Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Ôi má ôi, công chúa thả tay ra đi, đại tiên sắp bị công chúa bịt đến chết rồi.

Lê Lê ngồi xếp bằng ở bên cạnh, khuyên bảo hết sức thờ ơ.

Cuối cùng thì Vân Nhiêu cũng dừng chiến. Cô giơ tay sờ lên gương mặt vàng, à nhầm, gương mặt đỏ bừng của mình. Lúc ngồi xuống vẫn còn chưa thỏa mãn lắm nên phải đạp Ôn Dữu thêm cái nữa.

Đáng lẽ cô không nên kể cho hai đứa nó nghe chuyện này.

Sau khi tâm sự xong thì tâm trạng vốn đang lơ lửng giữa trời mây đã leo lên tên lửa phóng bà ra ngoài vũ trụ rồi.

– Cái kiểu của mày người ta gọi là miệng hùm gan sứa.

Ôn Dữu từ từ ngồi dậy, đạp lại Vân Nhiêu: “Đứng trước mặt người khác thì ngoan như con, chỉ bắt nạt người thân là giỏi thôi.”

Cô còn đang định bôi thêm câu nữa: “Nãy mày bị tao nói trúng tim đen còn gì nữa”. Câu chữ đang chực chờ trong cổ nhưng ngẫm đi ngẫm lại, suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân nên cô quyết định không nói nữa.

Chưa kể, công chúa Vân Nhiêu trông yếu đuối vậy thôi, chứ lúc nổi điên thì cũng mạnh tay lắm đấy. Nãy suýt nữa thì đã cho cô về nơi chín suối gặp mặt tổ tiên rồi.

Hết trận cười đùa ầm ĩ với nhau xong thì cả ba lại quay về làm robot xem tivi.

Tivi đang chiếu phim nữ công sở ở chốn đô thị, đến đoạn đồng nghiệp đang thân thiết với nhau tự dưng quay sang thù ghét nhau vì tranh giành khách hàng khiến phú bà Lê Lê khó hiểu:

– Thế mà hai cô này đã xỉ vả nhau rồi? Rõ ràng hôm qua còn rủ rê bảo đi shopping mua túi với nhau mà?

Vân Nhiêu: “Thì phim truyền hình phải làm quá lên tí. May mà tao với đồng nghiệp cũng okela.”

Đang tỉ tê với nhau thì điện thoại Vân Nhiêu để trên bàn bỗng đổ chuông. Cô nhìn người gọi đến rồi vội vàng đi vào phòng ngủ để nghe máy.

– Alo, leader ạ?

Ở đầu dây bên kia, giọng leader Lê Húc không sang sảng như ngày thường nữa mà anh nói khẽ khàng, dè dặt hơn hẳn:

– Tiểu Vân à, anh có chuyện nhờ em giúp.

– Anh cứ nói đi.

Lê Húc ngừng lại, đến khi cất lời thì giọng cũng ấm áp hơn:

– Thứ năm với thứ sáu tuần sau, hôm ý, có khách hàng cần em đi cùng đến Đế Đô. Ngành thiết kế thời trang cũng đã hợp tác với bọn mình nhiều lần rồi. Người ta chỉ cần nữ phiên dịch thôi, tiền theo giờ sộp lắm.

Anh còn nhấn mạnh vào câu “tiền theo giờ sộp lắm” nhưng Vân Nhiêu đã từ chối ngay:

– Không được đâu ạ. Leader, hai tuần trước em đã xin nghỉ ngày , anh cũng đồng ý rồi. Hôm đấy em có việc thật mà. Với cả em biết chị Dĩ Hà mới là người phụ trách dự án này, khách hàng lớn như thế mà chả lẽ chị ấy lại không cần ạ?

Lê Húc: “Hôm em còn ở thành phố không?”

Vân Nhiêu: …

Lê Húc: “Nhà Thôi Dĩ Hà có việc gấp nên hai ngày đấy không ở thành phố. Giờ Hứa Như thì đang ở Ý, không về kịp được, con gái trong team còn mỗi mình em thôi.”

Theo khách hàng suốt mấy năm trời mà giờ lại sẵn sàng buông tay thì Vân Nhiêu cũng đoán ra được, chắc chắn nhà Thôi Dĩ Hà có chuyện gì không ổn rồi.

Cô thở dài đồng cảm nhưng vẫn từ chối:

– Không được đâu, sếp, hôm đấy em có việc thật mà.

