Tiếng hét vừa ngân ra khỏi cổ thì tay cô đã nhanh hơn não, bịt kín cái miệng đang mất kiểm soát vào.
Hành động vừa nhanh vừa ác, Vân Nhiêu cảm giác môi mình bị bịt đến mức tê rần cả đi rồi.
Cơ mà mắt cô còn tê hơn nhiều.
Cô nghĩ mình không nên nhìn lại nữa nhưng mà ánh mắt chẳng thèm nghe lí trí mách bảo gì cả.
Võng mạc hệt như một tấm lưới khổng lồ được trang bị radar, nhắm chuẩn vào màn khỏa thân cách đấy mấy chục mét.
Fan với khán giả thì chẳng xa lạ gì với body của sao nam. Khác với một số idol thích lôi nhan sắc và body của mình ra để tạo độ hot thì Cận Trạch rất ít khi “khoe thân” trên màn ảnh, tổng số lần cộng lại cũng chẳng được mấy phút.
Là fan cứng thì chỉ cần mấy phút ngắn ngủi đó thôi, Vân Nhiêu đã edit ra đủ mọi version rồi, đã thế còn mlem mlem theo đúng nghĩa đen luôn.
Nhưng mà…
Cô nằm mơ cũng chẳng mơ ra được cái tình tiết nóng mắt và độc nhất vô nhị như hôm nay.
Áo choàng mềm mại đã cởi sạch ra, anh tiện tay vứt luôn lên ghế. Anh mặc độc chiếc quần bơi màu xanh, làn da trắng trẻo phô bày trong ánh nắng, bờ vai rộng và eo hẹp, tỉ lệ hoàn hảo tới mức khiến người ta phải chép miệng.
Ánh mắt cô họa nên từng nét từng nét của anh, men từ cánh tay rắn rỏi xuống tới cơ bụng nhấp nhô rồi lại xuống đường V line abs khiến người ta xịt máu… Đường nét cơ thể anh như được dát vàng, gợi cảm đến tột cùng.
Lê Lê như thể mới được chứng kiến khoảnh khắc này, bỗng dưng hét ầm lên:
– Vãi lòn…
Mới thốt lên hai chữ thì Vân Nhiêu đã bịt mồm cô lại.
– Im nào!
Vân Nhiêu còn mỗi một tay, tiện thể che luôn mắt bạn mình: “Không cho nhìn!”
Tầm mắt Lê Lê bỗng đen kịt lại, giãy giụa gỡ tay cô ra, mắng thầm:
– Làm sao? Mày là con đàn bà ích kỉ!
Cả hai đấu khẩu với nhau, cuối cùng Vân Nhiêu cũng phải nhượng bộ, đành chia sẻ cảnh đẹp cho chị em mình ngắm cùng.
Trong ánh nắng lung linh, Cận Trạch đứng cạnh hồ bơi, thong dong vươn vai.
Ánh mắt Vân Nhiêu với Lê Lê bám sát theo từng hành động của anh. Nếu mắt biết nóng thì khéo ảnh đế quyến rũ ở gần đấy đã bị hai cô nướng cho cháy khét rồi.
Lê Lê cúi đầu nhìn xuống khuỷu tay, thấy tay Vân Nhiêu đang khoác lên tay mình phấn khích đến mức run lẩy bẩy.
– Mày có thấy…
Lê Lê bỗng hỏi: “Hình như anh ấy gầy đi nhiều phết nhỉ?”
Người anh không thấy mỡ đâu hết, gầy hơn mấy poster anh chụp nhiều.
Vân Nhiêu gật đầu, giọng khô khốc, ẩn chứa một nỗi đau lòng trong ấy:
– Cứ quay phim là anh ấy lại giảm cân nhiều lắm. Giờ trông đỡ hơn cái hồi master chụp hôm đóng máy rồi đấy.
Còn chưa nói hết câu thì người đàn ông đứng bên bể bơi đã giãn cơ xong rồi. Sau khi đeo kính bơi các thứ xong thì nhảy xuống hồ.
Anh lao về phía trước theo kiểu bơi bướm, dang rộng hai tay đón những đợt sóng, bơi thoăn thoắt như cá rồng dưới mặt nước.
Lê Lê to gan hẳn lên, kéo Vân Nhiêu đi sát lại gần, mãi đến lúc đứng ra hàng rào quanh khu biệt thự thì không thể vào được nữa.
