Cuộc tranh tài vừa kết thúc Vân Nhiêu liền ý thức được rằng mình thật lỗ mãng.
Khi toàn bộ tầm nhìn bị che khuất thì thính giác sẽ đặc biệt linh mẫn. Cố gắng nhớ lại lần nữa,trong những tiếng cười đáng ăn đòn đó hoàn toàn không có giọng của tiền bối Cận Trạch.
Người đưa cô về đường chạy cũng chính là anh. Nhưng lý trí của cô lúc đó bị lửa giận nuốt hết, ba chữ “Thịt ba chỉ” thật ra là dành cho ba tên kia.
Cô đã sờ cơ bụng của tiền bối Cận Trạch, kiểm chính là hàng của tiền bối. Cái này thì có chút cố ý.
Vân Nhiêu không biết nghĩ điều gì, lông mi run lên, khuôn mặt nóng bừng.
Thật ra…không phải là thịt ba chỉ.
Rất cứng rắn còn có thể cảm nhận được các khối cơ nữa.
…
Cô lúc này một mình ngồi yên trong ký túc xá, góc bàn để một cốc nước lạnh từ sáng.
Cốc nước màu trắng, với hai chiếc tai thỏ rất to.
Vân Nhiêu cầm lấy cốc đưa lên miệng uống ngụm thật lớn. Một lúc lâu sau đó, cô véo véo chiếc tai thỏ suy nghĩ về mọi chuyện.
Đã làm tổn thương đến người vô tội hẳn là nên nhanh chóng xin lỗi. Nhưng cô phải xin lỗi thế nào?
Ặc…
Tiền bối, thật xin lỗi, kỳ thật cơ bụng của anh rắn muốn chết, tuyệt đối không giống thịt ba chỉ…
Trời ạ, không bằng giết cô đi.
Vân Nhiêu nằm bò lên mặt bàn, cốc sứ trống rỗng gần như bị đổ, xoay nửa vòng cuối cùng bị cô chặn lại.
Cô muốn quên chuyện này đi. Không quên được cũng phải giả vờ quên.
Tiền bối Cận Trạch tốt như vậy chắc chắn sẽ không để tâm đâu.
Ngày thứ hai sau đại hội thể dục thể thao, tất cả các hạng mục tranh tài đều kết thúc trước giờ chiều. Lễ bế mạc và nghi thức trao giải sẽ được cử hành một giờ sau đó.
Học sinh toàn trường ngồi trên bãi cỏ, một khoảng sân chỉ thấy đầu đen chi chít, cảnh tượng thật hoành tráng.
Hiệu trưởng là người đầu tiên lên sân khấu đọc diễn văn bế mạc. Ông có dáng người béo tròn, đầu cũng tròn vo, khuôn mặt phúc hậu, tên cũng có chữ phúc vậy nên học sinh bí mật đặt biệt danh cho ông là “Phúc ca”
Tất cả các lãnh đạo trường tại Trung Quốc đều giống nhau, giọng nói khi đọc diễn văn đều như hát ru với học sinh.
Đầu Trì Tuấn lắc lư hơn chục lần rốt cuộc đập thẳng xuống lưng Cận Trạch ngồi trước.
Cận Trạch đang ngủ say bị cậu ấy đập cho tỉnh hắn.
Anh vừa mở mắt ra liền thấy trên đùi Vân Thâm có một tờ đề và nó còn đang cắm đầu hí hoáy vẽ lên đó. Anh kêu cứu rồi duỗi chân đạp Vân Thâm một phát: “Ở nơi công cộng chú ý hình tượng một chút, không cả lớp phải nghe tờ đề của mày khóc thét mất.”
Ỷ vào việc chủ nhiệm lớp đang theo dõi phía trước, anh chắc rằng Vân Thâm không dám nhào đến đánh trả. Quả nhiên, Vân Thâm chỉ phủi phủi bộ đồng phục lấm bẩn không có phản kích.
Mặt trời treo trên bầu trời cao, ánh nắng chói chang, hơi nóng mờ ảo.
