Giữa tháng một, Thượng Hải đến với tiết trời lạnh nhất trong năm.
Ngay khi cảnh quay kết thúc, Lạc Ngôn đã vọt vào sân với chiếc áo khoác to sụ trong tay, chạy ra chỗ Cận Trạch.
Ngón tay thon dài của Cận Trạch kéo vạt áo lại.
Lúc quay anh mặc độc bộ vest, đôi tai cóng đến nỗi đỏ bừng lên nhưng mặt anh vẫn điềm nhiên như thế, người cũng chẳng run gì hết. Từng câu thoại, từng cử chỉ của anh cũng toát nên sự chuyên nghiệp của người diễn viên.
– Giám đốc thương hiệu với nhà thiết kế đang qua chỗ đạo diễn để xem phim đấy.
Lạc Ngôn lấy đôi găng tay ấm ra khỏi túi áo lông của mình rồi nhét vào tay Cận Trạch.
Cậu nhìn đôi tai đã đỏ ửng lên của ông sếp mình mà phải buột miệng chửi tùm lum:
– Người ta không xem dự báo thời tiết à? Không thì đã chả chọn cái ngày lạnh nhất để đi quay quảng cáo ngoài trời thế này.
Cận Trạch lẳng lặng liếc cậu, thế là cậu im bặt.
Mấy phút sau, Lạc Ngôn thấy bên đạo diễn vẫn đang thảo luận nên đã hỏi Cận Trạch có muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không.
– Không cần đâu, anh không lạnh.
Đương lúc rảnh rỗi, anh bước ra đài quan sát cách đấy vài mét: “Cảnh ở đây đẹp quá.”
Bọn họ quay ở một trang viên ven sông nằm ở ngoại thành Thượng Hải.
Đài quan sát được xây ngay bên sông, dưới chân là dòng nước cuồn cuộn chảy về hướng Đông.
Giờ đang lúc mặt trời lặn, sắc hoàng hôn đan xen giữa hai màu cam vàng ngả về phía chân trời, họa một quầng sáng hình rẻ quạt xuống mặt sông, bầu trời màu hồng cam soi bóng dưới nước sông lấp lánh, sóng gợn lăn tăn, khung trời và dòng sông hòa chung một màu với nhau.
Cận Trạch đứng lặng ở lan can, vô thức sờ tay vào túi áo, định lấy điện thoại ra chụp ảnh để chia sẻ cho người nào đó một cảnh tuyệt đẹp như này.
Tiếc rằng trong túi không có điện thoại.
Hôm nay anh quên sạc, vừa nãy mới nhờ trợ lí vào phòng nghỉ sạc máy cho mình.
Ánh chiều rớt rơi, dường như trời đã lạnh đi theo mỗi lần hít thở.
Cận Trạch thư thái đứng bên sông, bóng lưng ấy cao gầy, đẹp như một bức họa.
Bỗng chốc, một giọng nữ khoan thai vang lên bên cạnh:
– Hoàng hôn hôm nay đẹp quá.
Anh khẽ gật đầu.
Người đến là Diệp Ánh Nhiên – nữ nghệ sĩ hợp tác với anh để quay quảng cáo cho hãng G ngày hôm nay.
Cận Trạch cũng đã hợp tác với cô trong bộ phim giành được giải thưởng Kim Tượng vào năm ngoái.
Trong phim, hai người đóng vai sếp với nhân viên, mặc dù không có cảnh tình cảm nhưng vì cả hai đẹp quá, khí chất cũng hao hao nên khi đứng cạnh nhau thì đã mang đến một tấm poster ngập tràn những câu chuyện khiến người ta chết lên chết xuống. Thành ra sau khi bộ phim được công chiếu, trên mạng đâu đâu cũng thấy fan couple, đã thế còn tự mở super topic, tự edit moment tự chìm đắm trong sự u mê của mình.
