Chuông cửa sắp bị người ta nhấn đến cháy cả đi rồi.
Không biết anh đã phải đợi bao lâu, cuối cùng thì con em ốc sên cũng chịu bò tới, duỗi cái tay nhỏ xíu ra mở cửa chậm rì rì.
Qua khe cửa, Vân Nhiêu nhìn anh mình một cách dè dặt.
Ôi má ơi, bên ngoài lạnh chết mất.
Cô không chịu được phải rụt cổ lại.
Khuôn mặt Vân Thâm cứng đờ ra, mang theo băng giá từ nơi xa ngút ngàn. Rõ ràng anh đang đứng im nhưng dường như đang có cơn gió bấc buốt lạnh bao phủ quanh anh.
– Điếc thì đi gắn cái ốc tai vào.
Anh mở toang cửa ra với gương mặt vô cảm: “Gãy chân thì đi nối vào.”
Vân Nhiêu nhường chỗ cho anh cởi giày.
– Nãy em đang trong nhà vệ sinh nên không nghe thấy.
Vân Thâm chả thèm nghe cô giải thích. Anh cúi người, mở tủ giày ra lấy đôi dép nam, tiện tay thả bộp xuống đất.
Cô hốt hoảng nhìn anh.
Cô đã nhét giày của Cận Trạch vào chỗ trong cùng của tủ giày, đã thế còn đặt đôi bốt ngay cạnh để che đi rồi nên anh không thấy được đâu.
Hôm qua cô hỏi anh cách nấu những món ăn gia đình, Vân Thâm đang bận nhưng cũng dành thời gian để trả lời cô, tiện thể hỏi cô là định mời bạn về nhà ăn à. Cô trả lời không phải, chỉ là cuối tuần em định ở nhà cải thiện kĩ năng múa bếp của mình thôi.
Hôm nay, sáng anh bận làm cho xong việc, chiều lại có chuyện ở gần đây, xong hết rồi nên qua nhà em gái ăn cơm chùa, tiện thể kiểm tra xem tài nấu ăn của con bé đã tiến bộ lên chưa.
Từ bé Vân Nhiêu đã thích canh sườn heo rồi, nhất là canh sườn hầm với nấm hương. Hồi trước bố mẹ bận việc ở nhà hàng, không có thời gian chăm sóc hai anh em nên Vân Thâm đã chịu trách nghiệm nấu cơm cho mình và em gái, anh đã quá quen với món sườn heo hầm nấm hương, quen tới nỗi ngửi thôi cũng biết đây là loại nấm hương mấy năm tuổi.
– Bắc nồi xuống đi, nấm hầm lâu quá.
Vân Thâm ngửi mùi thôi đã phê bình rồi, sau đó xỏ dép đi vào nhà. Anh chững lại trước cửa phòng ăn rồi ngoảnh lại liếc Vân Nhiêu:
– Có mỗi mình em mà ăn tận bốn món xong thêm bát canh?
Cô bị hỏi mà giật cả mình: “Ừ, dạo này em… Béo lên.”
Anh nhướng mày, quan sát cô từ trên xuống dưới:
– Đừng béo nữa.
Vân Nhiêu: …
Anh đi được hai bước thì tự dưng xoa mũi, cau mày lại. Cô đi theo, suýt nữa thì đập vào lưng anh.
Ra bàn ăn, anh kéo ghế ngồi phịch xuống:
– Không lấy bát lấy đũa cho anh cô à?
– Lấy chứ! Lấy ngay đây!
Vân Nhiêu chạy vào bếp, nhân tiện rửa hết đống bát đũa vừa mới giấu xuống bồn rồi úp lên chạm.
Lúc cô cầm bát đũa mới ra, đôi mắt đen láy của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Anh chẳng nói chẳng rằng, xong tự dưng cong môi, giọng lạnh tanh:
– Có người yêu rồi à?