Bão đã tan được bốn ngày nhưng xế chiều hôm nay gió vẫn dữ dội như trước, táp thẳng vào mặt người ta đau đến nhức cả trứng.
Khi đến lễ trao giải, chủ nhiệm lớp vẫy tay gọi Cận Trạch để anh lên phía trước đứng vào hàng chờ. Cận Trạch có tổng điểm cá nhân rất cao hơn nữa lại là uỷ viên ban thể dục tất nhiên sẽ hai lần nhận giải thưởng: một của bản thân và một của đoàn thể.
Ngay tại thời điểm anh đứng lên, cặp chân vừa đạp Vân Thâm liền gặp báo ứng. Anh mới bước được một bước. Vân Thâm liền dẫm lên giày của anh.
“Con mẹ mày, đi chân đất lên đi!”
Cận Trạch đang ở tư thế đứng hơn nữa lại còn là idol trường học, không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào người anh. Mí mắt khẽ run rẩy nhưng không tiện mở miệng mắng chửi người chỉ có thể kiên nhẫn đàm phán:
“Anh Thâm, thứ mà em đang đại diện bây giờ chính là hình tượng của toàn bộ lớp chúng ta đó.”
Anh vẫn giữ nguyên tư thế chân như mắc kẹt trong vũng bùn không thể nhấc ra nổi suốt giây, cho đến tận khi chủ nhiệm lớp ở phía trước gọi ” Nhanh lên, đừng giả què với tôi” Vân Thâm mới bất đắc dĩ tha cho anh.
Khán đài ở vị trí trung tâm nhô hắn lên, cao tầm mét.
Vân Nhiêu cũng đứng ở căn phòng nhỏ phía bên trong cánh gà của khán đài, xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Cô là thành viên của đội nghi thức của trường, chút nữa nhiệm vụ chính là mang huy chương cùng giấy khen của các vận động viên lên bục để hiệu trưởng trao cho mọi người.
Hôm nay cô mặc một bộ váy đồng phục kiểu nữ sinh đại học, nửa trên là áo sơ mi trắng, nửa dưới là chiếc váy xếp ly xoè màu đỏ chỉ qua đầu gối một đoạn. Đồng phục đều như nhau nhưng bởi vì chân cô dài nên so với các thành viên khác thì trông váy có vẻ ngắn hơn.
Đợi ở trên sân khấu đặc biệt nhàm chán còn không có chỗ ngồi vậy nên Vân Nhiêu chỉ có thể trông qua ô cửa sổ, ngắm nhìn đám đông nghìn ngịt đen sì phía dưới kia.
Thị lực của cô rất tốt có thể tìm và nhận ra những khuôn mặt thân quen.
Không biết vì sao, cô nhìn lớp / còn lâu hơn so với lớp mình.
Sau đó, chứng kiến Cận Trạch đứng trong gió kéo chân của mình hơn mười giây, động tác mới buồn cười làm sao.
Nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên nói:” Cận Trạch đến hàng chờ phía trước đợi trao giải kìa.”
Lại có một giọng nói khác, ngữ khí mang theo tiếng cười:” Tớ đã cố ý đi lên bảng điểm số nhìn, tổng điểm của anh ấy xếp thứ tính theo chỗ đứng của chúng mình thì có lẽ tớ sẽ giành được suất trao giải cho anh ấy.”
“Ai nha, tớ muốn đổi với cậu.”
“Đừng, thứ tự là do đội trưởng sắp xếp, cậu muốn đổi thì tìm chị ấy đi. Lại nói, vị trí của cậu là chính giữa đó.”
“Chính giữa có ý nghĩa gì…”
Vân Nhiêu đứng cuối cùng trong hàng, lặng yên nghe các bạn trò chuyện,từ đầu đến cuối không có cảm giác tồn tại.
Nghi thức trao giải bắt đầu, phần thưởng đầu tiên dành cho hạng nhất khối mười.
Vân Nhiêu bưng khay đi ra khỏi cánh gà, sắc mặt khẽ biến.
Gió lớn quá.