Cận Trạch đúng kiểu chiến sĩ thi đua trong giới điện ảnh, lắm lúc một năm anh có thể đóng đến bốn, năm bộ phim, hợp tác với rất nhiều nữ diễn viên nên có ti tỉ couple khác nhau. Đừng gây chuyện gì khủng bố thì anh sẽ không để ý, và cũng chẳng cố tình trốn tránh nghi ngờ gì hết.
Diệp Ánh Nhiên là một người phụ nữ xuất sắc ở mọi mặt. Cô diễn tốt, học cao, nhiệt tình và ân cần với người khác, tính cách cũng thoải mái vô cùng. Cận Trạch cũng rất vui khi được hợp tác với cô, nhưng tất nhiên, nếu năm ngoái cô không tỏ tình với anh thì có khi cả hai đã làm bạn được với nhau.
Trong cảnh quay ngày hôm nay, ngay khi đóng máy thì cả hai không khác nào người dưng nước lã, nếu không cần thiết thì sẽ chẳng nói với nhau câu nào.
Bấy giờ, Diệp Ánh Nhiên chủ động ra bắt chuyện nhưng Cận Trạch cũng không bài xích gì hết.
Anh biết cô không phải kiểu con gái thích đeo bám người khác, với lại hoàng hôn hôm nay đẹp vô cùng, ánh nắng ấm áp phả xuống người, bọn họ vẫn có thể trò chuyện về cuộc sống như những người bạn bình thường.
Sau khi nói về những kịch bản mình mới đọc gần đây thì Cận Trạch không chủ động bắt chuyện nữa, thành thử bầu không khí cũng hơi nhạt nhẽo.
Diệp Ánh Nhiên ngoảnh sang nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh.
Ánh chiều tà vàng óng họa lên sự góc cạnh của anh, từ đôi mắt đến sống mũi tới bờ môi và quay về với xương quai hàm sắc sảo, một kết thúc hoàn hảo vô cùng.
Con tim Diệp Ánh Nhiên bỗng loạn nhịp.
Cô dời mắt, ngắm khung trời đang tối dần đi, dịu dàng hỏi:
– Nghe nói đạo diễn Hứa mở một quán bar ở gần đây đấy. Tối anh có rảnh không thì gọi anh Hoa đi cùng?
Cận Trạch: “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”
Bar bủng gì.
Anh đã hẹn vợ rồi, hai người ở nhà sẽ làm được rất nhiều chuyện mình thích.
Gương mặt anh vẫn điềm tĩnh như thế, ánh mắt anh lạnh lùng khiến người ta không đi vào được nội tâm anh.
– Ừ thôi vậy.
Diệp Ánh Nhiên nói đầy tiếc nuôi.
Cơn gió lành lạnh bên sông ùa qua, làm cho tóc mai bay lòa xòa trên mặt cô.
Cô giơ tay vén tóc rồi bỗng cất tiếng nhẹ nhàng:
– Không ngờ Giản Nguyên Nguyên lại là chị ruột của anh, em rất thích phong cách thiết kế của chị ấy. Năm nay em cũng định mời chị ấy thiết kế cho em một bộ váy để đi dự tiệc.
Cuối cùng thì Cận Trạch cũng cụp mắt nhìn cô, anh cong môi: “Cảm ơn, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
Mặc dù ấy chỉ là một nụ cười lịch sự thôi nhưng Diệp Ánh Nhiên đã thấy tâm can mình đủ đầy lắm rồi.
Vốn dĩ cô đã dằn những câu chữ xuống tận đáy lòng rồi, nhưng tia sáng tím hồng kia đã thúc giục cô khiến cô không kìm được mà phải thốt lên:
– Hôm Giáng sinh, thấy anh làm rõ chuyện độc thân làm em… Em rất vui.
Cô vừa nói xong thì nụ cười trên môi Cận Trạch đã phai phôi.
“Cô nhầm rồi.” Giọng anh đanh thép.
– Dạ?
Diệp Ánh Nhiên mở miệng, đứng ngây ra.