Vân Nhiêu đã căng thẳng sẵn rồi, giờ được dịp nổ cái đoàng: “Hả… Không có, anh nói lăng nhăng cái gì đấy!”
Vân Thâm nheo mắt nhìn cô rồi dời đi, cả nụ cười cũng tắt, anh không nói thêm gì nữa.
Khoảng thời gian sau, anh ăn rất từ tốn, miếng nào cũng nhai kĩ nuốt chậm, đã thế còn cứ phải nhận xét thêm vài ba câu.
Cô ngồi cạnh anh, tay cầm bát nhưng lúc nào cũng ngẩn tò te, chẳng ăn gì cả. Cô nhìn tay anh rồi lướt qua vai và cổ xong lia qua mặt anh, dõi theo từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt anh, cẩn thận ngắm nhìn biểu cảm của anh.
Giờ trông thì thấy anh vẫn bình tĩnh, dường như chả còn đả động đến câu hỏi vừa rồi. Nhưng sao tự dưng anh lại hỏi như vậy?
Ngoài chuyện trên bàn nhiều món quá nên trông có hơi kì lạ thì những gì cần giấu cô cũng giấu hết rồi mà.
Cô bình tĩnh lại, vội vàng và mấy thìa cơm.
Vân Thâm ngồi bên cạnh vẫn ăn từ tốn, thi thoảng còn lôi điện thoại ra lướt lướt, rảnh rang quá thể.
Vân Nhiêu nghĩ đến idol mình vẫn còn đang trốn trong tủ quần áo, phải “chết đói” trong không gian chật hẹp thì bắt đầu sốt ruột.
Cô gắp thức ăn cho Vân Thâm liên tục, học cái giọng của mẹ để dạy anh: “Lúc ăn không được dùng điện thoại.”
Hình như anh chả nghe gì cả, vẫn làm theo ý mình.
Điện thoại trong túi rung lên hai lần, cô mở ra check.
Cận Trạch: Đói xỉu rồi.
Cận Trạch: Trên đời còn ai nhớ đến anh không?
Anh nói câu này thì khác nào bảo triệu fans của anh là để trưng bày?
Còn có một cô trong số triệu cô đang loay hoay tìm cách cho anh, tính xem nên đấu trí với anh mình thế nào để giải cứu anh đấy.
Vân Nhiêu gửi một loạt sticker cầu xin tha thứ.
Chẳng biết thời gian đã trôi được bao lâu, mãi đến khi đồ ăn nguội hết rồi thì Vân Thâm mới đặt đũa xuống, lau miệng xong đi ra ngoài phòng ăn.
Đầu hạ nên ngày dài miên man. Bấy giờ mặt trời đã ngả xuống sườn núi, cũng muộn lắm rồi.
Vân Nhiêu thấy anh chẳng vội đi gì cả, cô dọn bát đũa qua qua rồi ra đuổi khách hết sức khéo léo:
– Anh, anh mau về nhà làm việc của anh đi, em phải tăng ca, không có thời gian tiếp anh đâu.
– Ok.
Cô không ngờ anh lại đồng ý nhanh như thế, ai ngờ anh còn buột ra câu:
– Vào nhà vệ sinh đã rồi đi.
Vân Thâm đi vào nhà vệ sinh, Vân Nhiêu cũng đi theo anh luôn, cô căng thẳng tột cùng, mãi đến khi anh ra ngoài thì cô mới về chỗ ngồi.
Cửa nhà vệ sinh mới cái “cạch”, cô dỏng tai lên thì nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt nhưng anh không ra phòng khách luôn mà còn đi loanh quanh đâu nữa rồi mới thong thả đi ra ngoài.
– Anh về đây.
Vân Thâm cầm điện thoại lên, trước khi đi còn nhìn Vân Nhiêu chăm chăm với ánh mắt sâu thăm thẳm, gợi lên những sợ hãi chìm dưới đáy lòng cô.
Đến khi chắc chắn anh đã xuống tầng rồi thì cô mới thở phào.
