Căn phòng lặng thinh, dường như mưa gió ầm ĩ ngoài kia đã cách xa cả nghìn dặm.
Vân Nhiêu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như tiếng trống, đầu cô ong ong, tai cũng nhức nhối.
Ngón tay cô siết chặt ga giường, sau khi buông ra, giọng cô lí nhí như tiếng côn trùng kêu trong đêm thu:
– Là em… ư?
Trong thoáng chốc, Cận Trạch chẳng thể biết được cô đang đáp lại câu nào.
– Em dạy anh như thế còn gì?
– Là em ư?
Hay…
– Anh quen một cô gái… Anh thích cô ấy… Anh phải làm thế nào để cô ấy phải lòng anh với tư cách là một người khác giới đây?
– Là em ư?
Cận Trạch co một chân, ngồi ở bên cô, quyết định gộp hai câu vào thành một.
– Tiểu Vân Nhiêu, em có thấy cô ấy không hiểu tiếng người không? Hay rõ ràng cô ấy hiểu nhưng lại cố tình khơi mào cho anh chơi trò kích thích với cô ấy…
– Em không như thế!
Vân Nhiêu ngẩng lên trợn mắt với anh, khí thế vừa bùng nổ trong phút chốc đã cạn kiệt, ánh mắt tan mềm ra như vũng bùn.
– Em không hiểu thật mà… Sao mà hiểu được…
– Thế giờ em hiểu chưa?
Vẻ mặt hài hước đã không còn nữa, cằm anh bạnh ra, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng vừa mang tính chèn ép một cách khó hiểu.
Cô nhìn sống mũi anh rồi lướt qua bờ môi, lia xuống yết hầu, chững lại trên bộ ngực trần nhưng rồi đã hốt hoảng ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh như thể chẳng còn nơi để nhìn.
Người anh thích là mình ư?
Vân Nhiêu không dám đả động đến suy nghĩ này.
Song, cô lại chẳng kìm được những suy tư đang bành trướng trong mình, tựa như khinh khí cầu được bơm ngày một to ra, vì độ dày của mình nên càng lên cao thì nó càng chao nghiêng giữa trời.
Dẫu đang ngồi im nhưng cô lại cảm nhận được cái lơ lửng, cái mất trọng lượng khi bay lên trời.
Những xúc cảm xa vời cứ mặc sức thả bay, hệt như mùi rượu bỗng sộc lên khiến tâm trí cô choáng váng, nhưng giác quan thì lại nhạy bén vô cùng.
Cô nghe thấy tiếng quần áo anh sột soạt vào ga giường, nghe được cả tiếng thở đều đều của anh. Anh hít vào rồi thoáng chững lại, sau ấy nói với cô rằng:
– Anh theo đuổi em được không?
Vân Nhiêu trừng mắt, gương mặt đong đầy nét mịt mờ.
Cận Trạch bật cười: “Anh chỉ hỏi là anh theo đuổi em được không thôi mà, câu này mà cũng phải suy nghĩ à?”
Cô vội lắc đầu: “Tất nhiên là được rồi.”
Ngay khi dứt lời, thâm tâm cô đã hỏi ngược lại bản thân mình: Mình có cần anh theo đuổi mình không?
Nghe anh nói thích mình thôi mà cô đã sướng đến mức ngất xỉu, nhưng trái tim cô lại không biết mình có muốn ở bên anh hay không.
Cô đơn phương Cận Trạch chín năm, nhưng trong quãng thời gian đằng đẵng ấy, cô không hề nghĩ đến việc sẽ được ở bên anh.
Cả hai xa nhau quá đỗi, từng cách biệt hai phương trời, giờ thì một người là siêu sao, một người là nô lệ của tư bản nên cô đã cất giấu đi tình yêu của mình, ấy là điều quý giá nhất, điều yếu đuối nhất trong tim cô, và cũng là điều mà cô không thể cất lên thành lời.
Nếu như tình cảm được mở lối, cô chắc chắn sẽ nghiêm túc, chắc chắn sẽ đắm chìm.
Vân Nhiêu hít một hơi thật sâu.
Vậy nhưng, cô không chấp nhận được việc thất bại, không gánh vác được nỗi đau chia xa, như thế thì cô sẽ phát điên mất.
Cô không hiểu tại sao cô mới về nước được mấy tháng mà Cận Trạch đã thích mình rồi?
Có lẽ vì cô đáng yêu dịu dàng, có lẽ anh nhớ những năm tháng thanh xuân. Anh coi cô là đồng hương, là bạn cũ của mình, cả hai có chung chủ đề với nhau, thích hợp để phát triển mối quan hệ.
Mà một người như anh, sống trong môi trường làm việc và địa vị xã hội như vậy thì chắc chắn cách yêu của anh sẽ khác hẳn người bình thường.
Nếu như anh chỉ đang bốc đồng, chỉ muốn chơi đùa với cô, vậy cô thà rằng mình chẳng bắt đầu còn hơn là để trải qua hạnh phúc nhất thời.
Cất giấu trân quý ở sâu trong tim, thứ đã hòa vào máu thịt thì không thể bị phá hủy.
– Sao tự dưng lại nghiêm trọng thế?
Cận Trạch chọt ngón trỏ lên gương mặt bầu bĩnh của cô, anh thì thầm: “Anh sẽ theo đuổi em nghiêm túc, em cứ từ từ, suy nghĩ cẩn thận là được.”