Vị trí của các cô đứng lại cao, xung quang không có vật che chắn. Gió lớn trùng hợp thổi từ phía nam đến, mà Vân Nhiêu lại là người đứng ngay đầu phía nam ở hàng trước, hội chị em được cô chắn cho nên không ai bị thổi nghiêm trọng như cô.
Váy…không ngừng bị gió tốc lên.
Vân Nhiêu hai tay bưng khay, thỉnh thoảng phải buông một tay xuống đễ giữ mép váy.
Học sinh được trao thưởng cùng lãnh đạo trường đều đã vào chỗ.
Dưới khán đàn hàng ngàn con mắt đang ngước nhìn, trước mặt bao người, trái tim của Vân Nhiêu gần như bay ra khỏi cổ họng. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thái dương lấm tấm mồ hôi. Khay lớn rất nặng, Vân Nhiêu một tay cầm không được bao lâu, nhiều lần sắp bị lộ hàng mới đưa tay xuống giữ váy. Trong lòng cô không ngững khấn bái trời cao, nhanh nhanh thu hồi ngọn gió yêu quái này đi.
Phía dưới khán đài, cách mấy bậc thang, Cận Trạch đang xếp hàng đợi lĩnh thưởng phát hiện Vân Nhiêu hình như có chút là lạ.
Rất nhanh đến phiên trao giải của khối mười hai.
Cận Trạch đi lên khán đài, đội nghi thức trở về cánh gà chuẩn bị huy chương và giấy khen cũng vừa ra.
Cô gái vừa rồi thật sự đoán không sai, Cận Trạch bây giờ đang đứng ở trước mặt cô.
Cũng cách Vân Nhiêu khá gần, hơi chếch phía đối diện.
Đồng phục mùa hè màu trắng bình thường mặc trên người anh như có sức hút hơn người khác.
Thiếu niên độ tuổi dậy thì nhìn có chút gầy gò nhưng khung xương lại rất đẹp, rộng mà thẳng, eo nhỏ, chân thon dài, bởi vì thích vận động cơ thể còn có các đường cong cơ bắp. Gió thổi qua, đồng phục rộng rãi áp trên thân, hình ảnh đó khiến cho mấy cô gái ở đội nghi thức ánh mắt như toé lửa.
Cận Trạch nghiêng nghiêng đầu, nhướng mày với Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu chỉ vội vàng liếc nhìn anh, rồi nhanh chóng tránh đi.
Đôi môi của cô tái nhợt, đôi chân mảnh mai như quấn vào nhau.
Khi lãnh đạo trường học trao huy chương cho Cận Trạch, mắt anh lướt qua vừa lúc trông thấy váy của Vân Nhiêu bay lên, cặp đùi trắng bóc đâm vào mắt anh.
Cô vội vàng đè xuống, mạo hiểm làm sao.
Sau đó, lãnh đạo trường và các vận động viên đoạt giải quay ra bãi cỏ giơ bằng khen, chụp ảnh chung, đội nghi thức đứng ở phía sau.
Đến tận khi xuống đài, Cận Trạch cũng không tiếp tục quay đầu lại nhìn Vân Nhiêu.
Anh một mạch chạy thẳng đến bãi cỏ,giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy anh giành được vinh quang cho lớp đang định vỗ vai khích lệ ai ngờ tay chưa kịp chạm đến người thì thằng này đột nhiên tăng tốc hùng hùng hổ hổ xông về ghế phía sau của hàng nam sinh.
Đồng phục trên lưng phồng lên, mặt hướng về phía ánh sáng như một cơn gió lạ thổi nhăn trái tim của các cô gái.
“Cận Trạch! Vẫn còn nhận giải thưởng đoàn thể, em về làm gì thế?”Chủ nhiệm lớp phía sau lưng gọi to.
Cận Trạch cũng không quay đầu lại đáp:”Em lập tức xong ngay đây!”
Trao giải thưởng cá nhân xong tiếp theo là chương trình trao giải thưởng đoàn thể.
