Coi như muốn ngất, Vân Nhiêu cũng phải cố gắng chống đỡ cho đến khi ba người chụp ảnh xong mới an tâm ngất được.
Chụp xong, cô đi đường cũng không được nhanh nhẹn, chân đi một bước người lại lệch một cái giống như phiến lá rụng lắc lư đảo tròn. Và khi cô sắp ngã sấp mặt, Cận Trạch vô thức đưa tay ra định đỡ lấy cô nhưng chỉ túm được hư không.
Cánh tay của anh dừng lại giữa không trung và một cánh tay khác cũng như anh. Thật là ăn ý.
Kha Hoàn cũng định đỡ lấy Vân Nhiêu, nhưng không ngờ bà chị này dù thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng bước chân lại rất mau, vèo cái liền đi mất, cậu ngay cả chéo áo còn không túm được.
Hai vị minh tinh lúng ta lúng túng liếc nhau rồi yên lặng thu tay về.
Thế là Vân Nhiêu hoàn mỹ tránh thoát khỏi sự giúp đỡ của hai mỹ nam. Mục tiêu của cô ở ngay trước mặt, cô vọt đến chỗ Nhạc Ngôn, cười như hoa nở, mở miệng là giọng tiểu muội muội khả ái:
“Anh Nhạc Ngôn, chúng ta thêm wechat nào?”
Cô nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và trìu mến khiến Nhạc Ngôn không khỏi đỏ mặt. Lúc thêm Wechat, điện thoại cầm còn không chắc.
Đang trò chuyện vui vẻ, Nhạc Ngôn lơ đãng đụng phải ánh mắt của Mr.Trạch. Anh khoanh tay phía sau họ, sắc mắt khó thể hình dung, tóm lại không phải thiện chí gì.
Nhạc Ngôn đơn thuần hiểu rằng, ông chủ đang chê anh tác phong chậm chạp, thời gian gấp gáp bọn họ còn phải về chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.
Ông chủ thân phận cao quý, có một số lời nên để anh nói thì hơn.
Nhạc Ngôn túm lấy Kha Hoàn tâng bốc đủ kiểu sau đó cực kỳ tự nhiên chuyển qua đoạn— Chúng ta phải đi rồi, sông và nước đều có hành trình riêng, đời người rồi sẽ có ngày gặp lại. An tâm chúng ta nhất định còn gặp lại.
Kha Hoàn nói muốn đưa bọn họ đi, Nhạc Ngôn nhã nhặn vội vàng từ chối, “ Sao có thể thế chứ” tay cản lại cực kỳ mạnh mẽ không cho cậu ấy tiễn.
Quay đầu nhìn qua, ông chủ không có dáng vẻ nào là muốn rời đi. Cách khoảng hai ba mét, anh nghe được Cận Trạch trầm giọng hỏi một câu:” Em lát nữa đi đâu?”
Vân Nhiêu ngước mắt nhìn, nếu không thấy Cận Trạch đang nhìn cô thì cô còn tưởng anh đang hỏi người nào cơ.
Cô miễn cưỡng nhìn anh rồi trả lời:” Em về nhà bạn.”
“Ừm”
Cận Trạch một tay nhét túi áo, giọng điệu lười nhác,
“Đi thôi.”
“Ơ?”
Nếu Vân Nhiêu không nghe nhầm thì “Đi thôi” là nói với cô, đây là câu trần thuật chứ không phải câu hỏi thăm dò ý kiến.
Cận Trạch như dự liệu được phản ứng của cô, lạnh nhạt giải thích:
“Đưa em đến nhà bạn. Kha Hoàn lát nữa phải huấn luyện đúng không?”
Kha Hoàn gật đầu nói “Phải”, Vân Nhiêu đành cúi đầu đi theo.
Kỳ thật cô không phải người yếu đuối cần người khác đưa đón như vậy.
—À thật ra thì cô cũng có yếu đuối một chút.
Cô gái nhỏ lúc này định từ chối một câu thể hiện sự xấu hổ cùng khiêm tốn.
—À thật ra thì cô cũng chả cần lịch sự như vậy.
