Sáng sớm, cô tỉnh dậy trong tình trạng nữa tỉnh nữa mê, híp mắt nhìn xung quanh, khung cảnh rất lạ, cô xoay xoay hai thái dương từ từ ngồi dậy.
Sao phòng mình lạ vậy nhỉ?!
Cánh cửa phòng mở ra, anh từ ngoài bước vào tựa người vào cửa, đưa mắt nhìn cô đang ôm đầu mình ngồi trên giường vẻ mặt đăm chiêu.
“ Em dậy rồi à”
Nghe thấy có người hỏi cô đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh kia nheo mắt nhìn người đứng trước cửa rồi hét toáng lên lắp bắp hỏi anh “ Anh….anh làm gì ở đây?”
“ Làm gì….? Đây là nhà anh”
“ Nhà anh?”
“Phải, em không nhớ gì à?”
Cô cuối mặt cố lục lại trí nhớ của mình, tối qua…..
Tối qua khi cô và Lam Lam nói chuyện xong liền quay lại bàn gọi rất nhiều bia, cô vì rất lâu không gặp lũ bạn nên có rất nhiều chuyện để nói, vừa nói vừa uống đến khi nhìn lại thì cả đám đều say mềm chỉ có Lam Lam, Khánh Quân và anh là còn tỉnh táo( để có thể đi) sau đó bọn cô chia nhau về Mạnh quân đưa hai người kia về trước ( vì là con gái) Lam Lam thì dìu cô nhưng sau đó….sau đó, sau đó như thế nào cô đều không nhớ được. Thoát khỏi suy nghĩ cô quay sang hỏi anh “ Anh đưa tôi về?”
“ phải”
“ không thể nào”, “ Lam Lam không cản lại”
“ Em”, anh không biết nói thế nào với cô, cô đúng là không thay đổi gì cả uống say rồi là không nhớ gì cả, chắc cả tên mình cũng không nhớ: “ em thực sự không nhớ gì à”
“ Nhớ gì chứ?”
“ Là em đòi về nhà tôi, Lam Lam có nói thế nào em cũng không chịu đi với cậu ấy”
“ chuyệ….chuyện đó ….” cô gục mặt xuống lẩm bẩm sau chuyện này lại xảy ra ch… chưa nói xong chữ cuối cô nhìn thấy quần áo của mình khác tối hôm qua, dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh “ quần áo của tôi?”
“Là do tôi thay” anh bước đến bàn cầm tách trà lên trừ từ đưa lên miệng, vừa uống vừa nhếch môi cười..
“ An..h sao có thể” Mặt cô đỏ bừng nhìn anh
Anh phá lên cười nhìn cô : “ Em yên tâm là dì Mai thay quần áo cho em, không phải tôi” Dì Mai là quản gia của nhà anh, lúc trước khi cô chưa sang Mỹ đã có một khoảng thời gian anh dạy kèm cho cô, khoảng thời gian đó cô thường xuyên đến nhà anh vì vậy đối với người trong nhà anh cô cũng không có gì xa lạ, cô còn được lòng người nhà anh hơn anh
Cô đứng hình, lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy , rất có ma lực nha ,nụ cười của anh thật sự có thể giết người, cô đắm chìm trong suy nghĩ đến khi bừng tỉnh thì hét toáng lên, thì ra nảy giờ cô bị anh lừa, cô vừa thẹn vừa giận chạy vọt ra khỏi phòng.
Anh nhìn cô chạy đi lòng dâng lên cảm giác quen thuộc cô không thay đổi, cô vẫn là cô người anh yêu, người anh chờ đợi suốt năm qua
Về phần cô sau khi ra khỏi nhà anh cô liền cấm đầu chạy về kí túc xá mặt kệ bộ đồ ngủ trên người mình, cô khôngbiết mình đã trở thành tâm điểm khi vừa mặt đồ ngủ vừa chạy như ma đuổi kia. Lam Lam đang đang ăn sáng thì cô tông cửa chạy vào xém chút là phun cả thức ăn trong miệng ra, bất đắc dĩ nhìn cô “ Cậu làm gì như ma đuổi vậy?”
“Lam L….am ”
“ Cậu nghỉ chút đã hẳng nói” , “ mà, sao cậu lại ăn mặc kỳ lạ vậy?” Lam Lam trợn mắt khi thấy bộ dạng cô bây giờ, đầu tóc thì rối mù, trên người chỉ có mỗi bộ đồ ngủ ngay cả dép cũng không mang, tình trạng gì vậy? Lam Lam khó hiểu nhìn cô” cậu sao lại có bộ dạng này vậy?”
Mặc kệ bộ dạng của mình và câu hỏi của Lam Lam, cô ngồi xuống ghế lau mồ hôi trên trán, trấn áp hơi thở của mình tận phút sau cô mới nói chuyện bình thường lại được,cô hỏi Lam Lam:“ Hôm qua, mình đòi đi với anh ta?”