Trên khán đài, Vân Nhiêu lại một lần nữa diễn lại cảnh bưng khay khó nhọc, nhân lúc mọi người không chú ý ấn váy xuống, trái tim như quả bóng bay lửng lơ giữa không trung, cả người gần như tê dại.
Chỉ có thời điểm về cánh gà đổi giấy khen cô mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Các cô gái bên cạnh say sưa thảo luận nói lớp / giải đoàn thể xếp thứ , không biết Cận Trạch sẽ đứng đối diện với ai nhỉ.
Không ai ngờ người đó là Vân Nhiêu.
Anh cố tình đổi sang vị trí góc xa nhất. Khi đứng trước mặt cô, Vân Nhiêu có cảm giác ánh mặt trời nắng rát cũng bị dáng người cao lớn của anh che đi phân nửa. Thậm chí cơn gió yêu quái kia cũng nhờ thế mà thổi nhẹ hơn.
Bởi vì anh bước ra phía trước một bước đem thân thở chắn nơi đầu gió.
Bởi vì anh đứng sai vị trí nên thời điểm trao giải cũng bị rối tung một trận.
Cận Trạch tranh thủ hỗn loạn nhét một vật nặng trĩu vào tay Vân Nhiêu. Anh đứng ngược sáng, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy tia nắng vỡ vụn, giọng nói rất thấp thì thầm với cô:
“Đem hai cái này kẹp ở mép váy”
Vân Nhiêu nhanh chóng gật đầu, không hiểu sao, hốc mắt hơi cay cay.
Trong tay cô nắm chặt đôi nam châm cường lực, vẫn còn hơi ấm nhiệt độ từ bàn tay anh.
Vân Nhiêu không dám nhìn vào mắt anh sợ mìnhkhông cẩn thận tủi thân phát khóc mất.
Vòng trao giải này kết thúc, Vân Nhiêu về bên trong cánh gà im lặng không nói năng gì đem nam châm kẹp chặt vào mép váy. Váy trĩu xuống, dù hơi khó coi nhưng ít nhất gió có lớn hơn nữa cũng không tung lên được.
Cô rốt cuộc cũng có thể thẳng lưng, nghiêm chỉnh hoàn thành công việc nghi thức.
Sau đó lại qua mấy vòng trao thưởng. Đến vòng trao giải thi đấu chạy tiếp sức, tâm trạng Vân Nhiêu rất khẩn trương.
Lúc này cô khẩn trương không phải do bộ dạng của mình mà ngược lại chờ mong vì Cận Trạch lại muốn lên khán đài. Lớp của anh được hạng nhất môn thi đấu chạy tiếp sức.
Âm nhạc nghi thức trao giải vang lên đầy nhiệt liệt và vui mừng. Với tiếng trống nhịp nhàng, Vân Nhiêu mỉm cười cực kỳ chân thành chờ đợi anh bước đến.
Anh nhận giải thưởng hạng nhất nên sẽ phải đứng ở vị trí trung tâm gần hiệu trưởng. Nữ sinh đứng trước Vân Nhiêu bỗng quay đầu hỏi cô:
“Cậu có quen Cận Trạch không, hình như lần trước lên khán đài anh ấy đều cố ý tìm cậu.”
Vân Nhiêu nghĩ nghĩ, nói láo:” Anh trai tớ cùng lớp với anh ấy, nhờ anh ấy đưa cho tớ ít đồ.”
“À” Nữ sinh kia bán tín bán nghi.
Chuẩn bị ra ngoài trao giải. Vân Nhiêu rướn cổ lên thấy Cận Trạch bên trong đội ngũ, gương mặt anh tuấn ẩn chứa ý cười, nhìn có chút lưu manh.
Rồi sau đó liền nghe thấy anh gọi tên một nam sinh —
” Trần Ý Châu, cậu muốn đổi chỗ với tớ không.”
Nam sinh liếc nhìn vị trí trung tâm mà anh đang đứng, gật đầu:” Vậy thì tốt quá!” Bọn họ đều đã ở trên khán đài, ngay dưới mí mắt hiệu trưởng đổi vị trí.