Người đi theo không tình nguyện cho lắm, cứ thấy hành vi của bọn mình nó sai sai.
Nói toẹt ra thì cực kì hèn hạ.
Đạo đức của Vân Nhiêu đang tranh đấu trên bờ vực tan vỡ, nhưng mắt cô thì vẫn chẳng thèm nhìn đi chỗ khác.
Lê Lê: “May mà hồi xưa tao lười học nên mắt vẫn tốt, không thì giờ chắc hối xanh ruột.”
Hồi còn trên ghế nhà trường Vân Nhiêu cũng học hành chăm chỉ lắm, nhưng cô còn bảo vệ mắt chăm chỉ hơn.
Mỗi lần anh Cận Trạch sải tay xuống làn nước, khung cảnh ấy hệt như một thước phim điện ảnh. Thanh âm của nước biến tan, hết thảy đã bị bao phủ bởi tiếng thét gào trong trái tim cô.
Vì khung cảnh ấy đẹp quá đỗi nên Vân Nhiêu càng sinh ra cảm giác tội lỗi vì mình đã rình rập anh.
Cô kéo tay Lê Lê, nói hết sức đáng thương: “Hay là tụi mình…”
– Phải rồi.
Lê Lê bỗng sực ra một chuyện, cắt lời cô: “Nãy ở nhà mày nhắn với Cận Trạch là bọn mình đi dạo quanh biệt thự đúng không?”
Vân Nhiêu: “Ừ, tao có nói.”
Lê Lê nhìn cô, hoài nghi cất lời: “Đừng bảo anh ấy biết bọn mình đến nên quyết định đi bơi để diễn cái kiểu body ướt át quyến rũ đấy nhé?
Vân Nhiêu hết hồn vì suy đoán to gan này. Cô mở to miệng, mãi mới trả lời:
– Sao thế được. Còn chưa đến một giờ, ngoài mình ra thì còn ai đi lang thang ở ngoài vào cái giờ này được chứ?
Lê Lê nhún vai: “Thế mày đoán xem có ai không thèm ngủ trưa mà lại ra ngoài bơi vào cái giờ này? Vả lại giờ mới cuối tháng tư, đã hè đâu.”
Vân Nhiêu: …
Toang rồi.
Sao cô lại thấy suy đoán của Lê Lê hợp lí thế nhỉ?
Đương trong khắc mộng mị, Cận Trạch bơi mấy vòng rồi chống tay lên thành bể ốp đá để lên bờ.
Lần này, hai cô gái đã thông minh hơn, bịt miệng sẵn rồi, phải nuốt hết những tiếng hét của mình vào bụng.
Cơ thể ướt đẫm của anh còn quyến rũ hơn cả trước khi xuống hồ.
Vân Nhiêu nhéo chóp mũi đang nóng rực lên của mình, cô nhìn anh đi ra bàn, lau tay xong cầm điện thoại lên. Theo những gì cô thấy thì hình như anh đang gõ bàn phím.
Chưa đến nửa phút, điện thoại cô để trong túi cũng rung chuông.
Không trùng hợp thế đâu nhỉ?
Cô vội lôi máy ra check.
Trùng hợp thật.
Cận Trạch: Bọn em đi chưa?
Vân Nhiêu đưa máy cho Lê Lê đọc: “Mày xem đi, anh ấy còn không biết bọn mình đã đi chưa thì sao lại cố tình… Cố tình thế được…”
Cố tình diễn cảnh body ướt át quyến rũ.
Câu sau cô không nói ra được.
– Thôi được rồi.
Lê Lê ung dung: “Nãy tao chỉ khích mày tí thôi, mày tưởng anh ấy cố tình cởi sạch ra để cám dỗ mày thật à?”
Tai Vân Nhiêu đỏ ửng: “Đừng có nói linh tinh!”
Cô cúi đầu trả lời anh rằng mình chưa đi đâu nhưng lại vô thức đánh mắt về phía bể bơi.
Trong tầm mắt của cô, hình như Cận Trạch đã nhận được tin nhắn rồi, anh lại cúi xuống gõ phím.
Cảm giác thật kì diệu làm sao.
Tội ác, bí mật và ngọt ngào hòa quyện vào nhau, có lẽ trái cấm trong Vườn Địa Đàng cũng mang hương vị như thế này.