Có lẽ Lê Húc cũng bế tắc lắm rồi nên cứ nhì nhèo với cô mãi, nói ngon nói ngọt:

– Em xem có sắp xếp lại thời gian được không? Khách đợt này nắm trùm trong giới đấy, địa vị cao lắm, cực kì quan trọng với công ty bọn mình. Nếu mình lật lọng thì người ta đi hợp tác với bên khác, mà thế thì vứt luôn cơ hội làm ăn của mình rồi. Xong lỡ có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty thì sau bọn mình không hành nghề được đâu.

Ngành thời trang đã chi phối quan hệ thương mại giữa Trung và Ý. Nếu khách làm trong lĩnh vực khác thì chắc Lê Húc sẽ không nóng như lửa đốt thế này đâu.

Anh hỏi Vân Nhiêu hôm có việc gì, bảo cô phải đưa ra một lí do chính đáng giải thích vì sao mình không đi làm. Tạm thời thì cô chưa bịa được lí do nhưng cô cũng không thể nói thật được.

Đến khi cuộc gọi kết thúc rồi mà chẳng ai chịu nhường ai hết.

Bước ra phòng khách, Vân Nhiêu khó ở với sếp bao nhiêu thì xả hết với lũ bạn thân bấy nhiêu.

Cùng là loại trâu chó của xã hội nên Ôn Dữu rất đồng cảm với cô mà cũng rất hiểu cho Lê Húc:

– Nhân viên quèn tụi mình chỉ là cái đinh thôi, chỗ nào thiếu thì đóng đinh vào đấy. Sếp mày cũng bó tay mà, công việc của anh ấy là phải áp bức mày. Không xích mích gì thì ok chứ mâu thuẫn cái thì chả thèm quan tâm xem mày có cần cuộc sống riêng tư của mày không.

Vân Nhiêu đang định hỏi tại sao người ta bỏ việc thì tao lại phải gánh hộ cho vậy nhưng khi nghĩ đến việc gia đình người ta có chuyện thì cũng thông cảm cho được. Cơ mà cô…

– Tao cũng có việc trọng đại ngàn năm có một mà.

Cô lẩm bẩm, nghĩ đến việc Cận Trạch đã hẹn mình trước cả tháng trời, mà chính mình cũng mong ngóng suốt bấy lâu nay. Thế mà tự dưng phát sinh ra chuyện này, sầu tới nỗi trọc đầu luôn.

Ba người bạn thân xúm xít trò chuyện mãi.

Nói đến công việc thì Lê Lê và Ôn Dữu đã phân tích hết sức bình tĩnh, hai cô nhất trí rằng phải phục vụ khách hàng lớn của công ty mới là điều quan trọng.

Lê Lê: “Chả phải mày bảo Cận Trạch sau đợt này sẽ được nghỉ xả hơi lâu ơi là lâu còn gì? Hỏi xem anh ấy có vội lắm không, không thì đổi sang ngày khác được không?”

Thâm tâm Vân Nhiêu không tình nguyện cho lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cận Trạch tìm cô thì chắc không phải là ngày khác thường nào đâu.

Cô nhắn tin một cách ngập ngừng:

Anh ơi, thứ năm tuần sau anh vội lắm ạ?

Mấy cái meme khóc nhè được gửi ngay sau ấy, Vân Nhiêu nhắn tiếp:

Đổi sang ngày khác được không anh?

Sếp giao việc cho em vào thứ sáu tuần sau, không từ chối được luôn.

Sau khi nhắn xong, cô ngồi ôm điện thoại. Trải qua hơn một tiếng đồng hồ đằng đẵng trong cơn tủi hổ, cuối cùng thì cũng nhận được tin nhắn trả lời.

Cận Trạch: Nãy anh có việc.

Cận Trạch: Không sao đâu, em cứ làm việc của em đi, anh không có vấn đề gì hết.

Vân Nhiêu thở phào nhưng trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, không thoải mái chút nào.

Cô thử dò hỏi: Anh, hôm nào em mời anh một bữa được không?

Anh rep rất nhanh: Được.

Anh: Lát nói chuyện với em sau.

Cô đang gõ “Ngày , được không anh? Cuối tuần thì em rảnh…” nhưng thấy anh trả lời như vậy thì cô xóa hết đi, rep lại một câu:

Anh đi làm việc đi, đừng vất vả quá nhé.

Vứt điện thoại xuống rồi nằm đờ ra sofa, Vân Nhiêu cảm giác cuối tuần của mình, à không, cả cuối tháng của mình không còn được vui vẻ nữa rồi.