Hiệu trưởng Phúc ca nhận ra Cận Trạch vì hồi lớp anh là hội trưởng ban kịch nói đại biểu cho trường từ cấp thành phố đến cấp tỉnh tham gia đóng kịch,đạt nhiều thành tích vang dội.
“Tiểu Trạch.”
Phúc ca gọi anh.” Đến đứng trước mặt chú đi, đừng có chạy lung tung.”
Hiệu trưởng vừa lên tiếng, toàn thể lãnh đạo và học sinh đều như bị cấm khẩu. Phụ trách nghi thức trao giải,chủ nhiệm môn đạo đức giật nảy mình, ánh mắt quét qua người Cận Trạch, hoả nhãn kim tinh cơ hồ muốn lột da anh.
Cận Trạch trở về chỗ cũ,dù làm sai bị bắt quả tang nhưng trên mặt không có chút thái độ hối lỗi.
Anh há to miệng, ngữ khí rất ngông cuồng:
“Hiệu trưởng, lớp chúng em hạng nhất nên em muốn đứng vị trí đầu tiên.”
Ăn nói khí phách, nói có sách mách có chứng.
Phúc ca từ trước đến nay nổi tiếng tốt tính, lại rất thích học sinh này vậy nên ông bất đắc dĩ cười gằn,thôi thì cứ mặc kệ nó vậy.
Cuối cùng, Cận Trạch vứt bỏ vị trí trung tâm đối diện Hiệu trưởng đi đến vị trí “Hạng nhất “ở phía nam. Anh cúi đầu xuống nhìn Vân Nhiêu, nháy mắt với cô:
“Học muội đã lâu không găp.”
Trận gió lốc thổi ào ào từ chiều đến giờ dường như ngừng lại. Tiếng gió, tiếng nhạc nghi thức, tiếng người ồn ào toàn bộ âm thanh như biến mất. Đôi mắt màu hổ phách, sâu đến mức có thể hút Vân Nhiêu chìm vào trong đó. Vừa mới gặp hai lần vậy mà lại bảo đã lâu không gặp, Vân Nhiêu bưng khay đứng thẳng, không nói gì. Cô sợ mình vừa nói sẽ để lộ việc nhịp tim mất khống chế.
Nếu như nói lúc trước Cận Trạch đến tìm cô để đưa hai cục nam châm, trong lòng cô tràn ngập xúc động thì hiện tại…
Anh ấy đến tìm cô chỉ để nói lời đùa giỡn, cô thật sự rất hạnh phúc.
Tuy nhiên còn có nhiều cảm xúc đan xen khác.
Trao thưởng xong, Cận Trạch quay mặt hướng về phía toàn thể học sinh, cùng hiệu trưởng giơ cao bằng khen. Bỗng nhiên cơn gió lốc gào thét tấn công tới.
Lần này, Vân Nhiêu bình yên vô sự còn mấy cô gái bên cạnh thì bị doạ đến mức hô to hô nhỏ. Cận Trạch nghe được âm thanh thì hơi liếc nhìn về đằng sau.
Giây tiếp theo, Vân Nhiêu nghe thấy anh đè thấp giọng như chỉ để cô nghe thấy, bâng quơ nói:
“Chậc, chậc, gió này có hơi nhỏ.”
Giọng nói của anh như cất giấu thâm ý gì đó, “Phải thổi mạnh hơn chút nữa.”
Nhịp tim của Vân Nhiêu còn chưa ổn định, lông mày nhíu lại. Cô khó mà tin được, tiền bối Cận Trạch cũng là kẻ hạ lưu như vậy.
Vân Nhiêu thật sự không nhịn được “Hừ” một tiếng, hơi bất mãn.
Cận Trạch chuẩn bị từ khán đài đi xuống. Anh quay lưng về phía Vân Nhiêu, giọng điệu kéo dài ra có phần chán nản:
“Phải thổi mạnh hơn thì mới đem đồng phục của anh hất tung lên—“
Anh ngừng lại một chút, cong môi:
“Như thế, em gái nhỏ nào đó mới có thể thấy rõ ràng bụng anh có phải thịt ba chỉ hay không.”