Cô rón rén đi vào phòng ngủ chính, đứng trước tủ quần áo, mãi mới được nhẹ nhõm. Cô kéo nhẹ cửa tủ ra, giọng nói cất lên trước cả khi ánh sáng ló vào.
– Đàn anh?
– Anh ơi, anh em đi rồi.
Cô mở toang cửa ra, giương mắt nhìn anh ngồi trong tủ, hiển nhiên đôi chân dài không có chỗ để, đầu gối anh khuỵu xuống, chân cũng chạm vào thành tủ.
Khi ánh sáng rọi vào, anh hơi nheo mắt lại, hệt như vừa mới tỉnh ngủ, giọng uể oải:
– Chào buổi sáng.
Mặt Vân Nhiêu kìm nén đến mức đỏ thành màu gan heo, chỉ trong tích tắc cô đã nhớ ra trong tủ quần áo của mình có treo mấy bộ đồ lót.
Cô ngẩng lên thì thấy mấy bộ đó cách xa Cận Trạch, được mấy bộ quần áo bình thường khác che hết đi rồi, đúng là niềm may mắn hiện hữu trong nỗi bất hạnh.
– Đàn anh… Anh mau ra ăn cơm đi.
Lúc Cận Trạch ra khỏi tủ quần áo còn khen một câu như thể đang luyến tiếc lắm:
– Anh thích mùi bột giặt với nước xả vải này phết. Của hãng nào thế, lát nữa gửi cho anh nhé.
Vừa ra ngoài đã trêu cô rồi.
Vân Nhiêu xấu hổ, đáp ráo hoảnh:
– Vâng.
Quay lại phòng ăn, đồ ăn trên bàn cũng đã được dọn đi hết. Cô mở máy lên đặt món bên ngoài, Cận Trạch đứng sau lưng cô rút điện thoại cô ra xong còn tiện tay xoa gáy cô. Anh khẽ nói:
– Đồ ăn thừa lấy ra đun lại vẫn ngon mà.
Giọng anh trầm thấp bùi tai làm sao, khiến Vân Nhiêu nghe xong thì buồn xơ xác, ngoảnh lại nhìn anh với gương mặt suy sụp:
– Muốn mời anh một bữa mà sao lại khó khăn thế này?
– Sau này vẫn có cơ hội mà.
Anh nháy mắt với cô, chủ động vào bếp hâm đồ ăn.
Chỉ tiếc là anh chưa được ăn những miếng đầu tiên thôi chứ tâm trạng anh vẫn phơi phới lắm.
Tương lai còn dài, chó Thâm có thể cướp được một bữa của anh chứ cướp được cả đời à?
Nãy Vân Nhiêu đã ăn no rồi nên giờ ngồi chống cằm nhìn anh ăn.
Idol cô đúng là nam diễn viên đẹp trai top đầu giới giải trí có khác, ăn đồ thừa thôi mà cũng đẹp tuyệt vời như thế này. Cô nhìn anh đăm đăm một lúc mà năng lượng đã full vạch rồi, một nụ cười lại nở rộ trên môi.
– Anh, lần sau, lần sau em chắc chắn sẽ nấu ngon hơn để đền bù cho anh.
Cận Trạch thở dài thườn thượt: “Haizzz, lần đầu tiên anh thấy hối hận như thế này.”
– Hối hận gì thế?
– Hối hận vì đã xếp lịch trình kín hết rồi.
Anh ngước lên nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Mấy ngày hè sau anh cũng không có thời gian nghỉ. Đợt nghỉ tiếp theo thì phải đến mùa thu.”
Vân Nhiêu “À” lên, chọt tay lên má, không giấu được nỗi mất mát trong ánh mắt.
Cô hiểu anh bận đến nhường nào, hiểu hơn ai hết.
Dường như mối quan hệ của cả hai đã tiến thêm một bước nhỏ, nhưng bước nhỏ này đủ đề bù đắp cho quãng thời gian bận bịu và chia xa ư?