Lát sau, cô đã nhận được câu trả lời đúng như những gì mình mong đợi.
Cận Trạch: Thế bao giờ em đi? Có muốn đến nhà anh chơi không?
Cận Trạch: [hình ảnh]
Trong ảnh là biển số nhà của anh.
Nhắn xong hai câu thì anh không đợi cô rep nữa, đặt máy xuống bàn rồi lại nhảy xuống bể bơi.
Hai cô gái bên ngoài hàng rào lại bị bắt nạt rồi.
– Nhiêu ạ, tao vẫn thấy anh idol của mày không bình thường với mày chút nào!
Lê Lê lắc vai Vân Nhiêu điên cuồng.
– Mày coi anh ấy bơi được nửa thì lại nhớ đến mày, cố ý ngoi lên nhắn tin cho mày, còn mời mày đến nhà làm khách! Tao đánh hơi được mùi tình tứ ở đâu đây!
Vân Nhiêu cũng vươn tay ra lắc lắc cô nàng: “Mày bé cái mồm thôi!”
– Mày nói to hơn còn gì!
– Tao có thế đâu!
Hai cô gái đứng lắc nhau ngay trước hàng rào nhà người khác. Vui thôi đừng vui quá, tự dưng Vân Nhiêu cảm giác có gì đó vừa trượt khỏi tay mình.
Cô đẩy Lê Lê ra rồi khủng hoảng khi hay tin rằng…
Điện thoại cô bay rồi!
Mịa nó chứ còn bay luôn qua hàng rào xong phi vào bụi cây nhà Cận Trạch!
Vân Nhiêu sống hiền dịu cả đời mà giờ lòng cô đang gào ầm lên:
Cái! Đỉ! Mẹ!
Lê Lê cũng ngu người luôn, hai cô gái hoảng loạn ngồi xổm xuống cạnh trụ đá dưới hàng rào. Trụ đá cao chừng , cm, hai người thay nhau ra trận, thò tay vào hàng rào nhưng tới khi chạm nách vào trụ đá, còn chui cả vai qua rồi mà vẫn không chạm tay đến cái điện thoại.
Hai cô gái quýnh lên hệt như con kiến nằm trên chảo, tay chân cuống cà kê.
Điện thoại rơi xuống bãi cỏ um tùm. Hai cô vật lộn mãi nhưng cuối cùng đã quên luôn máy mình rơi ở chỗ nào rồi.
Đằng sau hàng rào, cách đấy mười mấy mét có một người đàn ông trung niên hơn tuổi đã đứng lặng ở đấy từ bao giờ.
Chú họ Lý, quản gia của Cận Trạch.
Từ lúc điện thoại Vân Nhiêu rơi vào trong sân thì chú đã lẳng lặng quan sát được mấy phút rồi.
Nơi ở của minh tinh đề cao sự an toàn và riêng tư, Cận Trạch còn là một người chú trọng đến sự riêng tư của mình nên biệt thự được lắp đặt rất nhiều camera và thiết bị báo động. Cứ khi nào người đến thăm dò căn nhà trong một thời gian dài thì trung tâm điều khiển sẽ báo động ngay.
Trưa nay, Cận Trạch đã dặn chú đi dọn lại bể bơi, đã thế còn bảo chú tắt hết thiết bị báo động trong biệt thự.
Quản gia Lý bức bối mãi, giờ thì chú hiểu vì sao cậu chủ lại bảo ban như thế rồi.
Cậu chủ đang bắt giặc.
Cởi quần áo, mở hẳn cửa nhà, ước gì gọi luôn cô giặc kia leo lên đầu mình làm mưa làm gió luôn.
Chú đã làm quản gia cho Cận Trạch gần năm năm rồi. Ấn tượng của chú về anh chỉ dừng lại ở hình tượng ảnh đế chín chắn, lạnh lùng, đối xử với người khác vừa dịu dàng vừa vừa xa cách thôi.
Mãi đến hôm nay, chú cũng đã hiểu được, tam quan vỡ nát là như thế nào, sụp đổ hình tượng là ra sao.
Con người làm gì ăn may mãi được.
Làm chuyện xấu thì cũng phải gánh hậu quả thôi.
Huống chi là khi mình vừa gây ra tội ác tày trời, rình rập idol đi bơi thế này.
Vân Nhiêu với Lê Lê hối hận lắm rồi, nhưng giờ hai đứa đã chẳng còn đường lui.