Tóm lại, Vân Nhiêu một chữ cũng không nói, sợ Cận Trạch rút lại câu “Đi thôi”, tay chân luống cuống thu thập đồ cá nhân của mình rồi ngoan ngoãn đi theo anh.
Sáng sớm hôm nay cô vội vàng bay qua Milan để xem Cận Trạch chụp quảng cáo, giờ cơm trưa lại đến sân bóng, đợi từ đó tới bây giờ vậy nên hành lý của cô vẫn còn ở đây. Một chiếc va ly màu hồng, chỗ tay cầm đặt chiếc túi xách tinh xảo, logo chính là nhãn hàng xa xỉ Cận Trạch đại diện.
Khi Cận Trạch nói muốn cầm hành lý giúp cô, Vân Nhiêu nghĩ nghĩ cảm thấy tốt nhất mình không nên từ chối. Sau đó cô quyết định đưa bảo bối quý giá nhất trong đám hành lý của mình— chính là chiếc túi xách tinh xảo nặng tầm nửa ký cho anh.
Cận Trạch:?
Nhạc Ngôn cũng muốn giúp cô cầm hành lý nhưng dù sao trên vai Nhạc Ngôn cũng đang khoác một chiếc balo,nhưng Vân Nhiêu do dự một chút nhớ đến việc mình phải thể hiện sự yếu đuối, cuối cùng đem va ly nặng nhất đẩy tới, còn ngọt ngào “Cảm ơn” trước.
Cận Trạch:???
Vân Nhiêu cảm thấy mình phân chia như thế là vô cùng hợp lý, ba lô còn lại thì cô tự đeo.
Cô xoay người, một tay xỏ qua quai ba lô, sau đó xốc lên chuyển sang dây còn lại. Nhưng mò mãi phía sau không thấy chiếc quai bên kia đâu. Cô vặn người mò mẫm lại lần nữa nhưng vẫn không thấy.
Kỳ quái.
Vân Nhiêu xoay người trở lại, động tác biên độ rộng suýt nữa đựng trúng ngực Cận Trạch.
Hương tuyết tùng của anh thoảng qua, dù rất nhẹ nhưng vấn vít ở đầu mũi.
Vân Nhiêu đờ người lại sau đó cảm thấy trên vai mình nhẹ đi.
Hóa ra người này xách ba lô của cô lên, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình coi cô như trẻ con mà trêu chọc.
Khúc dạo ngắn này nhanh qua đi, Vân Nhiêu không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, khó chịu nhưng trái tim lại như phát sốt.
Cho đến khi cô trông thấy hình ảnh Cận Trạch khoác chiếc ba lô màu hồng phấn của cô trên vai, một người đàn ông quần đen áo đen dáng người thẳng tắp, khí chất tự tin lạnh lùng kết hợp với chiếc ba lô mười phần nữ tính, cô đã hiểu tại sao trái tim mình lại như vậy.
Bởi vì Cận Trạch đối xử với cô không hề xa lạ.
Người thì có vẻ trông lạnh lùng, trầm tĩnh, tính khí xa lánh hơn so với cậu thiếu niên ngông cuồng chín năm trước, như hai con người khác biệt.
Nhưng anh vẫn nhiệt tình và trêu chọc cô như trước.
Như lời Vân Thâm nói, có nghĩa là:” Ghen tị người ta có em gái” nên coi em gái của bạn như của mình.
Chín năm trôi qua, anh vẫn đối xử tốt với cô. Vân Nhiêu cực kỳ vui mừng.
Nhưng cô không chắc mình có thể ngốc nghếch ngây thơ như ngày xưa lúc thân với anh không nữa.
Sau khi lên xe, cô cùng Cận Trạch ngồi ở hàng ghế sau.
Cận Trạch rốt cuộc cũng cởi mũ lưỡi trai, mái tóc ngắn hơi rối bù,ngồi trong xe bồng bềnh bay bay.
Cứu mạng.
Khoảng cách gần như xem tạp chí thế này cô sao có thể chịu đựng nổi?
Vân Nhiêu không tự chủ nấc một tiếng.
Hai chữ tiền bối đang ngấp nghé ở miệng nhưng do ảnh hưởng của Kha Hoàn chuyển thành ” Cận Trạch lão sư”.
“Cận Trạch lão sư”
Lời vừa thốt ra cô đã thấy không thích hợp nhưng chỉ có thể tiếp tục kiên trì để trước sau ăn khớp, còn đem “anh” chuyển sang “ngài” thể hiện tinh thần tôn sư trọng đạo.
“Nghe nói ngài tối nay có lịch trình khác? Nhà bạn của em rất xa, nếu như ngài vội thì chỉ cần đưa em đến bến xe là được.”
Cận Trạch quay đầu về phía cô, động tác biên độ rất nhỏ:
“Nhà bạn của em ở đâu?”
Vân Nhiêu trung thực đáp:” tiểu khu Ramada, gần thị trấn Rho”
“Đúng là khá xa”
Người lái xe dùng ngón tay kéo rồi lại thu bản đồ mini sau đó đề nghị,
“Nếu không thì như thế này, tôi đưa các lão sư về khách sạn trước sau đó lại chở vị tiểu thư này về nhà bạn của cô ấy?”
Nhạc Ngôn gật đầu:” Ổn đấy, về khách sạn sớm để anh Trạch có thời gian nghỉ ngơi…”
“Cứ đưa cô ấy về nhà bạn trước.” Cận Trạch bình tĩnh ngắt lời cậu ta.
Trong xe nháy mắt im lặng, anh lại hỏi Vân Nhiêu:” Lúc nào bay về nước?”
Vân Nhiêu:” Sáng ngày mai em bay, chuyến giờ.”
Cận Trạch bỗng nhướng mày:” Theo anh biết, khu nhà bạn em cách sân bay cũng rất xa.”
“Vâng…”
Cận Trạch dừng một chút:”Nhạc Ngôn, cậu đặt cho em ấy một phòng ở khách sạn chúng ta đi.”
Nhạc Ngôn trả lời dứt khoát:” Không thành vấn đề.”
“Không cần, không cần đâu.” Vân Nhiêu thật sự không muốn làm phiền người ta như vậy, “Nhà bạn em xa thì có thể đặt phòng ở đoạn giữa là được.”
Trong nháy mắt, Nhạc Ngôn giơ điện thoại về phía cô, cười ngây ngô nói:” Đặt xong rồi.”
Tốc độ tay nhanh đến mức người ta phải than thở.
Hai người nếu là đóng vai một đội bắt cóc, một người đẹp trai đến mức trời đất khó dung trước dụ dỗ đối phương, một người phía sau thủ đoạn linh hoạt gọn gàng giải quyết, đoán chừng mấy cô gái không thoát nổi ma chưởng của bọn họ.
Có khi cô gái ngốc ngếch bị bắt cóc còn hí hứng giúp người ta đếm tiền.
Coi Vân Nhiêu là một ví dụ điển hình.
Cô xoa xoa hai bàn tay, kiềm chế tâm trạng kích động:
“Cận Trạch lão sư, cảm ơn ngài…”
“Vân Nhiêu học muội.”
Cận Trạch nghiêng người, tay trái để lên đầu gối, ngón cái gõ nhẹ theo quy luật, môi mỏng khẽ nói,
“Anh làm gì có lỗi với em sao?”
Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, tri thức Hán ngữ thâm ảo huyền diệu, Vân Nhiêu tự dưng cảm thấy mình nhất định là đần độn thế nên mới nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của Cận Trạch lão sư.
Cô bây giờ cũng không nhút nhát như ngày xưa, nếu gặp vấn đề khó hiểu liền mở miệng hỏi—
“Ngài nói vậy là có ý gì?”
Gân xanh trên trán Cận Trạch nảy lên. Nếu anh không quá quen thuộc với tính cách của Vân Nhiêu, đổi lại người khác nói câu như thế với anh chắc chắn là đang muốn gây sự, thích bị đánh.
Cận Trạch nới lỏng dây an toàn của mình, một tay chống lên ghế xe không có dự đoán tiến sát người tới.
Anh cũng không dựa vào quá gần.
Con ngươi màu hổ phách hơi co lại,đôi mắt hai mí hơi híp vào, vành môi mím chặt, ngữ khí hời hợt:
“Vân Nhiêu học muội, em nhìn anh.”
Nhìn đây.
Vân Nhiêu cắn môi dưới. Màu da của cô rất trắng nên sự thay đổi trên khuôn mặt rõ ràng. Thời gian cứ thế trôi qua, từ tai dần lan ra, máu như dồn lên nhuộm hồng cả khuôn mặt.
Cận Trạch vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người không nhúc nhích:
“Anh nhìn già đi rất nhiều?”
Vân Nhiêu đầu lắc như trống bỏi:” Không có!”
“Vậy thì tại sao…” Thân thể anh quay trở lại vị trí cũ, ánh mắt sâu sắc sáng trong vẫn đang nhìn Vân Nhiêu, giọng điệu tỏ ra khó hiểu,
“Em gọi anh…lớn tuổi như vậy?”
Chỉ là chỉ là kính ngữ, có chỗ nào lớn tuổi?
Vân Nhiêu mặc dù nghĩ mãi không theo kịp mạch não của anh nhưng cô từ trước đến nay đều nhu thuận nghe lời, lại học ngoại ngữ nhiều năm luyện được cái miệng rất ngọt:
“Tiền bối, anh không già, giống y như hồi lớp mười hai thôi.”
“Đúng không.”
Cận Trạch bỗng dưng cười cười, tiếng cười trầm thấp khó nắm bắt nhưng như gãi nhẹ vào lỗ tai người nghe,
“Nhưng, khi đó anh rất ngốc—“
Vân Nhiêu chân chó ngắt lời anh:” Ai nói? Có anh em đứng hạng chót, anh sao có thể gọi là ngốc…”
Í ẹ chờ chút.
Câu này nghe hơi có vấn đề.
Cô cuống quýt đổi giọng:” Đẹp trai, tiền bối đẹp trai nhất.”
Khi tiếng nói dừng, Cận Trạch dường như cũng hơi sững sờ.
Anh tuyệt đối không ngờ có một ngày được nghe câu khen ngợi khích lệ từ miệng Vân Nhiêu.
Anh cân nhắc từ ngữ, chậm chạp hỏi:
“Em vẫn luôn nghĩ như vậy?”
Vân Nhiêu bối rối:” Sao ạ”
“Thì vào thời học trung học—“
Nói được một nửa, anh bỗng dừng lại cười tự giễu một cái. Chuyện đã qua bao nhiêu năm, bây giờ tự dưng nhắc lại có hơi nhàm chán nhỉ.
“Không có gì đâu.”
Anh kịp thời chuyển chủ đề. Nhất thời trong xe như diễn kịch câm, cảnh tượng chuyển động bên ngoài dường như ở một thế giới khác.
Có lẽ vì ở cùng một không gian với Cận Trạch hoặc do xe mở điều hòa, Vân Nhiêu cảm giác khí huyết dâng trào, đầu óc nặng nề phản ứng cũng trì trệ.
Cô dùng bộ não chạy mạng G xử lý câu nói của Cận Trạch, chầm chậm hỏi lại:
“Thời trung học, tiền bối chẳng lẽ không đẹp trai sao?”
Thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại không có khí thế nhưng có lại có sức nặng.
Cận Trạch ánh mắt lơ đãng đảo qua miệng cô. Cánh môi mỏng màu hồng nhạt như đóa hoa anh đào mềm mại. Không biết bôi mấy lớp mật mà có thể nói chuyện rót vào tai như vậy?
Lòng bàn tay trượt xuống mép dây an toàn, lông mày hơi nhếch lên, dài giọng nói:
“Sao không nói sớm với anh?”
Vân Nhiêu hai cánh tay níu chặt vạt áo, ngón trỏ co lại như sắp đánh nhau:
“Hả?”
Nói sớm, sớm là lúc nào?
Những lời tâng bốc cô gửi trên weibo của anh trong vài năm qua còn lợi hại hơn nhiều, sớm nhất thì phải lội ngược lại lúc Cận Trạch mới xuất đạo…
“Trung học lúc ấy —” Cận Trạch sờ cằm như đang hồi tưởng, giọng nói nhẹ nhàng,
“Tiền bối còn tưởng rằng em không thích anh đấy.”