trai nhìn người con trai kia, “Đây là bạn trai mình, anh ấy là Hoàng Lục Sơn.”
Lục Sơn cũng mỉm cười nhìn chàng trai kia, “Nghe nói anh đã tỏ tình với bạn gái của tôi? Nhưng rất tiếc phải nói với anh cô ấy là hoa đã có chủ.”
Lời giới thiệu của Diệp Thảo cùng với lời thừa nhận của Lục Sơn khiến cho các nam sinh thất vọng, còn các nữ sinh không ngừng nhìn về phía Diệp Thảo với ánh mắt hâm mộ.
“Hoàng Lục Sơn, anh ấy không phải là giám đốc nhà hàng Lục Sơn và điều hành chuỗi khách sạn từ Bắc vào sao?” “OA~~ Trên tạp chí nhìn đã thấy đẹp rồi, giờ nhìn ngoài đời thực còn đẹp hơn.”
Mọi người không ngừng bàn tán về Lục Sơn. Người đàn ông hoàng kim trong thị trường kinh tế, là người trong mộng của các cô gái. Vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, bản thân anh đã tự mình quản lí nhà hàng và chuỗi khách sạn vươn lên top trong nước và top trong khu vực.
Bản nhạc đầu tiên vang lên, Lục Sơn cùng em gái ra sàn nhảy. Nhảy được một nửa, Diệp Thảo cảm thấy chân hơi đau. Vì từ nhỏ cô không quen đi giày cao gót, tối nay lại đi lâu như vậy cảm thấy chân hơi khó chịu. Lục Sơn nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của em gái thì hiểu ý, không khiêu vũ nữa mà đưa em gái đến chỗ ngồi.
Ở góc nọ có ba chàng trai không ngừng nhìn hành động của Lục Sơn đối với Diệp Thảo.
NamVũ chán nản lắc đầu, “Không ngờ người ta lại có bạn trai ưu tú như vậy. Ông trời ơi! Sao người lại bất công với con như vậy?”
Hạo Minh cau mày, “Ê,, mày thôi cái kiểu đó đi nha, một ngày mày thay mấy em chân dài, bất công cái khỉ gì. Mà đã biết bạn trai Diệp Thảo là ai rồi mọi chuyện cũng được giải đáp.” Nam Vũ vuốt cằm dù không có râu, “Diệp Thảo gọi Phong Nhã là chị thì cũng đúng thôi vì anh Lục Sơn là em họ của Phong Nhã mà, dù chưa kết hôn nhưng chuyện này cũng là bình thường. Còn cái vòng tay khoảng nghìn đô gì đó thì có thể Diệp Thảo được bạn trai tặng, đối với anh ta một triệu đô cũng được nữa là.”bg-ssp-{height:px}
Nhật Thiên không nói gì, chỉ nhìn Lục Sơn và Diệp Thảo.
“Thiên này, mày nói Diệp Thảo làm phục vụ trong nhà hàng Lục Sơn, đây đúng là mối tình giữa ông chủ và nhân viên nha, chắc là cũng rất lãng mạn đó. À mà chắc Diệp Thảo cũng biết được cô gái có hôn ước với mày đấy.” Nam Vũ cười đến nỗi híp cả hai mắt, bật tay một cái, “Hay là tối mai chúng mình tới đó ăn đi, tiện thể hỏi chuyện về cô gái đó luôn.”
“Với tình trạng hiện giờ, tao phải gặp cô gái đó càng sớm càng tốt, phải tìm cách gặp bằng được cô ta trước tối mai. Mai là chủ nhật hay là đến đó vào buổi sáng đi.” Nhật Thiên vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Sao lại phải gấp như vậy? Thiên, có chuyện gì sao?” Hạo Minh có vẻ không hiểu lắm, vì cậu chưa bao giờ thấy Nhật Thiên lại có vẻ gấp rút như vậy.
“Là vì tối mai tao và bố sẽ đi gặp anh trai và bố của cô gái đó bàn chuyện đính hôn. Muốn gặp cô ta càng sớm càng tốt để huỷ hôn ước.”
Nam Vũ cười vui vẻ, “Vậy thì sáng mai đến nhà hàng Lục Sơn ăn nhé, hỏi Diệp Thảo về cô gái này luôn, mà còn được Diệp Thảo phục vụ nữa…ha…ha…Đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
T/G: Anh ơi! Đừng mừng quá sớm. Bật mí một chút, mũi tên của anh này chẳng trúng đích nào đâu.
Diệp Thảo cảm thấy trong người có vẻ không ổn, cười nói với anh trai, “Xin lỗi, em phải vào nhà vệ sinh một lát.” Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Diệp Thảo lấy thuốc từ trong túi xách ra uống. Cơn đau đầu nhanh chóng trôi qua, cô lấy nước rửa mặt mình cho tỉnh táo hơn.