Cận Trạch xoay bút, hành động hệt như chàng thiếu niên tuổi , , tay đang cầm cái gì cũng phải xoay một tí mới thoải mái.
– Sau này sẽ không thế nữa.
Vân Nhiêu: “Dạ?”
– Hồi trước, ngoài quay phim ra thì không còn gì khiến anh thích thú nữa.
Anh bỗng đặt đũa xuống, những ngón tay miết dọc thành bát.
– Giờ thì có rồi. Xong đợt này thì anh sẽ sắp xếp lại công việc.
Không khó để cô đoán được giờ anh đang thích thú với điều gì.
Hai tay cô ôm mặt, ngón tay đã che đi bọng mắt, che đi khuôn mặt nóng bừng của cô, chỉ để lộ mỗi mảng da trắng ngần.
Bầu không khí lại rơi vào sự mập mờ ngọt ngào, Vân Nhiêu cũng muốn nói lời hay ho gì đó nhưng đầu lưỡi cô cứng đơ như khúc gỗ, khéo không nói được lời hay ý đẹp nào mà toàn nói ngu.
Hình như suốt bảy năm học ngôn ngữ thì cô toàn học từ thùng rác thì phải.
Cận Trạch ăn cơm mà như tổng vệ sinh vậy, đã thế còn tâng bốc cô lên tận trời xanh. Anh ăn sạch cả bàn, lúc đang húp canh thì tự dưng điện thoại anh đổ chuông.
Anh nhìn tên người gọi mà mặt đã tối sầm cả đi.
Anh đương định ra ngoài ban công nghe máy nhưng may mà Vân Nhiêu đã nhanh tay kéo anh vào nhà. Sau đó đóng chặt cửa ban công, kéo cả rèm cửa cho kín mít, không còn thấy khe hở.
Khuôn mặt anh “khủng” quá nên chắc chắn phải thực hiện các biện pháp che giấu tốt nhất.
Sau ấy, Cận Trạch đứng ngay cạnh cửa kính, đối mặt với rèm cửa mà nghe điện thoại.
Nhà Vân Nhiêu nhỏ, phòng khách với phòng ăn gần như hòa làm một. Mặc dù anh đang đứng nói chuyện ở góc bên kia phòng khách nhưng cô đứng trong phòng ăn dọn bát đũa vẫn nghe được loáng thoáng.
Mới đầu, giọng anh vô cùng lạnh nhạt, sau ấy thì đã nhẹ nhàng hơn.
– Ngày mai con sẽ đi, mua vé chuyến sớm nhất.
– Vâng.
– Nhưng chuyện khác không cần bố nhọc lòng.
…
Sau khi tắt máy, Cận Trạch quay lại phòng ăn, thấy bát canh trên bàn cũng bị Vân Nhiêu dọn đi rồi.
– Phí của.
Anh tựa vào cửa, buông lời than vãn.
Vân Nhiêu rửa tay sạch rồi rảo bước đến, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh, em mới nghe được một chút, bà anh bị bệnh à?”
Anh: “Bà đang nằm viện, bệnh cũ thôi, không cần lo quá đâu.”
– Thế anh… Mai mấy giờ anh bay qua Mỹ?
“Sáu giờ sáng, công việc cũng phải lùi lại.” Anh ngừng lại, dường như đang cực kì bất lực: “Thời gian ở cạnh bé Vân Nhiêu cũng phải rút đi mấy tiếng rồi.”
Cô mím môi, không đáp lời.
Vốn dĩ cô muốn rủ anh xem phim với mình, muộn muộn lại đi ăn cái gì đó… Xem ra giờ anh phải đi rồi.
Cận Trạch xoay người bước ra ngoài phòng khách, đưa lưng về phía cô, hỏi:
– Giờ hẵng còn sớm, em có muốn mình xem phim với nhau không?
Vân Nhiêu bước đến bên anh: “Anh, anh không về nhà để nghỉ cho sớm à?”
