“Phương Dự, rốt cuộc ông ấy có quan hệ gì với vụ việc này, tại sao lại là ông ấy” cô ngồi xuống cuối đầu im lặng, có lẽ điều cô không muốn biết nhất, không muốn xảy ra nhất, cuối cùng đã đến. Mọi việc cuối cùng cũng không thể lường trước được nữa. Miệng cô đột nhiên lẩm bẩm “ Minh Vũ” cô không hiểu vì sao lúc này lại gọi tên anh, ánh mắt cô đảo quanh phòng, tìm kiếm một thứ vô định. Cô quơ tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trong bóng tối vô định, dò tìm số của anh.
Tiếng chuông ngân một hồi lâu, vẫn không có ai bắt máy, tay cô nới lỏng điện thoại từ từ tuột khỏi tay lúc cô vừa quay đầu đi, thì đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói “ tiểu Linh?”, cô cầm lấy điện thoại nhưng không hề lên tiếng, anh biết cô đang im lặng, nên cũng chỉ biết im lặng theo cô, một lúc sau, cô lên tiếng “ em muốn gặp anh”
Ánh chiều tà rất đẹp, nó đỏ rực cả bầu trời, một màu đỏ, rất đẹp. Cô đứng nơi đó nhìn về phía xa xăm, trong lòng vẫn luôn tự trách “ rốt cuộc, cô vẫn luôn không tin tưởng anh, ngay từ đầu mọi thứ đều do cô bắt đầu, anh chưa từng nói sẽ rời bỏ cô, chưa từng làm tổn thương cô, sự cô đơn mấy năm nay đều do cô mà ra, đều do cô ngay từ đầu đã không tin anh.” Cô nhìn đồi hoa trà sau lưng lòng càng nặng trĩu, mỗi một thứ, một việc mà cô làm, đều là do sự ngang bướng, ích kỷ của bản thân, anh luôn làm mọi việc vì cô, vậy mà cô lại chưa từng tin tưởng anh, chưa từng cho a cơ hội để giải thích.
Mọi việc vẫn chưa được rõ ràng, hiện giờ cô hông thể nghi ngờ bất kỳ ai, nếu đã như vậy, vì sao cô phải lựa chọn nghi ngờ anh, vì sao không thể tin anh một lần. Vì người đó là anh, nên việc anh nói, anh làm chắc chắn sẽ không bao giờ tổn hại cô, vì vậy tại sao cô lại không cho mình một ít vui vẻ, thật lòng tin tưởng anh.
Cô ngắt một bông hoa trà, đưa lên trước mắt, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bông hoa dường như được tẩm thêm một màu đỏ, khiến nó càng trở nên diễm lệ hơn. “Dằn vặt bản thân chính là khiến mình không được sống tốt, nghi ngờ người mình yêu thương chính là khiến bản thân không vui vẻ” cô không muốn sống những ngày không vui vẻ đó, ít nhất không phải bây giờ…
“Y Linh” tiếng gọi vang lên từ phía sau, cô bất ngờ quay lại, cái tên “Y Linh” lặp lại trong đầu cô, cô nhìn anh, như chờ đợi lời giải thích. Anh bước đến, nắm lấy tay cô “e có biết vì sao từ trước đến nay, anh chưa từng gọi đầy đủ tên em không?” anh giơ tay vén lọn tóc trước trán cô “vì e là Trịnh Y Linh, tên thật của em là Trịnh Y Linh, anh chưa từng quên, cũng như không muốn gọi em bằng cái tên vốn không thuộc về em đó”
Cô nhìn anh, ánh mắt trở nên mông lung.
“Rất lâu về trước, gia đình em trong một tai nạn đã không còn, lúc đó Phương Dự đã mang em về nuôi, và đổi tên em thành Hoàng Linh. Anh vốn nghĩ sẽ để chuyện này mãi mãi là một bí mật, nhưng anh biết em đang dần nhớ lại, chuyện này cũng không thể tiếp tục giấu nữa, tiểu Linh anh chỉ muốn nói, chuyện quá khứ e đừng cố tìm hiểu nữa, hãy quên nó đi”
Cô một hồi lâu bỗng ngước lên nhìn anh “chuyện em nên quên….có phải là việc Phương Dự đã sai người phóng hỏa giết chết cả nhà em không” ánh mắt cô kiên định, nhìn thẳng vào anh. Trong giây lát anh đã bị anh mắt của cô thôi miên, vô thức mà gật đầu. Em chỉ có một việc, hy vọng anh có thể nói rõ với em “ vì sao, ông ta lại mang em về nuôi?”
“Vì hai năm nữa, khi em tròn tuổi thì bảng di chúc của ba em để lại, sẽ có hiệu lực”