Những ngày giữa tuần rảo bước qua mau, chớp mắt đã đến thứ sáu cuối tuần khiến người ta sung sướng phải khua chiêng gõ trống rồi.

Vân Nhiêu ở nhà sắp xếp hành lí từ sáng sớm. Ngoài túi đựng laptop ra thì cô đeo mỗi cái balo, xuất trận hết sức nhẹ nhàng.

Chuyến bay cất cánh vào buổi trưa, khách hàng cho xe đến công ty đón cô nên Vân Nhiêu khuân theo hành lí đi làm đúng giờ, tiện thể giải quyết một số công việc khác.

Chuyến tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sang hệt như cá đóng hộp chật ních. Vân Nhiêu bị chen lấn đến mức chân không chạm đất, điện thoại để trong túi xách đổ chuông inh ỏi, leader gọi cho cô nhưng cô không cảm nhận được gì hết.

Ra khỏi bến tàu, rẽ vào một góc, đi lên tầng là đến công ty rồi.

Cô vừa mới đến văn phòng đã thấy bầu không khí có gì sai sai. Nhìn sang Hoàng Huy đang ngồi bên cạnh thì hình như cậu ấy đang chớp mắt với cô, mà cũng có khi cô bị ảo giác mất rồi.

Ở bên trái khu làm việc, bên kia hành lang có một phòng họp nho nhỏ, là căn phòng được công ty sử dụng thường xuyên.

Bấy giờ phòng họp vẫn đang đóng cửa, giọng một nam một nữ vang ra bên ngoài. Vân Nhiêu nghe được loáng thoáng, chưa nghe hết một câu mà gương mặt đã biến sắc rồi.

Ngay sau ấy, mọi người ra khỏi phòng họp.

Leader Lê Húc ra ngoài trước, mặt anh tối sầm đi, lúc thấy Vân Nhiêu thì ánh mắt anh chững lại, hàng mày cau có:

– Tiểu Vân đến à? Ôi…

Vân Nhiêu không để ý đến câu sau của anh mà cứ nhìn chằm chằm vào con người đang đi theo sau leader.

– Chị Dĩ Hà, nhà chị có việc cơ mà?

Giọng cô khô khốc, dường như còn mang theo sự tức tối, khác hẳn hình tượng dịu dàng bấy lâu nay.

Thôi Dĩ Hà vừa mới bị sếp mắng nên mặt cũng hằm hằm. Lúc chạm mắt với Vân Nhiêu, chị ta cón ra vẻ bình tĩnh, nhoẻn môi cười:

– Giờ hết rồi.

Chỉ mấy giây thôi nhưng dường như Vân Nhiêu đã hiểu được lời chị ta nói, và dường như cô đang ủ cho cơn nóng giận sinh sôi.

– Chị có cái tật gì đấy?

Cô không kìm được mà phải buột miệng chửi.

Có lẽ Thôi Dĩ Hà không ngờ cô lại phản ứng gắt thế này.

Chẳng hiểu sao, Vân Nhiêu càng tỏ thái độ gay gắt thì khoé môi chị ta lại càng nhếch lên:

– Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi cô. Nhưng cô đâu cần phải quá khích như vậy nhỉ? Ban đầu khách hàng này cũng có phải của cô đâu.

Vân Nhiêu không tài nào hiểu nổi.

Lát sau, cô bật lại, giờ thì cô tức quá hóa cười:

– Xin đấy, chị là người nuốt lời, cô vứt gánh giữa đường, leader đành phải nhờ tôi, chiếm luôn cả thời gian nghỉ quý báu của tôi. Chị nghĩ tôi thiếu khách hàng đến thế à?

– Cô không thiếu cơ á?

Thôi Dĩ Hà khoanh tay trước ngực, vặc lại: “Đừng nói nghe ép buộc thế chứ, cô có được khách hàng của tôi thì đáng ra cô phải vui chứ nhỉ? Đã bao giờ thấy cô thấy lương theo giờ cao thế chưa? Tiếc quá, cô cứ cho là tôi lật lọng đi, hôm qua tôi liên hệ với bọn họ thì bên đó nói họ chỉ cần tôi thôi, họ không tin tưởng phiên dịch viên nào hết.

Khuôn mặt Vân Nhiêu cứng đờ: “Vậy ra…gia đình chị chả có chuyện gì hết, chị cố tình làm ra chuyện này chỉ để bỡn cợt tôi với leader như hai con khỉ à?”