Phải mau mau nhặt lại điện thoại của Vân Nhiêu mới được.
Hai cô cắm đầu vào thương lượng với nhau một lúc.
Mấy phút sau, Vân Nhiêu đành cầm di động của Lê Lê, chờ lúc Cận Trạch bơi xong lên nghỉ thì gọi cho anh.
Cận Trạch thấy số lạ gọi đến thì do dự mãi mới ấn nghe.
– A lô?
Giọng anh lạnh lùng vô cùng.
Vân Nhiêu dè dặt áp di động lên tai: “Anh ạ, em Vân Nhiêu đây. Điện thoại em có vấn đề nên phải lấy máy Lê Lê gọi cho anh.”
– À.
Giọng anh dịu hẳn đi: “Sao thế em?”
Vân Nhiêu nhìn Lê Lê, giọng sợ sệt: “À thì… Giờ bọn em đến nhà anh đây, không biết anh có tiện không ạ?”
Cận Trạch vắt áo choàng lên vai, đưa lưng về phía hàng rào, cong cong khóe môi:
– Tiện chứ.
Sau khi tắt máy, Vân Nhiêu với Lê Lê tính thời gian đi từ nhà đến đây rồi tìm chỗ nào khuất khuất để ngồi.
Hai bé giặc vừa đi thì Cận Trạch đã bước thong thả đến chỗ hai bé vừa “rình trộm”.
Anh không rõ hai cô đang làm gì nhưng cũng đoán được chút chút.
Anh bỗng bật cười.
Anh đứng xoắn xuýt mãi, cuối cùng thì đành “thất đức”, không nhặt của rơi lên mà để yên điện thoại ở chỗ mất rồi nghênh ngang rời đi.
phút sau, hai cô gái đoan trang chính thức nhấn chuông cửa nhà Cận Trạch một cách cẩn thận.
Quản gia Lý đón hai cô vào biệt thự. Mặt chú vẫn rất bình tĩnh. Chú làm việc cho Cận Trạch bao năm trời nên cũng học được kĩ năng diễn của ảnh đế rồi.
Nếu phải so sánh thì Vân Nhiêu với Lê Lê diễn vụng hơn nhiều.
Nếu không xảy ra chuyện thì Vân Nhiêu không dám tưởng tượng ra lúc này cô đang sung sướng đến nhường nào.
Được thỏa mãn khát khao đến nhà idol làm khách, tình cảm đàn anh đàn em được thăng hoa. Đã thế còn được ghé thăm biệt thự đẹp đẽ tuyệt vời như thế này, cóp nhặt tư liệu sống để tối về mơ cho đẹp.
Ai dè…
Ôi, nói nhiều làm chi để nước mắt em thêm sầu.
Ba người đi qua con đường gấp khúc, khi bước vào phòng khách, Cận Trạch đã ngồi trên sofa đợi hai cô rồi.
Anh mặc sweatshirt trắng cổ tròn phối với chiếc quần màu xám rộng thùng thình, trông đúng chất ở nhà, giản dị vô cùng.
Thấy hai cô đến, anh đứng lên đi ra đón. Hai cô gái đứng cạnh nhau, ánh mắt trốn tránh, lúc chào hỏi sao mà giọng nghiêm túc thế không biết:
– Chào buổi trưa ạ.
Thế này hệt như học sinh gây chuyện ở trường xong bị chủ nhiệm bắt quả tang.
– …
Cận Trạch ngẩn người, giọng đằm đằm: “Chào hai em.”
Sau khi ngồi xuống, chủ nhà đã mở lời trước nên khó mà tránh được việc chủ với khách đối mặt với nhau.
Chỉ cần Vân Nhiêu nhìn anh thôi, dù cho cô có nhìn vào đâu thì body sexy đắm mình trong ánh mặt trời của anh lại hiện lên tâm trí.
Rõ ràng người ta đang mặc đồ tử tế mà ánh mắt cô chẳng khác nào đang tự động lột sạch quần áo anh ra vậy.
– Vân Nhiêu.
Cận Trạch gọi cô, đặt ly nước ép ra trước mặt cô.
– Sao mặt em đỏ thế, ở nhà nóng quá à?
Anh vừa nói xong thì Lê Lê suýt cười ra thành tiếng.