Anh nhìn những con thuyền lênh đênh trên sông ở phía xa xa, cất lời giải thích một cách lạnh lùng:
– Tôi làm rõ scandal chứ không làm rõ chuyện độc thân.
– …
Diệp Ánh Nhiên ngẫm lại thì mới hiểu, sắc hồng trên gò má đã biến tan.
Cô chậm lại, cố ra vẻ bình tĩnh:
– Anh… Có người yêu rồi à?
– Ừ.
Cận Trạch không chủ động nhắc đến chuyện này với người trong giới nhưng nếu người ta đã hỏi anh thì anh không cần lập lờ làm gì hết.
Anh không muốn giấu giếm.
Một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ biết thôi.
Khi nhớ đến Vân Nhiêu, ánh mắt anh đã hóa dịu dàng trong vô thức.
Anh nghe cô gái bên cạnh hỏi anh với chất giọng êm ái nhưng vẫn rất run: “Anh có thể nói cho em biết bạn gái anh là người thế nào không?”
Trước giờ Cận Trạch không thích nói nhiều với người ngoài. Nhưng khi anh nhìn ánh hoàng hôn dần tàn ở chốn xa xăm thì anh bỗng muốn trả lời câu hỏi này.
– Cô ấy rất xinh, nét đẹp khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh hít nhẹ một hơi, giọng nói lạnh lùng giờ đã dịu dàng hơn:
– Tính vừa trầm vừa nhát, dễ khiến người ta muốn bảo vệ nhưng đằng sau vỏ bọc mềm mại đấy thì nội tâm cô ấy lại rất mạnh mẽ nên tôi muốn bảo vệ cô ấy nhưng lại không thể ngừng trêu cô ấy được.
Thẳm sâu trong cốt tủy của một người đàn ông vẫn luôn có sự xấu tính ở đó, càng thích ai thì lại càng muốn vượt giới hạn với người ấy, muốn chiếm người ấy là của riêng mình.
Gió sông vén tóc mái anh lên, để cho gương mặt lạnh lùng bỗng ngập tràn hơi thở của tuổi niên thiếu trong thoáng chốc.
Tâm trạng anh tốt đến nỗi không từ nào diễn tả được.
Anh chống một tay lên lan can, ánh mắt dời khỏi mặt sông, trông ra hàng cây xanh ngát tịch mịch ở bên cạnh.
Con đường lác đác chẳng được mấy người qua lại, trời đã sập tối nên ánh sáng cũng lờ mờ, không thấy rõ bóng người.
Diệp Ánh Nhiên bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Nếu có cơ hội thì em rất muốn được gặp bạn gái của anh.”
Dường như khi điều tốt lành đến thì tâm trí mình cũng nhạy bén lên, ánh mắt Cận Trạch bỗng chững lại:
– Đằng kia có cô gái đang đi đến trông rất giống cô ấy.
Diệp Ánh Nhiên nhìn theo: “Xa thế mà anh vẫn thấy à?”
Không những xa mà còn tối nữa, người đi đường hệt như những chấm đen. Cô tự thấy mình có đôi mắt tốt nhưng cũng khó mà nhìn rõ được ngoại hình của người kia.
Cận Trạch vẫn nghiêng người, ánh mắt nhìn đăm đăm mãi không rời.
Mãi sau, Diệp Ánh Nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng của cô gái đang đi tới.
Cô ấy mặc chiếc áo lông màu xám nhạt phối với quần jean giản đơn, mái tóc búi lên thành quả bóng. Cô ấy có tỉ lệ body tuyệt đẹp, đôi chân vừa thon vừa thẳng, mới đầu cô chỉ đi nhanh thôi nhưng sau đã chuyển sang chạy rồi.
– Đẹp quá.
Diệp Ánh Nhiên cảm thán.
Lúc cô hoàn hồn thì người đàn ông đứng bên cạnh đã không còn ở đây nữa rồi.
Đôi chân dài của Cận Trạch sải bước về hướng cô gái đang chạy để đón cô.