Thôi Dĩ Hà không trả lời câu hỏi của cô: “Đừng có lườm tôi, cô còn trẻ, sau vẫn còn nhiều cơ hội…”

Chị ta còn chưa dứt lời thì tiếng “bốp” đã vang lên, gương mặt được trang điểm đẹp đẽ của chị ta bỗng quay phắt sang phải, cả nửa người cũng nghiêng theo.

Căn phòng bỗng chết lặng, ai cũng ngây ra như phỗng.

Mọi người vẫn thường nói, bạo lực là hạ sách.

Có lẽ sau này Vân Nhiêu sẽ biết ứng xử hợp tình hợp lí hơn, sẽ có thêm nhiều cách để trả thù sao cho lí trí, nhưng ngay lúc nào đây, tâm trí cô chẳng còn gì hết, mọi tế bào trong cô đang thét gào rằng: “Phải tát vào mặt ả ta”. Thành thử, lúc này đây cô chỉ nhận thức được duy nhất một điều, ấy là nếu gừi cô không nổi điên thì chắc chắn cô sẽ phải ân hận cả đời.

Cứ lo nghĩ cho tương lai quá thì sau này còn cơ hội được tát chị ta nữa không?

Không, chỉ có bây giờ mà thôi.

Thôi Dĩ Hà chẳng ngờ cái đứa con gái mềm yếu không dám to tiếng bao giờ sẽ có ngày tát mình như thế này.

– Cô điên à?

Chị ta ôm mặt đứng thẳng người dậy, mái tóc dài xoã xượi trông như ma, toan xồ ra tính sổ với Vân Nhiêu thì những đồng nghiệp nam đã vội chạy tới cản chị ta lại.

Vân Nhiêu cũng bị đồng nghiệp níu tay nhưng mồm mép thì không biết tha thứ cho người khác: “Đánh chị mà cũng phải chọn ngày cơ á?

– Chị là cái loại không biết lượng sức mình.

Thôi Dĩ Hà bị cô chọc điên, đã thế nãy còn bị leader mắng trong phòng họp. Vốn dĩ chị ta đã tức điên cả rồi, giờ thì được dịp bùng nổ ra hết thảy:

– Mày chỉ là đứa mới ra trường mà cớ gì lương lại được tận bốn con số? Tại sao lại giành khách hàng với tao? Chả phải vì mày đi phiên dịch cho Kha Hoàn à? Mày là bạn của Kha Hoàn nên leader mới giao cho mày mấy dự án đó. Không nhờ quan hệ thì mày nghĩ với cả CV của mày mà đòi vào team bọn này à? Cái loại đi cửa sau mà còn dám tát tao…

Chị ta nói ra được câu này thì Vân Nhiêu cũng đã hiểu vì sao chị ta luôn đối phó cô, đồng thời cô cũng thấu được lí do tại sao chị ta cứ phải hằn học với cô một cách khó hiểu như vậy.

Leader Lê Húc là fan cứng của Kha Hoàn từ lúc cậu bắt đầu đào tạo, cậu ở câu lạc bộ nào thì anh theo cậu đến câu lạc bộ ấy, ngày nào cũng nói say sưa đến mức nhân viên trong phòng nghe đến nhàm cả tai.

Vân Nhiêu cũng là fan của Micity nên dù là cấp dưới thì cô cũng khó tránh được việc thân thiết với sếp nhờ những sở thích chung.

Nhưng cô cũng có chừng mực, quan tâm đến tình bạn của mình và siêu sao hơn nên cô với sếp chỉ dừng ở việc biết nhau là fan câu lạc bộ bóng đá chứ đến tận bây giờ, cô cũng không hề rêu rao chuyện mình quen Kha Hoàn cho ai biết.

Phản ứng của Lê Húc đã chứng minh cho sự trong sạch của cô:

– Cô nói gì? Vân Nhiêu là phiên dịch viên của Kha Hoàn?

Thôi Dĩ Hà:…

Chị có nguồn tin từ những người bạn du học ở Rome nên chắc chắn không thể là tin giả được. Khi sự đố kị ăn sâu vào cốt tủy thì tất cả lịch trình công việc mà chị thấy bất thường sẽ ăn nhập vào những suy đoán của chị.

Rồi dần dà, Thôi Nhĩ Hà càng bị thuyết phục bởi chính những suy đoán của mình và cảm thấy vị trí của mình bị đe doạ nên chị ta quyết một mất một còn, bày ra vở kịch để thể hiện vị trí của bản thân, đồng thời làm kiệt quệ tinh thần của Vân Nhiêu.