Anh không sốt ruột, thậm chí anh còn hi vọng cô càng cẩn thận càng tốt.
Kìm nén biết bao năm trời, hôm nay cuối cùng cũng được tỏ bày, anh cảm nhận được sự thư thái chưa bao giờ có được trên đời.
Vả lại, mặc dù bé ngốc đây có thiện cảm với anh nhưng có lẽ cô đã quen đối xử với anh như một người anh trai.
Anh không muốn bắt đầu trong sự mơ hồ để rồi sau ấy lúc nào cũng phải sống trong cái bóng của hai chữ “loạn luân”.
Vân Nhiêu khẽ gật, dường như cô cảm nhận được sự chân thành của anh nên khóe môi đang mím lại cũng cong cong.
Không khí dần hóa dịu dàng, hình như cơn mưa ngoài kia cũng đã ngớt.
Cô nuốt nước miếng, lấy hết can đảm để nói:
– Anh, anh có thể… mặc quần áo vào được không?
Cơ thể trần truồng của anh cứ sát rịt vào cô, cơ bắp trắng ngần đánh vào thị giác người xem, khiến cô không thể kiềm chế được ánh mắt của mình, máu mũi âm ấm cũng sẵn sàng chảy ra rồi.
Cận Trạch nhướng mày với cô, cười ngả ngớn:
– Người không tuân theo đạo đức đàn ông thì không bao giờ mặc quần áo.
Vân Nhiêu: …
Em sai rồi!
Cô vội đổi sang tư thế quỳ lạy, hai tay đáng thương áp trên mặt giường: “Anh là người tuân theo đạo đức đàn ông nhất. Dù anh có kề dao lên cổ đe dọa em thì em cũng không thoát fan đâu.”
– Dẻo miệng đấy.
Anh hơi nheo mắt nhưng cũng không mặc quần áo lại ngay. Đã hy sinh nhan sắc đến mức này rồi, thôi thì nhân cơ hội luôn đi, kích thích bé ngốc thêm tí nữa.
Anh bỗng nghiêng người qua, khuôn mặt đẹp trai trắng ngần gần ơi là gần, hàng mi dài rủ xuống, ăn nói xấu xa kinh khủng:
– Nãy định hỏi em, em đánh phấn lên cổ à? Sao chỗ nào cũng đỏ thế này?
Anh vừa dứt lời, ánh mắt quen với màn đêm đã nhìn thấy phần cổ mịn màng của cô ửng lên.
Lát sau, không nghe thấy tiếng trả lời, anh hơi ngồi dịch ra, than thở rằng:
– Em không thích anh gần em như thế này à?
Vân Nhiêu vô thức lắc đầu.
Cận Trạch: “Thế sao lại không nói gì?”
Vân Nhiêu: “Em… Căng thẳng.”
Anh bật cười: “Em không thấy anh nói bỗ bã là được rồi.”
Cô bỗng ngẩng lên: “Anh, ngoài em ra thì anh cũng trêu những cô gái khác như thế à?”
Anh tắt cười, ấn đường cau lại: “Tất nhiên là không rồi, em nói cái gì đấy?”
– Vậy thì tốt.
Cô ngồi thẳng dậy, nụ cười nở trên môi: “Thế thì anh không ăn nói bỗ bã đâu.”
Dường như đang có lông chim gẩy vào tai anh khiến trái tim anh ngứa ran lên.
Anh nhớ lần đầu tiên mình đến nhà Vân Nhiêu, lúc vô tình buông lời ngả ngớn đã khiến cô khó ở.
Vậy ra khi đấy, cô thấy tính anh bát nháo quá, cứ thấy con gái là trêu lấy trêu để nên mới cáu à?
Anh oan quá trời oan mà.
Cận Trạch vừa thấy bất lực lại vừa thấy thú vị hết sức:
– Nói vậy thế nếu anh chỉ trêu mỗi em thôi thì em sẽ không tức đúng không?
Vân Nhiêu vừa hạ cằm xuống thì thấy anh sát lại gần mình, bàn tay ấm áp chạm vào thắt lưng cô, nhẹ nhàng xoa qua lớp vải.
Người cô co rụt lại như thể bị giật điện.
– Anh, anh vẫn đang sốt đấy, em… để em đi lấy thuốc cho anh.
Thật ra thì lòng cô đã thấu tỏ hết rồi.
Trông anh chả ốm gì hết, sốt là giả, lên cơn nng mới là thật, cố tình lừa cô đến nhà để trêu cô đây mà.
Dẫu vậy thì cô cũng không định lật mặt anh.
Còn cả lí do này nữa, nếu cô là “người bạn tình” duy nhất mà con công anh đây nhắm đến thì cô rất sẵn lòng để bị anh mồi chài… Tất nhiên, mồi chài cũng phải có mức độ. Cô vừa nhát vừa ngốc, chưa hiểu sự đời…
– Em sờ thử xem.
Cận Trạch tự dưng nắm lấy tay Vân Nhiêu, ánh mắt anh đong đầy những đê mê bất thường. Anh thở dồn dập, làn da trắng hồng đỏ ửng lên, ngón tay thon dài giam cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đè lên bộ ngực trần rắn rỏi của mình. Giọng anh khàn đi:
– Có phải đang nóng lắm đúng không?