Chiếc áo bành tô màu xám đen phất phơ theo từng bước anh đi. Ánh chiều đã chìm xuống chân trời, đèn đường vẫn chưa bật, chừng như hình bóng thăm thẳm của anh đã tan vào màn đêm.
Vân Nhiêu chạy rất nhanh, sắp nghe được cả tiếng gió buốt giá gào thét bên tai rồi.
Cuối cùng thì cô không thắng lại kịp, cô đạp mạnh xuống đất rồi nhảy lên ôm cổ Cận Trạch, chân cũng quặp vào eo anh hết đỗi tự nhiên.
– Sao em lại đến đây?
Anh ôm gò má đã đỏ ửng lên vì lạnh của cô vào lòng, khuôn mặt đong đầy nét cười: “Không nói trước với anh?”
Vân Nhiêu vùi mặt vào cổ anh, nói không rõ lời: “Em mới quyết định đến thôi đấy. Gọi anh mấy cuộc mà xong thì Lạc Ngôn lại nghe máy, để em đi vào.”
– Anh không cầm điện thoại theo.
Hai tay anh trượt xuống để xốc cô lên, đúng lúc ấy cô đang ngẩng đầu, cười tươi như đóa hoa khiến anh kìm lòng chẳng đặng mà phải hỏi:
– Có chuyện gì mà sung sướng thế này?
Vân Nhiêu chớp mắt: “Em vui đó, còn rất rất nhớ anh nữa.”
Cận Trạch: “Sao mắt em sưng thế?”
Cô nhảy xuống người anh, chỉnh lại quần áo:
– Ừ… Chiều nay xem phim trên tivi cảm động quá nên em khóc đấy.
– Phim gì hay vậy?
Cận Trạch hỏi xong, không cần cô trả lời mà đã ôm lấy cổ cô, cúi đầu hôn môi cô.
Mặt anh vẫn còn lớp trang điểm, tôn lên những đường nét nơi anh. Tóc với quần áo nom vô cùng lịch lãm, tựa như một quý ông quý phái và lạnh lùng.
Gương mặt đẹp trai trắng nõn áp xuống khiến cho can đảm để chạy ào về nơi anh của Vân Nhiêu khi nãy đã biến tan. Cô ngượng ngùng quay mặt sang bên, trốn khỏi nụ hôn của anh rồi ngập ngừng hỏi:
– Bị người ta thấy thì làm sao giờ?
Ôm cũng ôm rồi mà giờ mới sợ bị người ta bắt gặp?
Anh vuốt ve gáy cô bằng những ngón tay lành lạnh, nói cực kì xấu xa:
– Em chạy đến ôm anh trong khi anh bị động thế này nên anh buộc phải làm theo em thôi. Cùng lắm thì đêm nay lên hot search với nhau.
Vân Nhiêu nghe vậy thì sợ đến nỗi ngây cả người.
Cận Trạch bật cười vì sự ngây ngô của cô: “Lừa em thôi. Ở đây toàn người quen hết, em đừng lo.”
Ekip quay ở trang viên tư nhân nên riêng tư vô cùng.
Mà những người anh gọi là “người quen”, từ quay phim đến đến diễn viên hợp tác với cả hội trợ lí lẫn nhân viên đang ngã khuỵu xuống đất hết cả rồi.
May mà ai cũng là người có kinh nghiệm, có đạo đức nghề nghiệp nên họ hiểu rằng với những trường hợp như thế này thì việc duy nhất họ cần làm là ngậm cái miệng lại rồi nhìn đi chỗ khác.
Trong mắt ảnh đế Cận chỉ có đi diễn với nhận giải thôi, nào quan tâm đến sức ảnh hưởng của việc có người yêu đâu mà, thế nên người ngoài đừng lo hộ anh, cứ quản lí cái mồm với điện thoại của mình cho cẩn thận là được.
Hầu hết mọi người đã bình thường trở lại trong tích tắc, ai cũng bận việc của mình, căng lắm thì thi thoảng liếc trộm dăm ba cái vì tò mò quá thôi.