Lam Lam vừa ăn vừa bình thản trả lời “ phải”thật hết nói với cô hôm qua vì không muốn sau khi cô tỉnh lại cằn nhằn chắc vấn mình như thế này nên Lam Lam mới phải sống chết mà gọi cô, cô còn không phân biệt bạn hay thù đẩy Lam Lam một cái thế mà giờ lại còn hỏi tội Lam Lam là thế nào.
“ Sao cậu không cản mình lại?” cô ấm ức, nếu Lam Lam cản lại thì sáng nay cô đã không bị anh chọc phá đến nổi muốn độn thổ như vậy. Nếu lúc đó cô đủ bình tỉnh đã đánh chết anh rồi.
“ cậu một mực đòi đi, mình cản cậu lại đẩy mình ra nên mình đành thành toàn cho cậu thôi”
Cô tức đến mức mặt đỏ bừng hậm hực đứng lên “ Cậu nhớ đấy Huỳnh Ngọc Lam sẽ có ngày mình trả hết nợ cho cậu”
“ mình sẽ chờ…” Lam Lam đáp lại
Cô bước vào phòng tắm nói vậy thôi chứ cô không giận Lam Lam, cô biết Lam Lam lúc đó chắc cũng cố gắng khuyên cô rồi làm sao trách cậu ấy được chứ trách thì trách mình uống say làm bậy thôi, cô thề với lòng lần sau có uống cũng sẽ không uống quá ly.
Lam Lam có tiết vào buổi sáng nên khi vừa ăn xong liền đến lớp còn về phần cô sau khi ra khỏi phòng tắm cô liền thay bộ quần áo lấy túi xách rồi bước ra khỏi phòng, cô đi được vài bước thì chợt nhớ ra là mình để quên điện thoại liền quay vào phòng tìm, tìm mãi không thấy cô bắt đầu lục lại trí nhớ, cô ngẩm nghĩ một hồi thì sựt nhớ ra cô để quên điện thoại ở nhà anh rồi.
Không phải chứ! Giờ làm sao lấy lại được đây
.
Cô vò đầu bức tóc suy nghĩ phương án cuối cùng cô nghĩ ra là đến nhà anh lấy lại, chạy đến trước cửa nhà cô vừa muốn nhấn chuông vừa không muốn, lúc nảy xấu hổ như vậy giờ làm sao cô gặp anh đây…cô đi qua đi lại lần lự mãi mà không bấm chuông chừng phút sau, khi cô đưa tay lên định nhấn thì anh bước ra “ em muốn đứng đây đến bao giờ?” anh đang ăn sáng thì trông thấy cô, cứ thấy cô đi đi lại lại mãi mà không nhấn chuông, anh cũng kiên nhẫn ngồi xem cô định làm gì, cả nữa tiếng trôi qua mà không thấy cô có động tĩnh gì anh mới bước xuống gọi cô vào.
Vừa nghe giọng anh cô liền lùi lại mấy bước cuối đầu lí nhí “ tôi quên điện thoại, anh có thể trả lại cho tôi không” Anh nhìn thấy bộ dạng cô như vậy khoé miệng tự nhiên nhếch lên “ Em nói trả cái gì? , tôi không nghe rõ” cô lặp lại một lần nữa giọng điệu có chút khó chịu, anh rõ ràng là nghe thấy” Anh có thể trả điện thoại lại cho tôi được không”anh à một tiếng rồi bước vào trong, một lúc sau mới thấy anh bước ra trên tay cầm điện thoại của nó xoay xoay “ điện thoại của em” , cô cầm lấy điện thoại chuẩn bị chạy đi thì bị anh nắm lại “ em thật không biết tôn trọng người lớn nhỉ, không cảm ơn một tiếng mà đã đi rồi”
Cô quay lại nhìn anh “ cảm ơn”cô định bước đi nhưng đột nhiện quay lại bổ sung “ anh cùng lắm chỉ lớn hơn tôi tuổi” anh nghe cô nói vậy liền chụp tay cô lại “ Đàn em, tôi không chú trọng việc mình có lớn hơn em không nhưng nếu em còn không biết thế nào là tôn trọng người lớn tôi sẽ từ từ dạy cho em biết, tôi đây có rất nhiều thời gian”
Nghe thấy anh nói vậy cô biết nếu còn phản kháng người nguy hiểm chắc chắn là mình “ tôi có việc, tôi đi trước” cô chạy đi mà không dám nhìn lại cô sợ nhất giọng điệu lúc nảy của anh, cô chỉ cần nói vài câu nữa chỉ e ngay cả xương cũng không tìm được. anh nhìn bộ dạng cô như vậy lập tức cười khằng khặc cười đến không ngưng được, biết rằng lúc anh giận khiến cô sợ nhưng không nghĩ lại sợ đến như vậy, bộ dạng của cô thực sự khiến anh không thể ngưng cười được.
Tất cả người làm trong nhà anh thấy bộ dạng của anh như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên vì đã rất lâu rồi không thấy anh cười thoải mái như vậy, nụ cười hằng ngày họ thấy cũng chỉ là nụ cười xã giao của anh…..