Cuối cùng…

– Lần đầu tôi nghe đến chuyện này đấy.

Lê Húc điên cả đầu vì hai cô.

– Đừng tự làm bẽ mặt mình nữa, cả hai người vào phòng họp cho tôi.

Ồn ào cả buổi trưa, mãi đến lúc khách hàng gọi điện giục giã, Thôi Dĩ Hà buộc phải đi thì cái vở hề kịch này mới được kết thúc.

Vốn dĩ Vân Nhiêu là người bị hại nhưng vì cô đánh người giữa chốn công cộng nên cũng bị trừ lương.

Tất nhiên cô chả hối hận gì hết.

Thôi Dĩ Hà thì thảm hại hơn nhiều, Lê Húc điên tiết vì chị ta kinh khủng nên đã nói thẳng những mâu thuẫn của team cho cấp trên, đề nghị phòng nhân sự của công ty đưa ra quyết định.

Tiếc rằng công ty đặt lợi ích lên hàng đầu, Thôi Dĩ Hà có chuyên môn giỏi và hồ sơ thì cũng rất xuất sắc. Chị ta tạo nên những giá trị lớn lao hơn cả những trò hề mà chị ta mang lại nên chắc chắn sẽ không bị đuổi việc.

Nhắc đến lại thấy nực cười, Vân Nhiêu mong đợi kì nghỉ này đến nhường nào, xong lại bị công việc cuỗm mất và giờ thì cô lại có được kì nghỉ.

Ánh nắng ban trưa gay gắt, cô chỉ cầm mỗi cái điện thoại. Sau khi rời công ty, cô đi qua hai khu phố mà chẳng thèm định hình, chọn bừa một cửa hàng có điều hòa ở bên đường để vào ngồi nghỉ.

Cô gọi một suất mì xe đẩy rồi ra ngồi cạnh cửa sổ, chống tay lên má nhìn những người trí thức của xã hội ở bên ngoài đến ngẩn người.

Nắng rọi xuống đầu, những bức tường ảm đạm bao phủ các tòa nhà cao tầng cách đây mấy mét bỗng sáng rực lên.

Vân Nhiêu nhắm mắt, cúi đầu lôi điện thoại ra, lại nhìn chằm chằm vào inbox đến đờ đẫn.

Ánh mắt dại cả đi những ngón tay thì vẫn hoạt động.

Vân Nhiêu: Anh ơi, giờ anh đang ở đâu thế?

Mấy phút sau, anh đã trả lời: Ở ngoài.

Chỉ hai chữ giản đơn, chẳng hề mang đến tin tức gì, vừa hờ hững vừa lạnh nhạt như vậy.

Cảm xúc trong cô lại trôi dạt về đêm mùng Tết, vào khoảnh khắc cô nhận được tin nhắn của anh.

Gọi đồ mà mãi vẫn chưa lên, cô vừa đói vừa buồn, lúc rảnh rỗi thì xúc cảm dễ trở nên rối bời. Cô thấy mình xui tận mạng luôn rồi.

Cửa sổ bỗng vang tiếng “cộc cộc”, Vân Nhiêu đờ đẫn ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt quen thuộc.

Chàng trai cao gầy với khuôn mặt điển trai, loáng thoáng thấy được nốt ruồi con con ở sau quai hàm. Nghe người lớn bảo thì nốt ruồi ấy ra đời vì hồi bé Vân Nhiêu cầm bút bi chọc vào.

Tần Chiếu bước vào quán chỉ trong tích tắc, ngồi đối diện với cô.

– Chỗ này phải cách công ty cậu đến hai cây đấy nhỉ? Sao một mình lại đi ăn xa thế này làm gì?

Vân Nhiêu mỉm cười, không giấu được chất giọng uể oải của mình: “Nay tớ được nghỉ, đi linh tinh thôi.”

Tần Chiếu đã ăn rồi, anh thấy tâm trạng của cô sa sút nên mới ngồi tỉ tê với cô, kể ra đôi ba câu chuyện thú vị.

“Niệm Niệm đâu? Hai cậu không đi ăn với nhau à?” Vân Nhiêu vừa ăn vừa hỏi.

Niệm Niệm là người yêu Tần Chiếu, họ Chu. Công ty cả hai gần nhau nên ngày nào cũng như hình với bóng.

– Sáng nay cô ấy ra ngoài làm việc rồi.