Chỉ có mình Diệp Ánh Nhiên vẫn ngắm hai người từ nơi xa.
Cô và Cận Trạch đã hợp tác quay phim, quay quảng cáo, tham gia họp báo, nhận phỏng vấn với nhau, cũng ăn chung với nhau mấy lần, xem như một người khác giới đã tiếp xúc với anh khá nhiều trong showbiz.
Hình tượng của anh trong mắt người quen lúc nào cũng nhất quán – tài năng xuất chúng, tính điềm đạm hờ hững, trông thì có vẻ thân thiện nhưng thật ra lại không hề dễ gần. Ngoài diễn ra thì anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì hết, thế nên thỉnh thoảng có nhiều người sẽ thấy anh kiêu và lạnh lùng vô cùng.
Vậy nhưng hôm nay, anh kìm lòng chẳng đặng, hôn một cô gái ngay trước mặt mọi người.
Sau khi bị từ chối, không biết anh đã nói cho người ta nghe những lời ngọt ngào gì mà cuối cùng cô ấy vẫn để cho anh hôn.
Diệp Ánh Nhiên đứng cách đó mét, bóng đêm nồng đậm quá nên cô không nhìn rõ nữa rồi.
Đứng bên cô gái với mái tóc búi thành quả bóng tròn tròn, chừng như anh được trẻ đi tuổi trong loáng chốc.
Dường như Diệp Ánh Nhiên đã được nhìn thấy Cận Trạch của thời niên thiếu qua lăng kính thời gian.
Hoàn toàn khác với hình tượng anh phô diễn cho thế giới của bây giờ.
Nhiệt huyết, khoa trương, thậm chí còn hơi bốc đồng.
Cảm giác ước ao bỗng trào dâng trong lòng, nhưng Diệp Ánh Nhiên buộc phải thừa nhận rằng, khung cảnh trước mắt cô đẹp như một bức tranh sơn dầu thuộc trường phái ấn tượng.
Xúc cảm trong cô vừa đau thương lại vừa vui sướng.
Cô thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Bầu trời chốn xa xăm chìm vào màu xanh u tối hòa cùng với sắc tím, thành phố tựa như rừng cây sắt thét đã xa rời khỏi tầm tay.
Vân Nhiêu bị anh hôn tới nỗi khó thở. Cô quàng vai anh, hóa xấu hổ thành sức mạnh để đẩy anh ra.
– Đàn anh, đang ở giữa đường đấy.
– Anh xin lỗi.
Bình thường con công dâm đãng nói xin lỗi xong thì sẽ nói một câu chuyển ý làm người ta không đối phó được với màn “xòe cánh” của anh.
– Anh tưởng em đi xa thế này để đến gặp anh nên không đợi được muốn có tí kích thích ý mà.
Vân Nhiêu: …
Đúng là cô vồn vã muốn gặp anh thật. Lúc trước ở nhà khóc đủ rồi, sau khi nỗi hoảng loạn và tiếc nuối qua đi thì cõi lòng ngập tràn những bịn rịn lưu luyến. Tới khi ngồi taxi thì cô ước gì xe mọc ra hai cái cánh để bay vù một phát đến bên anh, và cô sẽ ôm anh thật chặt.
Song, điều này cũng không có nghĩa rằng cô sẵn lòng để anh hôn đến nỗi cõi hồn đảo điên, chân muốn tan ra ngay giữa đường lúc ban ngày ban mặt như thế này.
– Sao hôm nay quay quảng cáo lâu thế anh?
Vân Nhiêu không chấp nhặt với anh, lảng sang chuyện khác: “Bao giờ mới xong vậy?”
Bấy giờ Cận Trạch mới buông cô ra, đôi tay dài trượt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô.
– Nhanh thôi, giờ bên thương hiệu đang xem lại cảnh quay, nếu không cần quay thêm thì xong luôn rồi.
Cô gật đầu, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau mà lòng lo lắng khôn cùng, phải xác nhận thêm lần nữa:
– Bọn mình thế này… Không sao thật chứ?
