Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Tống Tuệ Kiều nhập học vào một trường đại học ở Thượng Hải, còn Tần Lãng cũng nhập học vào học viện mỹ thuật trung ương như cậu mong muốn.
Tuy Bắc Kinh và Thượng Hải cách nhau khá xa, nhưng cô vẫn cảm giác như cậu luôn ở cạnh bên.
Đại học năm nhất cô còn chưa được về lại thủ đô lần nào thì Tần Lãng đã sớm quen cửa quen nẻo với trường của cô. Rõ ràng hai người cũng bằng tuổi nhau, vậy mà cậu luôn coi cô như cô bé lo cô bị lạc, lo cô mệt quan trọng nhất là lo cô tốn tiền. Vì vậy chỉ cần cậu có thời gian rãnh thì sẽ lập tức đến Thượng Hải. Gia đình cậu cũng chỉ thuộc dạng khá giả, phí sinh hoạt cũng không thể tùy tiện xài thật phung phí nên chỉ có thể đi xe lửa đến thăm cô. Đôi khi là những ngày nghỉ ngắn như quốc tế lao động, cậu phải ngồi xe lửa cả đêm mới gặp được cô. Vừa gặp còn chưa được một ngày cậu lại phải đi xe lửa quay trở về.
Rõ ràng là có thể call video với nhau, nhưng cậu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, chạm được vào mặt cô thì tinh thần cậu sẽ lập tức tươi tỉnh hẳn lên. Có điều quầng thâm dưới mắt cũng không thể biến mất.
Cô có chút đau lòng, cô muốn cậu đi đi lại lại ít hơn. Dù sao thì nghỉ hè và nghỉ đông cũng có nhiều thời gian gặp nhau.
Nhưng Tần Lãng chỉ nắm chặt tay cô cười nói: “Anh bị bệnh, chỉ có gặp em mới có thể khỏi bệnh thôi.”
Tuy điều kiện kinh tế không tốt nhưng quốc gia có hỗ trợ cho sinh viên vay học phí. Tống Tuệ Kiều bắt đầu coi trọng cuộc sống sinh viên. Trường đại học chẳng khác gì cái thẩm mỹ viện, những cô gái quê mùa cũng bắt đầu học cách trang điểm. Từ từ cũng có nam sinh chú ý đến Tống Tuệ Kiều rồi còn tỏ tình với cô.
Trong kỳ thi cuối cùng của tân sinh viên, môn của cô thi khá muộn nên phải ở lại trễ. Bỗng nhiên một ngày kia, nam sinh khoa kỹ thuật điên cuồng theo đuổi cô thời gian qua bất ngờ ở dưới lầu ký túc xá đứng giữa vòng nến xếp hình trái tim, ôm một bó hoa hồng to không ngừng gọi lớn tên cô. Tòa nhà ký túc xá chỉ còn lại mấy người, mà cậu ta còn gọi lớn tiếng như vậy thật sự khiến Tống Tuệ Kiều sợ hãi mà muốn nhanh chóng chạy ra dẹp loạn. Nào ngờ cô lại bất ngờ đâm sầm vào lòng Tần Lãng.
“Sao anh lại đến đây?” Thiếu niên ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, Tống Tuệ Kiều ngẩng đầu khó hiểu nhìn người trước mặt. Quên mất luôn cả sự việc cần phải giải quyết.
Cậu mỉm cười dịu dàng: “Anh tới rước em về nhà. Nhưng mà Kiều Kiều nhỏ của anh, em có lén lút làm chuyện gì trái lương tâm sau lưng anh không đó?”
Vốn là mối quan hệ trong sạch, nhưng bị cậu tra hỏi như vậy làm cô cũng có chút chột dạ….
“Thật sự không có mà, em với cậu ta không có quen nhau…”
Trước khi chữ “cậu ta” được phát ra. Thì cánh tay còn lại của Tần Lãng đã luồn ra sau đầu cô, trong giây phút cô còn đang ngơ ngác cậu đã lấp kín môi cô….
Một năm qua thời gian hai người gặp mặt không nhiều, cậu đối với cô vẫn luôn trân trọng và yêu thương. Nhưng mà lúc này đây, nụ hôn của cậu vừa nặng nề vừa gấp gáp. Giống như không thể chờ được nữa, từng bước tiến sâu vào bên trong mong muốn tìm được gì đó lấp đầy cảm xúc trong lòng. Nụ hôn của thiếu niên bá đạo làm cho cô gái nhỏ có chút nghẹt thở.
Cô không biết phải phản ứng thế nào cho đúng, cuối cùng chỉ có thể vươn tay ra nắm chặt áo ở hai bên eo cậu. Muốn giúp bản thân quên đi hồi hộp và thẹn thùng trong lòng, linh hồn của cô giống như sắp bị cậu câu mất. Sau khi nụ hôn kết thúc Tống Tuệ Kiều cảm thấy hai chân bủn rủn không đứng vững, nếu không phải có cánh tay rắn chắc ở sau lưng vẫn luôn đỡ cô…
Chung quy là nam sinh khoa kiến trúc kia cũng không nghĩ tới lời từ chối của Tống Tuệ Kiều lại như cái tát vào mặt cậu ta. Vào hoàn cảnh đó cô lại công khai hôn môi với bạn trai.
Những việc thế này có người sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng có những người sẽ dùng trăm ngàn cách để tuyên bố chủ quyền của mình.