Sau lưng Diệp Thảo có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang che kín khuôn mặt. Khi Diệp Thảo ngẩng mặt lên thì có một chiếc khăn bịt miệng cô lại.
Trong đầu Diệp Thảo giờ phút này đang nghĩ đến cảnh trong tivi và khi cô còn nhỏ. Trong trường hợp này thì không ai có thể giúp được cô, chỉ tự mình phải cứu mình thôi.
Nhưng điều nghi vấn ở đây là cô không nghĩ ra được ai có ý định bắt cóc mình, mình đã gây thù oán với ai sao?
Cô nín thở lại, cố giãy rụa để thoát khỏi bàn tay của người đàn ông kia nhưng vô ích, Diệp Thảo từ từ nhắm mắt lại. Người đàn ông thấy Diệp Thảo đã ngất, liền rút điện thoại ra gọi, “Tôi đã làm xong rồi, giờ sẽ đưa cô ta đến chỗ của cô ngay.”
“Tốt!” Đầu dây bên kia có giọng nói của một người phụ nữ vẻ vui sướng, “Đưa cô ta tới đây rồi anh sẽ nhận được số tiền còn lại.”
Diệp Thảo nằm dưới đất nghe được hết cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi. Cô nhếch mép cười, ‘Hứ!! Muốn bắt cóc Diệp Thảo này sao? Đâu có dễ đến thế. May mà mình nín thở được lâu, không thì giờ đã chết rồi.’
Người đàn ông kia cúp điện thoại trong vui vẻ, chưa kịp cất điện thoại vào thì đã bị đá một cú vào chỗ hiểm, “A~~” Rồi ngã lăn xuống đất.
Diệp Thảo đứng dậy, lấy gót giày đạp lên ngực người đàn ông kia, “Nói, ai sai anh làm chuyện này?”
Tiếng kêu thất thanh của người kia đã làm cho mọi người hướng mắt về phía khu vực nhà vệ sinh. Người đàn ông chưa kịp trả lời thì cửa phỏng vệ sinh nữ bị một bàn chân đạp ra. Lục Sơn hốt hoảng chạy vào, đến chỗ của Diệp Thảo, “Hắn không làm gì em chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Diệp Thảo ngu ngơ nhìn bao ánh mắt ngoài phòng vệ sinh đang nhìn mình, cô lắc đầu nhìn anh trai, “Em không sao…”
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thảo, Lục Sơn cũng yên tâm. Anh xoay sang nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, ánh mắt đó khiến cho người đàn ông kia không rét mà run, anh túm lấy cổ người đó, tay liên tục đánh vào mặt hắn ta khiến cho máu ở miệng người đàn ông kia dính hết trên tay anh.
“Sao mày dám, mày chán sống rồi phải không?”
Diệp Thảo thấy thế vô cùng hoảng hốt, kéo tay anh trai ra, “Anh, nếu anh đánh anh ta như vậy thì sẽ có án mạng xảy ra đó.”
Lục Sơn hất tay em gái ra, “Em tránh ra, hôm nay anh sẽ dạy cho tên khốn này một bài học.”
T/G: Mọi người đừng cảm thấy hành động của Lục Sơn là thái quá nha. Vì đây là phòng vệ sinh nữ, tất cả mọi người và Lục Sơn đều sẽ hiểu sự việc vừa diễn ra theo cách đen tối …
Bảo vệ chạy vào ngăn Lục Sơn lại. Lúc này Lục Sơn mới chịu đứng dậy để cho bảo vệ đưa người đàn ông kia đi.
Người đàn ông kia có bộ dạng vô cùng thảm hại. Có lẽ hắn ta rất hối hận vì việc mình đã làm. Chắc có lẽ chết cũng không bao giờ dám xuất hiện trước mặt Diệp Thảo một lần nữa.
Nhìn mọi việc vừa diễn ra, Nam Vũ cười vui vẻ nhìn Nhật Thiên, “Có vẻ như anh Lục Sơn này rất yêu bạn gái mình thì phải. Mà nếu anh ta mà biết mày dám phũ em gái anh ta thì không biết anh ta làm gì mày đây? Mà Thiên này, nếu như cô gái đó không muốn huỷ hôn ước thì sẽ có thể mày phải gọi Diệp Thảo một tiếng chị rồi. Ha…ha… Không biết lúc đó sẽ…thế….” Chưa nói hết câu, Nam Vũ bị Nhật Thiên nhìn với ánh mắt sắc lạnh thì cái miệng của Nam Vũ trở nên im bặt.