– Đời sống tình cảm của nghệ sĩ phong phú hơn em tưởng nhiều, ít người khoe ra cho thiên hạ thấy lắm, vì người làm nghề này thì cũng biết nên nói với không nên nói gì chứ.
Anh ngừng lại: “Hiếm lắm mới có một lần anh ở phim trường mà không cần giữ bí mật giúp người ta đấy.”
Mặc dù anh không ngại việc tình yêu bị đưa ra ánh sáng nhưng anh cũng không ngu đến nỗi đi khoe ra. Với tâm lí phải bảo vệ Vân Nhiêu nên thoáng chốc, anh đã dẫn cô tới nơi không người để cô không bị nhiều người thấy mặt mình.
Hai người đi vào biệt thự ở trang viên, đi đến phòng có lò sưởi.
Cận Trạch lấy lại điện thoại, vừa check tin vừa nói với cô:
– Cảnh dọc ven sông đẹp lắm, lát nữa anh lái xe chở em đi hóng gió nhé?
Vân Nhiêu lắc đầu: “Bọn mình về nhà sớm được không anh?”
Anh dời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía cô, khóe môi cong cong: “Vội về thế cơ à? Muốn làm gì đấy?”
Tiếc rằng, câu trả lời của cô không phải điều anh muốn nghe.
– Em phải về nhà dọn hành lí.
Cô ngước lên nhìn anh chằm chằm: “Anh quên à? Từ mai em phải chuyển sang nhà anh em ở mấy hôm mà.”
Cận Trạch: …
Sắp đến sinh nhật Vân Nhiêu rồi.
Mỗi lần đến sinh nhật con trai con gái thì anh bố chị mẹ nhà họ Vân sẽ lên Thượng Hải ở mấy ngày, Vân Nhiêu cũng sẽ qua nhà anh, một gia đình bốn người quây quần bên nhau.
Anh không thể ở bên cô khi giờ điểm để đón sinh nhật tuổi cùng cô.
Vì thế mà anh khó ở mãi.
Anh thở dài bất lực:
– Hôm sinh nhật em thì lúc nào anh gặp em được?
Vân Nhiêu: “Tối đi. Em có đặt phòng riêng ở quán bar, mời bạn thân đến tụ tập với nhau.”
Anh giơ tay lên nhéo cằm cô: “Anh chỉ là bạn thân của em thôi à?”
– Anh giả vờ đi mà!
Anh nhéo làm má cô đỏ bừng lên: “Không muốn bị lộ đâu.”
Cô không nói cho anh biết kế hoạch của mình.
Nếu đã quyết định là người chịu trách nhiệm thì cô nhất định phải để Cận Trạch sống trong sạch.
Ngón tay khô ráp của anh vẫn đang tì bên má cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh thở dài rồi cất lên một câu mà ma quỷ còn không tin cho nổi:
– Không giả vờ được thì sao? Anh diễn tệ lắm ý.
Vân Nhiêu bị anh sờ mó đến mức nổi da gà.
Khuôn mặt đỏ ửng quay ngoắt đi nơi khác, đôi môi anh đào mấp máy: “Thế thì… Anh tự đi mà lo.”
Điện thoại đang để ở góc bàn của Cận Trạch bỗng rung lên, Lạc Ngôn nhắn tin bảo phim ok rồi, không cần quay thêm nữa.
Anh nhìn lướt qua rồi tiện tay nhét điện thoại vào túi.
– Đi thôi, giờ mình về nhà nào.
Vân Nhiêu ngẩn ra: “Nhanh thế á ạ?”
– Ừ, mau về dọn đồ thôi.
Cận Trạch nắm cổ tay cô: “Dọn đồ cho sớm để em hưởng thụ đêm rực cháy cuối cùng của tuổi chứ.”
Vân Nhiêu: …
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Trạch cứ nói được dăm ba câu là lại cất lời dâm dê há há há há
Hết chương .
- -----oOo------