Công ty đào tạo idol dốc sức xây dựng hình ảnh cho cô, vậy nên vừa mới xuất đạo Tống Tuệ Kiều đã nhanh chóng bạo hồng.
Bây giờ tên của cô không phải thứ người khác có thể tùy tiện đem ra làm trò cười, bởi vì giờ đây nó đã là một huyền thoại của giới âm nhạc.
Cho dù làm ngôi sao lớn thì cảm giác cũng không tuyệt bằng những lúc gọi điện cho người ở Anh Quốc xa xôi kia.
“Ngày mốt anh sẽ về.” Cậu nói
“Vậy thì buổi công diễn lần đầu của em anh không tham gia được rồi.” Cô cảm thấy tiếc nuối.
“Bảo bối đừng tức giận, anh hứa sau này mỗi một buổi biểu diễn của em anh đều tham dự không sót cái nào.” Cậu dỗ dành cô.
“Được rồi……”
Sau khi kết thúc cuộc gọi tâm trạng của cô rất tệ, bởi vì cô đã chuẩn bị một bài hát dành riêng cho hôm đó. Mấy năm nay cô luôn nỗ lực học tập, tự mình viết lời bài hát, muốn đem hết những lời nói trong lòng hát cho Tần Lãng nghe.
Buổi công diễn của Tống Tuệ Kiều được tổ chức vào ngày tháng , toàn bộ vé của buổi diễn đều được bán sạch. Hơn ba tiếng rưỡi cô ở trên sân khấu vừa hát vừa nhảy cuối cùng cũng dừng lại. Người bên dưới sân khấu bắt đầu hò hét: “Tiếp tục đi!”
Ánh đèn bất ngờ vụt tắt, bên dưới trở nên tĩnh lặng. Khi đèn được bật lại cô đã đứng ở vị trí chơi ghi ta của ban nhạc.
Khán giả bắt đầu sôi nổi, cho đến khi cô đổi một tư thế đứng thật xinh đẹp thì mọi người mới yên tĩnh trở lại.
Cầm lấy microphone, hít một hơi thật sâu, nhìn một lượt vòng quanh khán đài, cô bắt đầu phát biểu: “Thời gian trước khi tôi ra mắt chắc mọi người cũng nghe thấy rất nhiều lời đồn về tôi.”
Đột nhiên cô nói vậy làm cho không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, sau một lúc mọi người đồng loạt hét lớn: “Chúng tôi mãi ủng hộ bạn.”
“Cảm ơn mọi người.” Cô dừng một chút, mũi đã có chút khụt khịt, nước mắt sắp trào ra cũng bị cô kiềm lại: “Bởi vì những việc đó, mà tôi thấy mình như sống trong địa ngục. Cho đến khi tôi gặp được bạn trai của mình. Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó chính là ngày tháng , cũng chính là ngày hôm nay.”
Khán giả bên dưới bắt đầu xôn xao.
“Đúng vậy.” “Tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy là một chàng trai rất tốt. Chính anh ấy đã cứu vớt cuộc đời tôi, khiến tôi trở nên tốt hơn từng ngày. Bài hát tiếp theo là bài hát do chính tay tôi sáng tác muốn dành tặng cho anh ấy, đáng tiếc hôm nay anh ấy không đến được. Nhưng không sao.” Cô nở nụ cười tự tin rồi nói tiếp: “Tôi tin chắc rằng sau này dù phố lớn hay ngõ nhỏ cũng đều có người mở những lời tâm sự này của tôi truyền tải đến anh ấy.”
Vừa dứt lời cô đã lập tức hát lên nốt đầu tiên, dàn nhạc cũng nhanh chóng phối hợp.
Bài hát này có giai điệu rất êm tai, tên của nó là《 tôi là nữ thần 》. Nhưng nếu nghe rõ nhất định sẽ nghe ra được lời bài hát đang miêu tả hình bóng của một người con trai.
……
Em kinh thường mọi sủng ái trên đời này.
Em bịt tai làm ngơ mọi lời chửi bới trên thế gian này.
Chỉ bởi vì hôm nay anh chấp nhận cúi đầu trước em như một nữ thần.
……
Cuối cùng chính là đoạn kết thúc, cô vừa định hát nốt. Thì đèn bên trên và bên dưới khán đài đều đồng loạt tắt hết. Khán giả ngồi ở hàng ghế đầu bất ngờ giơ bảng đèn LED lên, tạo thành một hàng chữ lớn trước mặt cô: “Bạn học Tống Tuệ Kiều, đồng ý lấy anh nhé.”
Tiếp theo là ánh đèn lập lòe, chiếu vào thiếu niên ôm bó hoa tươi bên dưới sân khấu.
Tống Tuệ Kiều sững sờ nhìn anh, mỉm cười hạnh phúc rồi lại nhanh chóng rơi nước mắt.
Chỉ có cô biết rõ. Bây giờ giống hệt như lúc trước, trong căn phòng học u ám kia. Cô ngồi ngược nắng, còn cậu lại đón lấy ánh nắng Mặt Trời. Thiếu niên nở nụ cười thuần khiết như núi xuân, dịu dàng nói: “Tớ tên Tần Lãng, còn cậu tên gì?”