Tần Chiếu ngừng lại: “Tớ với cô ấy phải tăng ca vào cuối tuần, mà nay lại rảnh nên chiều định nghỉ để đi xem triển lãm tranh với nhau. Cậu muốn đi cùng không?”

Vân Nhiêu lắc đầu: “Tớ đi làm gì, làm bóng đèn à?”

Anh bật cười: “Lâu lắm rồi không gặp, Niệm Niệm cũng hay nhắc đến cậu. Không biết nay cậu có chuyện gì, tớ khuyến khích cậu đi xem triển lãm đi, Niệm Niệm thích họa sĩ này lắm, còn bảo đi ngắm tranh của nữ họa sĩ ấy thì tâm trạng tốt hơn nhiều đấy.”

Vân Nhiêu húp nước mì mà vẫn cứ nhạt mồm nhạt miệng, chẳng có vị gì.

Dù gì chiều nay cô cũng rảnh, thà đi thưởng thức nghệ thuật để đổi gió suy nghĩ còn hơn là ngồi đẫn đờ một mình đến phát điên.

– Được rồi, thế tớ đi làm phiền vậy.

– Sao cậu nói chuyện như bà già thế.

– Tớ có thế đâu!!

Khoảng ba giờ chiều, Vân Nhiêu, Tần Chiếu và Chu Niệm bắt xe đến khu triển lãm ở Thành Nam.

Chủ đề của buổi triển lãm được đặt tên là “Cuối xuân cuối cùng”

Cuối xuân là tháng cuối cùng của mùa xuân, đã là “cuối” rồi mà lại thêm “cuối cùng” nữa, Vân Nhiêu cảm giác buổi triển lãm sẽ hiu quạnh và buồn bã lắm đây.

– Mịa nó, sao hôm nay lại phải xếp hàng vậy? Nay còn chăng cả dây ràng ra nữa.

Tay trái Chu Niệm kéo Vân Nhiêu còn tay phải thì kéo người yêu. Bước chân cô ấy chững lại, đứng ngây ra ngay trước cửa triển lãm.

Tần Chiếu nhìn xung quanh: “Hình như đang kiểm soát số lượng người vào đấy, bọn mình ra xếp hàng luôn đi.”

Có đến bảy, tám bảo vệ đứng trước cửa triển lãm để giữ trật tự. Chu Niệm vừa kéo Tần Chiếu vừa than ngắn than dài, hỏi sao nay lại xui thế không biết, chưa bao giờ thấy đông nghịt người như thế này vào cuối tuần luôn.

Hàng người lê bước về phía trước, Vân Nhiêu đứng lặng yên sau lưng hai người, cúi đầu tìm kiếm thông tin về họa sĩ của buổi triển lãm.

Họa sĩ có nghệ danh là Xuân Nê, phong cách vẽ thuộc trường phái ấn tượng. Bà sử dụng nhuần nhuyễn ánh sáng, màu sắc và những nét vẽ rời để mô tả phong cảnh. Song, tên thật của bà và cả năm sinh của bà là một điềm gở, vào cuối tháng năm của bảy năm trước, bà đã qua đời tại Vân Thành vì căn bệnh ung thư não.

Baidu đã liệt kê toàn bộ giải thưởng và số lượng tranh vẽ của bà còn những tin tức liên quan đến bà thì chỉ thấy nhỏ giọt.

Trong ấy chỉ có đúng một bức ảnh chân dung của bà.

Bà nằm giữa tấm ảnh, khoác lên bộ trang phục thật giản dị làm sao, khuôn mặt không chút son phấn, một vẻ đẹp đến nao lòng, đặc biệt là đôi mắt trong veo ấy. Vì được chụp bất ngờ nên đôi mắt bà ánh lên sự ngạc nhiên nhưng vẫn hết dỗi dịu dàng, đẹp tới nỗi khiến người ta phải thẫn thờ.

Không hiểu sao Vân Nhiêu đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Cuối cùng thì hàng cũng được vào triển lãm. Đúng như dự đoán, tất thảy được họa ngời ngời sức sống làm sao, chẳng hề ánh lên nỗi muộn phiền, những cánh hoa cuối xuân vẫn phơi phới khoe sắc trong từng nét vẽ của bà.

Điều khiến cả ba ngạc nhiên là phòng triển lãm lại vô cùng trống trải, chẳng ăn nhập gì với cái vẻ đông người xếp hàng đến mức phải kiểm soát lượng người vào.

Công việc của Chu Niệm liên quan đến hội họa nên cô ấy đang cầm sổ tay, đôi lúc sẽ ghi lại những cảm nghĩ của mình.