Vân Nhiêu nắm chặt tay bạn thân. Cô lắc đầu xong lại gật đầu:
– Hình như nóng thật đấy ạ. Đàn anh, không thì mình ra ngoài đi dạo đi?
Lê Lê “múa” theo luôn: “Đúng đúng, lúc đến bọn em mới thấy vườn hoa nhà anh đẹp quá nên em muốn ra ngắm ạ.”
Cận Trạch tựa lưng vào sofa, bình tĩnh xoa cằm:
– Để muộn rồi ra. Giờ nắng gắt lắm, cháy da, cảnh cũng không đẹp.
Hai cô gái có tật giật mình tự dưng im bặt.
Plan A thất bại, Vân Nhiêu xốc lại tinh thần, chốt plan B ngay.
Ở góc trái phòng khách có chiếc cầu thang xoắn, cô thấy quản gia Lý đi lên tầng hai nên ra cái vẻ lơ đãng hỏi anh:
– Đàn anh, ngoài chú Lý ra thì nhà anh còn người giúp việc nào không?
Cận Trạch: “Không có. Anh không thích nhà đông người quá.”
Vân Nhiêu gật đầu, bỗng thấy an lòng.
Lúc nói chuyện, cô cầm ly nước ép lên uống một ngụm rồi hỏi tiếp:
– Anh ơi, phòng vệ sinh nhà anh ở đâu thế?
Anh toan đứng dậy: “Để anh dẫn em đi.”
Cô xua tay lia lịa: “Không cần đâu, anh cứ nói cho em biết rồi để em tự đi.”
– Ok. Em ra ngoài phòng khách rồi rẽ phải, đi qua lối vào rồi bước thêm mấy bước nữa thì sẽ thấy nhà vệ sinh.
– Vâng.
Sau khi Vân Nhiêu rời đi, “đồng bọn” Lê Lê bắt đầu tiết mục của mình. Cô cầm điều khiển trên bàn, giả vờ táy máy:
– Đàn anh, em muốn xem chương trình thực tế. Điều khiển nhà anh dùng như nào đấy? À phải rồi, em chọn show kĩ lắm, giờ em chỉ muốn xem tập mùa Thách Thức XX của đài Hoa Quả thôi. Anh mở giúp em với nhé, em cảm ơn.
Cận Trạch: ….
Lê Lê là con gái nhà giàu được chiều quen rồi nên kiếm cớ gây sự siêu đỉnh.
– Đàn anh, nho xanh nhà anh không đúng vị lắm, không thì anh bảo chú Lý đổi quả nhé? Em không kén chọn lắm đâu, cứ mang hết hoa quả mùa này ra là được. À, anh không biết nho xanh chuẩn vị ở đâu đúng không? Để em khai sáng cho anh nha…
Anh nheo mắt, nhìn ra phía Vân Nhiêu biến mất, sau đấy ung dung tiếp chuyện với chị đại:
– Anh rửa tai lắng nghe đây.
Bấy giờ, nữ chính của vở kịch lén chạy ra ngoài khu biệt thự. Sân nhà Cận Trạch rộng quá, mãi cô mới đi ra được hồ bơi, quay đầu nhìn bãi cỏ cạnh hàng rào mà thấy xui kinh khủng.
Cô là đứa mù đường mà.
Lúc này, mặt trời vô cùng chói chang, cô đứng híp mắt cạnh bể bơi trông ra ngoài, hết quay sang trái lại quay sang phải hệt như con quay mà vẫn không nhớ ra được mình rơi điện thoại ở chỗ nào.
Nãy đi vội quá, biết thế thì cô đã cầm máy của Lê Lê đi rồi, ít ra thì còn gọi để nghe được tiếng chuông vang ở đâu.
Vân Nhiêu thở dài.
Bất đắc dĩ cô đành phải sử dụng cách thức ngu ngốc nhất… lần mò tìm kiếm.
Tiết trời cuối tháng tư không quá nóng, nắng cũng không gắt lắm nhưng lại kéo dài, đã thế cô còn đang sốt ruột nên trong cô bắt đầu nổi cơn sóng triều, vầng trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Vườn hoa nhà người giàu khổng lồ quá đấy!
Cô khom người sờ hết bụi cỏ này sang bụi cỏ khác, tay dính đầy bùn mà vẫn không tìm được điện thoại, tâm trạng tuột dốc không phanh.
