Hôm nay, một ngày đẹp trời như bao ngày khác, chỉ có duy nhất một sự kiện lạ đó là mèo lười Mạch Nha dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức Thiên lồm cồm bò dậy chạy xuống nhà. Nhìn con em vừa hát vừa làm cơm Thiên có một xúc cảm kinh dị khó tả. Có lẽ vì quá choáng mà cậu trượt chân ngã cầu thang. Thầm chửi con em dở hơi của mình vài câu Thiên lững thững bước xuống nhà bếp khẽ ho một tiếng :
-Khụ khụ…Con kia, mày hôm nay bị ẩm sọ à?
Nó lừ mắt với ông anh hai rồi cúi xuống tiếp tục gọt rau củ :
-Anh mới bị ẩm sọ ấy.
-Mày không bệnh sao tự dưng hôm nay lại vào bếp nấu ăn thế này? Anh hỏi thật nhá, mày chắc đống đồ ăn này ăn được.
Thiên cầm một miếng cơm cuộn lên ngắm nghía.Xem ra con em cậu cũng khéo tay chứ bộ. Miếng cơm nó cuộn rất khéo, nhìn ngon ghê.
-Ăn được. Em thử rồi. Anh không ăn thì té, khỏi bình luận.
Thiên quăng miếng cơm lên bàn, bĩu môi rồi mở tủ lạnh lấy một hộp sữa. Lát nữa đi chơi với người yêu mà bị anh Tào đuổi thì chết. Tốt nhất là không nên ăn đống đồ ăn kia. Thiên nhìn bàn ăn, nuốt nước bọt ừng ực nhưng cố làm vẻ không để ý nói với Mạch Nha :
-Dù sao thì anh cũng khuyên mày nên đem mấy viên thuốc trị tiêu chảy đi phòng trường hợp ngộ nhỡ …
-Anh im ngay cho em.-Mạch Nha phát cáu.
Thiên nhún vai rồi lên phòng. Dù sao cũng trêu tức được con em mình, xem ra ngày hôm nay với cậu cũng không tệ.
…………………………
“ Bộp” – Hải đập vào đầu Mạch Nha một cái:
- Con hâm, hôm nay mày ăn nhầm phải bả hay sao mà cười suốt thế. Khai mau, mày có chuyện gì vui giấu tao.
- Đúng thế.Khai mau.-Như Ý chỉ tay vào mặt nó, ép nó vô tường rồi trừng mắt đe dọa.
Nó giơ hai tay đầu hàng :
-Hai anh chị cho em xin. Em khai, em khai ạ. Chả là hôm nay em có làm cơm trưa cho Quang và em. Lát nữa hai đứa em ăn chung với nhau ạ. Sự việc có nhiêu đấy thôi, hai anh chị đại nhân đại lượng cho em qua ạ.
- Á à con mất nết, đồ trọng sắc khinh bạn nhá. Tao học với mày bao năm trời mà chưa một lần mày làm cơm cho tao. Thế mà mới quen chưa bao lâu mày đã bày đặt làm cơm trưa cho người yêu rồi.
Hải và Như Ý nhìn nhau gật đầu sau đó quay đầu nhào vô xử lý nó.Mạch Nha la oai oái, nhảy dựng lên cố gắng thoát khỏi móng vuốt của hai đứa nó. Nhưng một đấu hai, ăn làm sao được. Con bé đáng thương bị cù léc nhột đến chết.
Cả buổi học, mạch Nha chỉ nhìn bảng hoặc cái đồng hồ, hóng từng phút từng giây. Ôi má ơi sao thời gian trôi qua chậm vậy, nó đợi hoài mà mãi chẳng đến trưa. Vậy mà đến tiết cuối, nó cứ hồi hộp mong thời gian trôi đi chậm một chút. Hết giờ, tiếng trống trường vang lên làm cho tim nó đập dồn dập. Nó vừa vui vừa lo lắng xách hai cái lồng cơm ra sân sau, ngồi xuống ghế đá- địa điểm đã hẹn.
Nó nhìn hai cái lồng cơm mà miệng cười ngây ngô, hai chân vô thức đá đá lên mặt đất. Quang bước nhanh tới chỗ hẹn. Từ xa cậu đã nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi cười một mình ở phía trước trong lòng dâng lên một cỗ vui vẻ. Mạch Nha đối với cậu là một cô bé ngây thơ trong sáng, có nét gì đó rất hồn nhiên chứ không có vẻ giả tạo như những đứa con gái vây xung quanh cậu. Cậu thích nụ cười như ánh nắng ban mai rực rỡ, thích sự ngượng ngùng hay đỏ mặt của cô bé. Mạch Nha chính là một thiên sứ đáng yêu, đối với cậu là vậy.
Quang tiến tới chiếc ghế đá phía trước áp hai chai nước lạnh vào má Mạch Nha khiến con bé giật mình kêu ré lên. Cậu chàng khoái chí cười ha hả. Nó quay mặt đi làm bộ dỗi Quang khiến cậu xuống nước năn nỉ hết mức mới chịu tha lỗi. Đùa nhau một lúc hai người mới chịu ngồi xuống giải quyết bữa trưa. Trời ơi đúng là yêu nhau có khác, tình củm dễ sợ, cứ vừa ngồi vừa nhìn nhau ăn rồi cười hoài à, lại còn gắp cho nhau nữa chứ . (Hai người này thật biết đày đọa trái tim non trẻ của những kẻ FA mà)
Quang xúc một thìa canh đưa lên miệng Mạch Nha, bộ dạng như bảo mẫu ở nhà trẻ:
-Há miệng ra nào.
Nó ngượng ngùng há cái miệng xinh xinh ra uống thìa canh ấy. Khuôn mặt đỏ bừng lên, môi anh đào mím lại nhìn rất đáng yêu. Quang xoa đầu nó, hài lòng trước sự ngoan ngoãn của con bé. Được đà anh chàng tiếp tục công việc bảo mẫu của mình.
Có lẽ vì gato trước sự hạnh phúc của đôi trẻ mà ông mặt trời cho nắng gay gắt hơn. Nhưng có lẽ nó không cản trở được tình cảm của họ mà còn tiếp thêm một thứ men say ( say nắng thưa bà con), chút nóng của tình. Trong khi hai người đang hạnh phúc với nhau thì ở đằng xa có một cặp mắt ghen tị đang nhìn họ tức giận đến cực điểm. Ả ta nhíu chặt mày, hai tay nắm chặt. Quang chưa bao giờ đối xử với ả dịu dàng như thế vậy mà giờ lại thân mật với một con oắt con xấu xí. Ả tức lồng lộn chỉ muốn ngay lập tức chạy tới hất đống cơm canh vào mặt nó cho bõ ghét. Ả nghiến răng, gằn từng chữ :
-Ranh con, mày được lắm, dám cướp người yêu của tao. Mày mới vào trường mà đã giở thói dụ dỗ đàn ông ra rồi. Cứ thử xem hai người được bao lâu. Y Lan này nhất định không chịu thua trước một con ranh miệng còn hôi sữa như thế này đâu.
Nói rồi ả nở một nụ cười quỷ dị, gương mặt lộ đầy vẻ thâm hiểm tính toán.