Bước đến bức tranh cây hạnh xanh biếc, cô lôi điện thoại ra để chụp ảnh nhưng chưa kịp mở camera lên thì đã bị nhân viên đứng cạnh chặn lại rồi.

Chu Niệm: “Rõ ràng trên vé khi được chụp ảnh mà?”

Nhân viên: “Chiều nay không được chụp còn những hôm khác thì được ạ.”

Chu Niệm: …

– Xui chết đi được, hôm nay là cái ngày khỉ gì vậy trời?

Cô lẳng lặng bước đến bên Vân Nhiêu và Tần Chiếu, còn vừa đi vừa càm ràm.

Sau khi đi được một nửa thì cả ba đi ra góc trái khu triển lãm. Bỗng nghe thấy tiếng ồn ã ở gần đấy, tiếng bước chân đồng loạt vang lên, nghe có vẻ đông người đấy.

Nhiều người đến hóng hớt kinh khủng, hội Vân Nhiêu cũng lăn xả vào trong đó.

– Mịa nó chứ, lắm vệ sĩ kinh, ai cũng cao to hết.

Có cô gái đứng cạnh than ngắn than dài.

Vân Nhiêu rướn cổ lên nhìn phía trước, thấy hai hàng vệ sĩ mặc đồng phục đen, cao to vạm vỡ bảo vệ lối đi. Nhân viên bảo vệ cũng lẫn vào dòng người, cứ thấy ai lôi điện thoại ra chụp ảnh thì cản lại, cô không kìm được định giơ máy lên chụp thì cũng nhắc nhở.

Cô đu idol bao năm, cũng đi chụp nhiều rồi nên giờ liếc cái đã biết đây là cảnh tượng gì.

Ngoài phòng triển lãm vẫn đang kiểm soát lượng người, vệ sĩ trong khu triển lãm còn đông hơn lượt khách vào nữa.

Có thể thuê được cả đội vệ sĩ hùng hậu thế này, trực giác của Vân Nhiêu đã mách bảo rằng người đến ít nhất cũng phải là sao hạng S trở lên…

– Đến rồi đến rồi!

Bạn gái đứng cạnh lại hò hét.

Vượt qua những chiếc gáy đen thùi lùi, Vân Nhiêu đã tia thấy bóng người xuất hiện trong bức tường vệ sĩ dày cộp.

Không đông lắm, chỉ khoảng ba bốn người mà thôi. Trong số đó, người cao nhất đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang chỉ lộ ra mỗi vành tai, làn da trắng ngần đã làm nổi bật sự lạnh lùng của người ấy dưới những ánh đèn tỏa rạng trong phòng triển lãm.

Người ấy được bảo vệ chu toàn nên không soi ra được gì hết, nhưng Vân Nhiêu vừa nhìn thấy người ấy thôi thì con tim đã chao nghiêng loạn nhịp.

– Vân Nhiêu?

Tần Chiếu hét gào ở đằng sau, cô nghiêng đầu nhìn thì mới nhận ra cả ba bị tách ra từ lúc nào không biết.

Người đàn ông đứng trong bức tường vệ sĩ bỗng dừng lại.

– Tớ ở đây!

Vân Nhiêu thấy Tần Chiếu ở ngay gần mình thì vẫy vẫy tay. Tần Chiếu chạy hai ba bước đã đến, khuôn mặt đượm nét cười:

– Đúng là đu idol thần sầu ha, chui vào nhanh quá đấy.

Vân Nhiêu bật cười đánh anh một cái rồi quay đầu, tiếp tục ngắm cảnh anh đại bước đi ở gần đấy.

Người đàn ông trong bức tường đã cất bước đi, cô không kịp nhìn thấy khoảnh khắc anh dừng chân.

Ngay sau ấy, một người đàn ông nhỏ con vội vàng bước qua “bức tường người”. Có lẽ vì anh đại đi rồi nên vệ sĩ cũng tản ra, Vân Nhiêu đứng ở đây đã thấy rõ được trang phục và dáng người của chàng trai ấy.

Anh cao khoảng mét bảy, dáng người cân đối, khoác lên mình chiếc áo len mỏng màu xanh nhạt phối với quần jeans và đôi giày thể thao màu trắng.

Ánh mắt cô bỗng dại đi, hơi thở cũng lệch nhịp.