Chẳng biết thời gian đã trôi được bao lâu, khi cô đứng thẳng người dậy, giơ tay lau mồ hôi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở bụi cỏ gần đấy.
Đôi mắt cô đã ánh lên những hi vọng.
Chắc chắn là Lê Lê gọi rồi, thấy cô mãi không về nên lanh trí…
Bàn tay phải nhớp nhúa dạt hàng cỏ ra để nhặt điện thoại, giờ thì cô đã thấy được người gọi đến là ai.
Vân Nhiêu vẫn nhớ mình vừa mới nói với Cận Trạch là điện thoại mình có vấn đề.
Bảo vấn đề ở đây là do tín hiệu trục trặc thì cũng ổn.
Cô không nghe máy, để mặc cho tiếng chuông vang vọng.
Trên ban công tầng hai đằng sau biệt thự, Cận Trạch đặt tay trái lên lan can, ánh mắt dời khỏi điện thoại, nhìn xuống cô gái đang chạy như điên trong vườn hoa.
Nếu Lê Lê không dông dài với anh thì Tiểu Vân Nhiêu sẽ không phải phơi nắng quá lâu, cũng không phải vất vả đến thế này.
Vân Nhiêu chạy thẳng về trước cửa, ba chân bốn cẳng phi một mạch lên cầu thang, phải gập người xuống thở hổn hển.
Đến lúc thở được bình thường thì cô mới ngẩng lên, cánh cửa mà cô cố ý khép hờ đã bị gió thổi đóng sập lại từ lúc nào không hay.
Khoảnh khắc ấy, cô đã hiểu được rằng tuyệt vọng là như thế nào.
Điện thoại trong tay vẫn đang rung bần bật.
Đến khi tiếng chuông ngân vang những giây cuối cùng thì Vân Nhiêu mới ấn nghe.
Nếu giờ Cận Trạch với Lê Lê đang ở cạnh nhau thì gọi ai ra mở cửa cũng vậy thôi.
Cuộc gọi đã được nối máy.
Cận Trạch giật mình, giơ tay lên áp điện thoại vào tai:
– Vân Nhiêu?
– Anh ơi…
Giọng cô mềm mại rầu rĩ làm sao, cô cạn kiệt sinh lực mất rồi. Hệt như em bé đã làm sai mà còn cáu bẳn, giọng cô buồn bực, đan xen cả nét ỷ lại rất dễ nhận ra.
– Anh ơi, anh xuống cứu em đi.
…
Khoảng một phút sau, cửa nhà đã mở ra.
Bên ngoài không thấy người đâu.
Cận Trạch đi dép ra ngoài, cố lắm mới kìm được nụ cười đang hiện hữu trên môi.
Bấy giờ cô đang ngồi trên bồn hoa nằm bên trái cửa, hai bàn tay nhem nhuốc thõng xuống, đầu cũng cúi gằm. Thấy anh đi ra, cô ngẩng đầu nhìn anh với sự cay đắng, chân cũng động đậy rồi nhưng cuối cùng lại không đứng lên.
Nếu cô có xẻng trong tay thì cô chắc chắn sẽ đào một cái hố sâu thật sâu để chôn sống mình luôn.
Hình như ở trước mặt anh, cô chả làm được chuyện gì bình thường ngoài những việc ngu ngốc và bẽ mặt ra cả.
Nếu anh hỏi sao cô lại nhốt mình ở ngoài… Thì thôi trả lời thật vậy, nói láo cái là toang luôn đấy.
– Em thích vườn hoa lắm à?
Cận Trạch hỏi một câu không nằm trong dự tính của cô. Giọng anh nhẹ nhàng tựa như đang vỗ về cô vậy.
– Nãy em cũng bảo mình muốn ra ngoài đi dạo.
Cô cười chua chát, mím môi: “Vâng.”
Nỗi xót xa bỗng sinh sôi trong vòm họng, cô bước xuống bậc thang mà anh đã trao cho mình:
– Anh ơi em xin lỗi, em phải nói với anh một tiếng mới phải.
Càng nói càng lí nhí, chữ cuối cùng bé đến mức không nghe ra được.
Cận Trạch bước lên phía trước, khuôn mặt điển trai đang đứng ngược sáng, anh bỗng giơ tay xoa đầu cô, khẽ than:
– Em đi dạo trong vườn hoa nhà mình thì có gì phải xin lỗi?