Ba đứa chúng nó ra quán chè quen thuộc ngồi,gọi ba cốc chè bưởi.
-Thế nào đồng chí Hải, địch đã ngã ngũ đầu hàng chưa? Nó vừa đút muỗng chè vào miệng,vừa hỏi.
Hái liếm mép:
-Ngon rồi.Đảm bảo mấy ngày sau hai cưng có chị dâu.
-Đừng có chém đấy.Em ấy mà từ chối là chú đẹp mặt đấy.Như Ý nói.
-Con mụ này,anh đây đang hừng hực khí thế mà cứ vùi anh xuống là sao?Anh mà không tán được gái là cô nghỉ ăn chè đấy.
-Ấy, sao mày lại nói thế.Bạn Hải nhà ta mãi mới có đối tượng.Nó vỗ vai Hải “Đồng chí cứ quyết tâm chiến đấu,công tác hậu phương để chị lo.Chị là chị chờ tin vui của chú”.
-Mà chi tiết sự việc ra sao chú nói rõ xem nào.Như Ý hỏi.
-Ừm,là thế này……
………………
Trong bữa cơm nó cứ ngồi cắn đũa cười một mình.Ông anh nó đập một cái rõ đau vào đầu con bé:
-Mày bệnh à?
Nó ré lên :
-Anh mới bệnh ấy.Rồi xoa xoa đầu, miệng lẩm bẩm: “ Đồ độc ác đánh đau thế”.
-Tỉnh rồi hả?Ăn cơm đi,cứ ngồi đấy mà nhai đũa.Mày xem cái đầu đũa bị mày nhai thành cái gì rồi?
Nó bĩu môi ,không thèm nói nữa rồi cắm đầu vào ăn cơm.
Một cuộc càn quét thức ăn xảy ra và kết quả là đống bát đĩa ngổn ngang. Khung cảnh tan hoang ấy làm cho người dọn phải đau lòng.
……………....
Sắp xếp sách vở xong nó leo lên giường nằm nghĩ ngợi.Hôm nay,nó quen một hot boy đẹp trai,dịu dàng,giỏi thể thao và rất thích cười.Mà mỗi lần anh ấy cười làm tim nó đập thình thịch.Sờ lên ngực mình nó vẫn còn nhớ cái cảm giác ấy.Nó thực sự thích Quang hay chỉ là phút rung động nhất thời khi được người khác giới quan tâm?Nó cũng không biết nữa, vì thế mà nó đâu có dám tỏ tình với Quang.Con gái làm vậy cứ làm sao ấy.Hơn nữa,nhỡ người ta nghĩ xấu về nó thì sao?
Nó vò đầu :
-Trời ơi,nhức đầu quá,cóc thèm quan tâm nữa, đi ngủ thôi.
(Thấy rất thương cho mái tóc bị vò thành cái tổ quạ.)