Chắc cô nghĩ nhiều quá rồi, dù sao thì con gái đu idol luôn coi mình là Sherlock Holmes mà…

Mà trong bức ảnh ở sân bay hôm trước, Lạc Ngôn đi đôi giày thể thao màu trắng giống hệt đôi này. Đã thế anh đại thì cao ơi là cao, nước da với chiếc mũ lưỡi trai y xì đúc, xong cộng thêm cả trực giác của cô nữa…

Cô đã có được câu trả lời chỉ trong tích tắc, mình đúng là Sherlock Holmes rồi, đoán không sai vào đâu được.

Sau khi mọi người giải tán, Tần Chiếu với Chu Niệm lại ra xem tranh, Vân Nhiêu cũng đi theo, nhưng giờ cô không còn sức chú ý đến những bức họa đấy nữa.

Vân Nhiêu – Sherlock Holmes cầm máy lên, quyết định kiểm tra trình độ suy luận của mình.

Đàn anh, hình như em vừa mới thấy anh á.

Gửi xong câu này thì cô đã nghĩ luôn ra được tin nhắn tiếp theo rồi.

Nếu anh trả lời là mình vừa đi triển lãm tranh về thì cô sẽ nhắn hôm nay cô mới xong việc nên đi qua triển lãm, vô tình thấy anh với vệ sĩ. Sau đó sẽ tằng tằng hỏi anh lát nữa đi ăn với cô được không.

Nếu anh trả lời là mình không đến triển lãm tranh thì cô sẽ bảo em đùa đấy, làm việc mệt quá nên muốn xoã tí thôi ý mà. Sau ấy tiện thể mời anh đi ăn vào ngày mai hoặc ngày kia cũng được.

Trí tưởng tượng thì béo mầm mà hiện thực cuộc sống thì gầy tong gầy teo.

Khoảng ba phút sau, Cận Trạch trả lời:

Anh cũng thấy em.

Vân Nhiêu:?

Sống lưng cô lạnh toát đi rồi.

Theo lí do mà cô giãi bày vào tuần trước để giải thích cho việc mình lỡ hẹn thì giờ đáng ra cô phải đang làm việc hoặc đang bận chuyện gì khác. Tóm lại là không thể xuất hiện trong buổi triển lãm rồi tí ta tí tởn xem tranh như thế này được.

Với lại, nếu anh đã nhìn thấy cô thì chắc chắn anh cũng thấy Tần Chiếu đứng cạnh cô rồi.

Lấy cớ bận việc để xù kèo với idol xong lại đi xem triển lãm với anh khác.

Đã vậy còn bị bắt quả tang ngay tại trận.

Hai chữ “xui xẻo” không thể dùng để miêu tả cho những gì mà Vân Nhiêu gặp phải trong ngày hôm nay nữa rồi.

Chắc chắn kiếp trước cô đã đi hủy diệt thế giới! Nên giờ ông trời mới cho cô ăn quả báo thế này!

Vân Nhiêu đứng đực người ở ngay giữa khu triển lãm, còn giống tượng hơn cả tượng thật nữa.

Cô cúi gằm đầu, đến khi hoàn hồn thì nghĩ ra được một giải pháp không được gọi là giải pháp.

Đấy là giả khổ chứ còn gì nữa.

Chỉ cần cô đủ khổ thì sẽ làm người ta chú ý đến những thứ khác, tiện thể than khổ để rửa oan cho mình.

Vân Nhiêu: Anh ơi, huhuhu, em đói quá trời TAT.

Vân Nhiêu: Chuyện công việc em sẽ giải thích cho anh sau [khóc òa] [khóc òa]. Chiều nay em vô tình gặp được Tần Chiếu xong bị cậu ấy lôi đi xem triển lãm luôn. Thế là làm bóng đèn cả chiều, đáng thương lắm lắm lắm TAT. Tần Chiếu với người yêu cứ anh anh em em, bơ em luôn. Tí nữa hai đứa nó đi ăn tối cũng không dắt em đi cùng. Em đói lắm phải làm thế nào giờ huhuhuhuhuhuhu.

Vân Nhiêu: [mèo con mập ú mếu máo khóc gào.jpg]

Hồi trước cô chả bao giờ thử làm trò như thế này.

Hôm nay bị vận đen kích thích nên đã kích hoạt được kĩ năng chưa từng được xuất hiện.

Cơ mà không biết nó có hiệu quả không, lỡ khiến người ta ói mửa thì…

Cận Trạch: Cửa hàng Tinh Điển ở bãi đỗ xe tầng , khu C.

Cận Trạch: Em đến đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio