Cuộc thi nghệ thuật kết thúc, Tần Lãng không cần mỗi ngày đều phải vẽ tranh nữa. Thế nên cậu đã hứa với Tống Tuệ Kiều mỗi ngày tan học cả hai sẽ về nhà cùng nhau. Cậu hình như không có ý định cùng các bạn học khác kết bạn, cứ cố chấp ở bên cạnh cô chẳng khác gì vệ sĩ. Những người khinh thường cô mỗi ngày một ít, thành thích của cô cũng tiến bộ lên từng ngày. Dưới sự trợ giúp của Tần Lãng cô đã có thể đứng tầm giữa giữa lớp, bởi vì tiến bộ quá lớn nên cô có cảm giác thế giới cũng dịu dàng với mình hơn.
Những mà lần thi cuối học kỳ một lớp thành tích của Tống Tuệ Kiều lại kém như cũ. Bởi vì có người cố ý ghi những lời không hay lên bàn của cô, lời lẽ khó nghe cực kỳ. Tâm lý của Tống Tuệ Kiều vừa mới khá lên một chút lại phải chịu đã kích, khiến cảm xúc của cô không được ổn định.
Ngày hôm đó, sau khi nhận được thành tích cô lập tức muốn khóc. Tần Lãng nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy thì chủ động mở lời muốn đưa cô đi giải khuây. Cậu muốn đưa cô đi xem triễn lãm tranh ở thành phố B. Đó là lần đầu tiên cô biết Takashi Murakami, Yayoi Kusama và Yoshitomo Nara. Những bức tranh của họ không giống với kiểu cổ điển của các nghệ thuật gia vĩ đại, mà nó đi theo một phong cách khác. Chẳng hạn như tranh của Takashi Muraka đều là những bông hoa xinh đẹp và những gương mặt hạnh phúc, Yayoi Kusama lại thích vẽ những cụ già, còn về phần Yoshitomo Nara lại là những cô gái đáng yêu nhưng không kém phần tinh nghịch.
Bọn họ đi dạo trung tâm triễn lãm cũng khá lâu, cho đến khi mệt thở không ra hơi mới lưu luyến rời đi. Cả hai đến McDonald’s dùng cơm. Trong lúc chờ đồ ăn Tần Lãng cũng không chịu để cô giúp cầm dĩa, bởi vì cậu nói: “Con gái sinh ra là để nâng niu, chăm sóc.”
Tống Tuệ Kiều ngồi tại chỗ buồn chán mà dùng ống hút thổi bong bóng nước trong ly coca, bong bóng nước nổi lên giống như sự hạnh phúc trong lòng cô lúc này.
“Cậu đang nghĩ gì đó?” Cậu đã ăn xong một cái hamburger, vừa lau tay vừa hỏi cô.
“Nghĩ đến cậu…..”
Đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, vậy mà Tống Tuệ Kiều lại vì chuyện này mà hai má đỏ ửng. Cô căng cứng da đầu giải thích: “Ý của tớ là, tớ đang nghĩ thành thích của cậu tốt như vậy sao lại thi nghệ thuật.”
Dù sao, ở cấp ba mọi người đều ra sức chăm chút vào thành tích văn hóa. Chọn nghệ thuật chẳng khác nào một kẻ lập dị.
Hai người ngồi cạnh của sổ sát đất, khi cô nhìn cậu cô phát hiện ra vành tai cậu hơi đỏ lên dưới ánh nắng Mặt Trời.
“Bạn học Tống Tuệ Kiều, cậu cũng cảm thấy nghệ thuật không phải là môn học đứng đắn sao?”
Cô cảm thấy có chút chột dạ: “Không phải vậy đâu….”
Cậu thông minh như vậy chắc chắn có thể nhìn ra cô đang chột dạ. Nhưng mà Tần Lãng không hề tức giận, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước chanh cậu hỏi tiếp: “Vậy cậu có thích buổi triễn lãm tranh hôm nay không?”
Tống Tuệ Kiều gật gật đầu.
Thiếu niên vui vẻ cười rộ lên: “Tớ cũng rất thích, nghệ thuật khiến con người ta vui vẻ.”
“Vì lý do này mà cậu quyết tâm theo đuổi sao?” Cô ngẩng đầu hỏi.
Tần Lãng nhìn cô, đôi đồng tử dưới ánh nắng Mặt Trời biến thành màu hổ phách. Mặt cô càng nóng hơn, vừa muốn quay đầu đi chỗ khác đã nghe cậu nói tiếp.
“Còn một lý do khác, là vị nghệ thuật rất công bằng.”
Tống Tuệ Kiều khó hiểu: “Công bằng?”
“Đúng vậy.” Khi Tần Lãng nói chuyện thì hơi cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẽ tranh không giống như giải toán, nó không có đáp án chính xác. Mỗi người đều có thể có đáp ân cho riêng mình, chỉ cần nó khiến cậu rung động thì nó là một tác phẩm hoàn hảo. Giống như chỉ là cái bình hoa, nhưng dưới ngòi bút khác nhau sẽ mang một phong thái khác nhau. Trong nghệ thuật không có thứ gọi là đúng sai. Cậu nhìn xem, nghệ thuật chính là như vậy đó. Nó tạo nên thế giới riêng của mỗi người thành lập nên tiêu chuẩn của mỗi người. Nó mang tính chủ quan và cái tôi cá nhân, tuyệt đối không bởi vì ánh mắt của người khác mà thay đổi. Nên là tớ đặc biệt thích nghệ thuật.” Cậu nói tiếp: “Bởi vì trong thế giới mà nghệ thuật tạo ra tớ cảm thấy bình đẳng và tự do.”
Không có tiêu chuẩn chung.
Không có đáp án tuyệt đối.
Mỗi người đều tự do, bình đẳng.
Giọng nói của cậu cực kỳ chân thành, còn có ánh mắt vô cùng kiên định nhìn cô. Ngay lúc này đây, cô đã hiểu rõ nguyên nhân Tần Lãng muốn đưa mình đến nơi này.
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng học hành. Tuyệt đối không để cho người khác ảnh hưởng nữa.” Tống Tuệ Kiều cúi đầu.
Bởi vì thẹn thùng nên cô cúi đầu rất nhanh, vì vậy mà bỏ lỡ mất khoảnh khắc trên mặt thiếu niên nở nụ cười trong đôi mắt cậu lấp lánh cả bầu trời sao.