Anh quay lại nhìn cô: “Máy bay chuyến sáu giờ hai mươi, sáng đường vắng, anh có thể đi muộn nhất là vào lúc bốn giờ.”
Cô lại chẳng hiểu gì.
Anh mỉm cười: “Đi từ nhà em.”
Vân Nhiêu:?
Cô có bỏ sót tin gì không?
Thế ra nãy anh nói “Thời gian ở cạnh bé Vân Nhiêu cũng phải rút đi mấy tiếng rồi” nghĩa là thời gian dậy bình thường rút xuống còn bốn giờ sáng???
Đợi đã…
Cô bỗng lùi lại, áp mình lên tường.
– Anh, ừ thì, em nghĩ anh nên về nhà nghỉ đi…
– Không về được.
Giọng anh thản nhiên hết đỗi, không phải kiểu diễn trò cợt nhả mà là đang sắp xếp mọi chuyện.
Vân Nhiêu ngây ra như phỗng.
Mọi người bắt buộc phải hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc. Cô học ban xã hội, thêm bốn năm học đại học trong nước nhưng cớ sao cô lại thấy khả năng tiếng Trung của mình nó tệ hại quá vậy, không thể đuổi kịp những suy nghĩ sâu sắc quanh co của ảnh đế.
Cận Trạch cong môi cười, nói chắc nịch:
– Bé Vân Nhiêu, em có tin không, nếu giờ anh bước ra khỏi nhà em thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh.
Vân Nhiêu mấp máy môi, gương mặt mang nét ngây ngô đáng yêu vô cùng.
Anh không kìm được nữa, nhẹ nhàng gãi mũi cô:
– Em thi đại học được bao nhiêu điểm?
Cô trả lời một cách cứng nhắc: “.”
– Đỉnh quá.
Nụ cười trên môi anh lại cong hơn: “Nếu có một người thi cao hơn em điểm thì em thấy người ta như thế nào?”
– Chắc chắn là thần đồng đầu thai xuống rồi.
Cận Trạch gật đầu: “Chó điên thi đại học được điểm thì không dễ lừa thế đâu.”
Thi đại học được điểm, thủ khoa thành phố, thủ khoa trường đại học, anh ruột của cô, chó điên Vân Thâm.
Khuôn miệng Vân Nhiêu hóa thành hình chữ O: “Không thể nào… Em dọn hết đồ của anh rồi mà, không lộ gì hết?”
“Đầu óc người bình thường không so được với nó đâu. Vởi lại gọi nó là chó điên cũng vì mũi nó thính như chó đấy.” Cận Trạch thở dài: “Lỗi tại anh, hôm nay ra ngoài anh cũng thấy mình xịt nhiều nước hoa quá.”
Cô ngửi ngửi, lắc đầu: “Em thấy mùi nhạt mà?”
Anh cười: “Đấy là vì em bị anh “ướp mùi” cho ngon rồi.”
…
Hôm nay anh nói lẳng lơ nhiều quá rồi đấy, chính anh cũng thấy mình hơi quá đáng.
Cuối cùng thì anh đanh mặt lại, giải thích nghiêm túc:
– Anh chắc chắn với em là giờ anh em vẫn chưa đi đâu, khéo đang ngồi trong xe dòm anh ở dưới tầng đấy.
Giọng anh cực kì bình tĩnh nhưng Vân Nhiêu đã phác họa được khung cảnh ấy, rồi tự dưng cảm giác cái ớn lạnh hãi hùng đang chạy dọc sống lưng mình.
Chỉ đàn ông mới hiểu nhau.
Đã được chỉ rõ như vậy nên cô nghĩ, má nó chứ đây chắc chắn là việc mà anh cô có thể làm được.
– Để cho anh sống được lâu năm.
Cận Trạch không nghiêm túc được quá nửa phút, lông chim công lại bắt đầu rục rịch rồi:
– Bé Vân Nhiêu, tối nay đành làm phiền em rồi.